Chương 19

Quan Hành vội vàng từ trên ghế đứng lên, quay lưng che đi khuôn mặt nóng bừng, sải bước đi tới cửa: "Anh, em cũng đi toilet."

Cung Du đáp ứng một tiếng, tập trung sử dụng đũa để sắp xếp lại các thanh cà rốt trong đĩa, điều chỉnh lại chút nước sốt trên mặt đĩa, nghe thấy lời này cũng không quay đầu lại: "Được, cẩn thận bị trượt, hình như vừa rồi có người bị ngã."

"Anh em tốt."

Quan Hành nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên đường đi đến cuối hành lang đi vào phòng vệ sinh, trong đầu toàn là hình ảnh nốt ruồi nâu nhạt ở đuôi mắt của Cung Du, trong lòng không khỏi dâng trào cảm xúc, nhưng vừa bước vào phòng tắm, anh đυ.ng phải người mà hắn ghét nhất.

"Cung Du dẫn cậu đến đây ăn nhà hàng hả?" Lăng Hữu Hữu đang sấy tay, nhìn thấy hình bóng của Quan Hành từ trong gương, liền lên tiếng châm biếm: "Chẹp, cũng không trách anh ấy, dù sao trước đây dù anh ấy cầu xin tôi thế nào, tôi cũng không bao giờ đi ăn nhà hàng này với anh ấy..."

Cậu ta quan sát khuôn mặt Quan Hành không hề thay đổi, tự cao tự đại, chẳng hề có chút ngượng ngùng nào như khi ở trường quay.

“Tôi biết mối quan hệ của cậu với Cung Du không đơn giản, chẳng phải là loại quan hệ sinh viên được tài trợ bởi ân nhân, nhưng cậu cũng biết, bấy nhiêu năm qua trước truyền thông, anh ấy làm chó liếʍ của ai, theo đuổi tình cảm của ai, anh ấy chọn ở bên ai, chẳng qua anh ấy coi cậu là người thay thế, là muốn làm cho tôi tức giận, là một loại báo thù vì yêu mà mà thôi, cậu còn thật sự coi mình là món ăn?"

Cung Du biết cậu ta nói đều là sự thật.

Sau khi yêu Cung Du, Quan Hành đã tìm hiểu qua những thông tin trước đây của Cung Du, Cung Du đã nhiều lần công khai tỏ tình với Lăng Hữu Hữu, ánh mắt nồng nhiệt không thể lừa dối ai.

Nghĩ đến đây, Quan Hành nhanh chóng cúi xuống hàng mi dày, che đi sự mất mát và tự ti trong mắt.

Đó thực sự là điều hắn ghen tị.

Lăng Hữu Hữu ghen tỵ với Quan Hành có thể ở bên Cung Du, nhìn thấy thiếu niên trước mặt sau khi nghe mình nói ra bao nhiêu lời lăng mạ vẫn có thể giữ được bình tĩnh, tâm lý biếи ŧɦái khiến cậu ta muốn kích động Quan Hành hơn nữa, mong muốn nhìn thấy biểu hiện khác biệt trên khuôn mặt đó.

"Vừa rồi tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi, vẫn là một bộ dạng sống không nổi, còn xin người phục vụ mang theo hộp đựng... Cậu đang làm gì?"

Lăng Hữu Hữu nói những lời này khi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quan Hành, nhưng phát hiện ra hắn bất ngờ cúi xuống, lấy chiếc găng tay cao su của nhân viên vệ sinh đặt ở mép thùng, nhanh chóng đeo lên tay, quay lại đặt biển "Tạm ngưng sử dụng" ở ngoài cửa, rồi từ từ đóng cửa lại.

Hành động của hắn khiến Lăng Hữu Hữu cảm thấy rất bối rối.

Nhưng không sao cả.

Lăng Hữu Hữu cười khẩy hai tiếng, tiếp tục nói: "Anh ấy còn mang theo cả thức ăn thừa, thật là sống không ra gì, cười chết mất... A!"

Một cơn chóng mặt, Lăng Hữu Hữu bị mạnh mẽ đẩy vào buồng vệ sinh, lưng đập mạnh vào bình nước, làm cậu ta thốt lên một tiếng, vừa há miệng muốn kêu cứu, nhưng ngay lập tức bị một bó giấy nhồi vào miệng, làm cậu ta nghẹn thở, trắng xóa mắt, chỉ có thể yếu ớt đấm vào vai của Quan Hành.

Thấy cậu ta hợp tác mở miệng, không cần mình phải vất vả kéo ra, Quan Hnahf lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."

Bị Quan Hành dùng găng tay cao su kẹp chặt hai cổ tay của mình, Lăng Hữu Hữu kinh ngạc, cậu ta từng nghĩ đến Quan Hành sẽ là, hành động này, chỉ là không dám tin rằng trên thế giới này thật sự có người dám động tay vào cậu ta.

Họng cậu ta khô khốc, áp lực sinh lý và tâm lý khiến cậu ta ngay lập tức khóc: "Ừ..."

"Lặp lại" Quan Hành ngón tay cái chọc vào họng của Lăng Hữu Hữu, khiến cậu ta không thể nhổ ra bó giấy, ánh mắt lạnh lùng khiến Lăng Hữu Hữu run rẩy toàn thân: "Ai là sống không ra gì?"

Lăng Hữu Hữu sợ bị đánh, bản năng muốn nói là mình, nhưng không may miệng bị bít lại, ngoài "ừ ừ ừ" không thể nói được gì khác, vừa muốn giơ ra một ngón tay chỉ vào miệng, biểu hiện cho Quan Hành biết mình không thể nói được, lại bị Quan Hành tát một cái.

"Nói đi."

Lăng Hữu Hữu: "!"

Quan Hành dĩ nhiên biết cậu ta không thể nói được.

Nhưng muốn đánh người, phải có một lý do chính đáng.

Khi Quan Hành quay về nhìn thấy Cung Du ngồi ngay trước mặt bàn ăn và ngủ gục. Khi anh nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhanh chóng làm cho mình tỉnh táo hơn, ngồi thẳng lưng và mang nụ cười ngọt ngào.

"Cậu đi đâu lâu thế?"

Đã gần mười một giờ rồi, phải về nhà vào khoảng hai giờ sáng, trẻ con đi ngủ quá muộn sẽ không phát triển chiều cao.

Thấy Cung Du nhíu nhíu mày, Quan Hành vội đi đến bên anh, nữa quỳ ở bên chân Cung Du, đầu gối vào vai anh khổ sở nói:

"Anh em xin lỗi, em... cái đó hơi... sưng, nên..."

Cung Du vừa muốn đưa tay lên đầu hắn vuốt ve an ủi thì tay run lên, liền nói lắp bắp: "Thì, thì, thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh hôn một cái có lẽ sẽ bớt" Quan Hành ngẩng mặt lên, chỉ vào má mình đầy collagen, nhẹ nhàng chọn một vị trí: "Ở đây."

"... Được thôi." Cung Du miễn cưỡng mím môi, rồi nghĩ ra mình mới là chủ nhân của tiền bạc, liền bá đạo cúi đầu chạm vào vị trí Quan Hành chỉ định: "Xong rồi, về nhà."

"Được" Quan Hành hiểu chuyện tự nguyện nhặt lên hộp cơm Cung Du sắp xếp xong, đi ra mở cửa, vui vẻ đi trước.