Cảnh người đẹp lao vào lòng này làm Quan Hành buồn bã.
Tuy nhiên, Tống Thê không thể quay tốt cảnh ôm ngắn ngủi này chỉ trong một lần quay, sau bảy tám lần NG thì ngay cả người luôn tươi cười như đạo diễn Trần cũng bắt đầu bực bội
Cung Du xoa xoa cánh tay phải bị Tống Thê làm sưng tấy thầm thở dài và tự ngẫm lại sai sót của mình.
Yêu cầu của đạo diễn Trần đối với cảnh quay này không chỉ là một cái ôm đơn thuần, nó cần phải vừa đẹp vừa thê lương và cần phải thể hiện được về sau hai người không cùng chiến tuyến cùng với sự đau khổ, lưu luyến không rời.
Vì vậy, hành động xông tới của Tống Thê là liều lĩnh, là kiểu ngoan cố đặt trọn niềm tin vào Thái Tử.
Quan Hành nheo mắt nhìn Tống Thê từ trên xuống dưới, chợt thấy cô ta đang ngồi uống nước ở khu vực nghỉ ngơi còn trợ lý của cô ta thì dáng vẻ đắc ý, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng và đắc ý của một cô gái nhỏ.
Mà Cung Du vẫn đứng tại chỗ duỗi chân duỗi tay lặp lại động tác lúc nãy mình làm không tốt.
“Thật không biết xấu hổ mà, bưu tử*.”
*là từ ngữ địa phương của bờ biển phía Đông tỉnh Sơn Đông (Thanh Đảo, Yên Đài, Uy Hải, v.v) cũng như bán đảo Liêu Đông, thường chỉ người ngu ngốc.
Tiếng Lăng Hữu Hữu vang lên kèm theo đó là tiếng thở hổn hển: “Mẹ nó, Cung Du ngu à? Sao không nhìn ra cô ta cố ý chứ?”
Quan Hành không ý kiến gì nhướng mày.
Cuối cùng sau khi NG hơn 10 lần thì Tống Thê đỏ mặt buông tay khỏi bờ vai của Cung Du, sau đó lui về sau một bước rồi cúi đầu với anh: “Phiền thầy Cung quá ạ, ngại quá.”
Cung Du gật đầu cũng nói câu “Ngại quá”, sau đó anh quay người đến chỗ Quan Hành.
Tống Thê không cao, khi diễn với Cung Du thì cô ta phải đi giày độn đế, để hình ảnh của hai người họ trông đẹp hơn.
“Dép của Tiểu Tống đâu? Dép đâu rồi?”
“Chỗ đó cũng tìm chút đi, đừng bỏ qua.”
Quan Hành cười tủm tỉm vui vẻ đi theo Cung Du vào phòng hóa trang.
“Trời ơi—”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
“Thầy Lăng, anh giấu dép của Thê Thê trong balo của mình là ý gì?”
Tình trạng của Cung Du cũng không tệ, ngoài việc bị đυ.ng đến khuỷu tay đau nhức ra, còn lại không có chỗ nào khó chịu cả, hơn nữa còn từ Đạo diễn Trần biết được hôm nay phải quay thêm một số cảnh không có diễn viên, sau cảnh này thì không còn phần diễn của anh nữa, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Tâm trạng tốt lên, liền kéo theo tính nhiều chuyện, nghe thấy phía sau có vẻ như có chuyện kỳ lạ mới về Lăng Hữu Hữu gặp xui xẻo, Cung Du bất giác quay lại.
Chỉ thấy trợ lý của Tống Thanh đang cầm cái ba lô của Lăng Hữu Hữu, trong lúc Lăng Hữu Hữu chưa kịp phản ứng lại, liền từ trong đó lấy ra đôi dép kéo màu hồng mận của Tống Thanh, giá không rẻ, đính đầy kim cương nhỏ.
Kim cương nhỏ dùng để trang trí giày dép ở phố lớn có nhiều vô kể, nhưng đôi của Tống Thanh thì khác của cô là kim cương thật.
Lăng Hữu Hữu khi chưa thành niên đã có tiền án, trước khi ra mắt, anh từng đi trộm vì gia cảnh khó khăn, dù sau này đã sửa đổi, nhưng sự thật đã xảy ra thì không thể xoá bỏ.
Trong giới này, sức chịu đựng của netizen và fan là hai cực đối lập, thích Lăng Hữu Hữu thì sẽ thương hại anh, cho rằng anh là vì phải nuôi gia đình nên làm như vậy cũng không có gì sai; còn ghét anh thì sẽ lợi dụng điểm đen này từng tồn tại thật sự của anh, hết mực thêm dầu vào lửa, vô hạn phóng đại mức độ nghiêm trọng của việc này.
Gia cảnh của Tống Thanh luôn là một bí ẩn, tin đồn rằng cô là công chúa nhỏ trong gia tộc lớn có gốc gác quý tộc, từ nhỏ được nhận giáo dục tinh hoa khiến cô coi thường người như Lăng Hữu Hữu, kiêu ngạo trong xương không bao giờ liếc mắt nhìn anh một cái, mà bây giờ đôi dép của cô lại bị tìm thấy trong ba lô của Lăng Hữu Hữu, đối với Tống Thanh mà nói, có thể coi là sỉ nhục lớn.
Những năm gần đây, vị trí của Lăng Hữu Hữu trong giới leo thang vù vù, những bộ phim anh nhận được đều là siêu phẩm có sự ủng hộ mạnh mẽ của các đại lão, bài này muốn đánh vỡ cũng khó, nên người sau dù có không phục cũng phải gọi anh một tiếng "Thầy Lăng".
Trợ lý của Tống Thanh dựa vào nền tảng mạnh mẽ của nghệ sĩ nhà mình, nên nhìn thấy cái ghế đó cái ba lô xám xịt, cho là túi rách của ai đó, liền không suy nghĩ gì mà lục lọi lên, không ngờ lại thật sự được tìm thấy, nhưng nhìn thấy cái tên dán trên ghế, cô giật mình, xác nhận đi xác nhận lại, nghĩ đến tiền án của Lăng Hữu Hữu, cho rằng anh cũng không phải là người không làm được chuyện này, còn chủ nhân nhà mình cũng không phải là người dễ bị chọc tức, mới dám hét to tên anh.
Lăng Hữu Hữu ngạc nhiên nhìn đôi dép trong tay trợ lý Tống Thanh được lục ra từ ba lô của mình, vẻ mặt không thể tin được, anh rất rõ ràng mình trước đó mỗi giây đều làm gì, nhưng đôi dép này lại vô cớ xuất hiện trong ba lô của anh.
"Không phải tôi..." Lăng Hữu Hữu bình tĩnh nhíu mày, cố gắng nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có manh mối gì.
Anh biết Tống Thanh ghét anh, nên cũng chẳng bao giờ tự nguyện tiếp cận cô để tự tìm phiền phức cho mình.
Vậy thì...đây là chuyện gì?