Chương 081. Tôi kiếm
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
“Ý chí tinh thần của em có thể cộng hưởng với bảo kiếm là do trong lúc trao đổi với nhau, vật chất và tinh thần của cả hai đã phù hợp đến một trình độ nhất định. Hiện tại, tụi em cần phải để cho tinh hợp khí, khí hợp thần, tinh khí thần dung hợp làm một mới có thể khiến cho sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể được khai phá đến cực hạn.”
“Mặc dù em không biết anh đang nói gì, nhưng nghe qua thì có vẻ lợi hại lắm nha. Anh Đông Phương, chỉ cần anh dạy cho tụi em biết phải làm như thế nào là được rồi.”
“…”
Đông Phương nói nhiều lời như vậy xem ra vô ích rồi.
Ngược lại, Đông Nhược Tuyết như hiểu được vấn đề, cất giọng đầy suy tư: “Quy tắc chi phối vật chất và năng lượng cũng giống như tinh thần chi phối tinh và lực. Anh hai, ý của anh phải chăng là để tụi em bắt đầu tu luyện trên phương diện tinh thần trước, tinh thần cường đại mới đủ mạnh để khống chế chân khí và máu huyết, từ đó thực lực tự nhiên sẽ mạnh lên phải không?”
“Đúng vậy. Ý chí tinh thần mới là phương diện tu luyện cơ bản. Chúng ta thường hay nói đấy là tâm cảnh, nhưng thực ra chỉ có mỗi ý chí tinh thần thôi thì không được. Cũng giống như một cái hồn phách bình thường, không thể tiếp xúc với vật chật, không cảm giác được năng lượng thì cho dù ý chí của em có lớn mạnh đến đâu chăng nữa nó cũng chỉ là linh hồn, trơ trọi lẻ loi ngoài chư thiên vạn giới cho đến khi tiêu vong mà thôi. Chính vì thế, tinh khí thần, ba thứ này nhất định phải cùng phát triển.” Nói đến đây, Vân Hi khẽ dừng lại một chút, tựa như đang đúc kết lại mạch suy nghĩ của bản thân.
Một lát sau, hắn mới nói tiếp: “Tinh thần vẫn là tinh khí chủ đạo của con người. Mọi người thường hay tu luyện theo cách luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư. Còn anh lại khác, nghịch đạo mà đi, trước tiên tu luyện kiếm ý, nhờ sức mạnh kiếm ý để chân khí trong cơ thể chuyển hóa thành kiếm khí, sau đó mượn sức mạnh kiếm khí đả thông huyệt khiếu, kí©h thí©ɧ khí huyết trong cơ thể để tinh khí dồi dào, thân thể mạnh mẽ, lấy thần làm dẫn chứ không phải đi từng bước theo lẽ thường. Bởi lý do này nên anh đã chiếm được nhiều ưu thế khi thành tựu Tiên thiên rồi.”
Lần này, ngay cả Triệu Uyển Quân cũng hiểu rõ: “Em hiểu rồi, anh Đông Phương, phương pháp tu luyện này cũng tương tự như chuyện lấy một triệu hay một vạn làm vốn kinh doanh phải không?”
“Cũng có thể coi là vậy.”
“Nhưng một triệu tiền vốn kia ở đâu ra đây anh?”
“Đây chính là lí do tại sao anh gọi ý chí tinh thần là kiếm ý. Nếu muốn kích phát ra sức mạnh tinh thần mạnh mẽ thì biện pháp tốt nhất chính là chấp nhất, nhận biết rõ con đường của bản thân, từ đó lập ra mục tiêu kế tiếp rõ ràng hơn. Với lại, cho dù tác động bên ngoài có thế nào đi nữa cũng không thể lay động được quyết tâm của bản thân. Thứ mà anh cố chấp tu luyện chính là thanh kiếm Vọng Hi này, liên tục câu thông cho đến khi cả hai hòa hợp, từ đó anh lấy kiếm Vọng Hi làm cơ sở để kích phát kiếm ý… Còn tụi em… hai đứa phải tìm ra mục tiêu thích hợp với bản thân, hiểu rõ con đường thuộc về mình, sau đó tìm một thứ có liên quan đến bản thân được gọi là vật môi giới để gửi gắm chấp niệm, , kích phát tinh thần.”
“Mục tiêu và con đường của bọn em…”
“Ừ, cuộc sống, lý tưởng, ý nghĩa của cuộc sống mà tụi em tha thiết mơ ước muốn thực hiện.”
“Ước mơ của em…”
Triệu Uyển Quân nhíu chặt đôi mày liễu, khổ sở suy nghĩ. Một lát sau, cô nàng đột nhiên kêu to: “Lý tưởng sống của em là được trở thành một cao thủ Tiên thiên, từ đó ba của em sẽ không quản được em nữa. Với lại, em cũng có thể ra khỏi thành Tinh Diệu, muốn đi đâu thì đi. Ừm, còn có thể gặp được thần tượng Ninh Phương Viễn của em nữa. Trời ạ, tuyệt vời quá đi mất.”
Vân Hi trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt dừng lại trên người Đông Nhược Tuyết.
“Còn em?”
Nói xong, hắn nhanh chóng bổ sung thêm một câu nữa: “Mỗi người ngộ ra đạo không giống nhau, em đừng để cho bản thân bị người khác ảnh hưởng. Mặc dù hai người chúng ta kích phát ra kiếm ý cùng lúc, nhưng trong kiếm ý ẩn chứa lý niệm cũng có thể rất khác nhau. Một số cái là gϊếŧ chóc, một số là thủ hộ, một số lại nhân ái, rồi cả quy tắc… vân vân… đều không giống nhau. Mấu chốt quyết định là ở chính em. Chẳng hạn như Triệu Uyển Quân, nếu như những lời khi là thật thì lý niệm trong lòng em ấy đại diện cho tự do, không bị trói buộc, sau này kích phát ra kiếm ý thì bên trong sẽ ẩn chứa ý niệm đó.
“Thật… thật ra… em không nghĩ được nhiều đến thế… Em chỉ hi vọng anh Đông Phương… Hi vọng Uyển Quân, hi vọng hai người có thể sống vui vẻ, hạnh phúc là được rồi. Nhất là sau khi em biết cha bị ma thú ăn mất thì ý nghĩ này càng lúc càng nhiều. Em mong hai người mãi mãi không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ thế thôi là đủ rồi… Chuyện tương lai thì xa xôi quá, em thật sự chưa nghĩ tới… Thậm chí, ngay cả những chuyện khi thành Tinh Diệu xảy ra biến cố gì đó, em cũng không hề nghĩ tới…”
Nói đến đây, cô gái trước giờ luôn nói năng lưu loát thì giờ đây lại hơi cảm thấy ngượng ngùng, áy náy, cô nói với Vân Hi: “Thật xin lỗi… khiến anh thất vọng rồi, em biết rõ đó không phải là lý tưởng và mục tiêu sống cao thượng gì, nhưng em…”
Đông Nhược Tuyết còn chưa nói hết, Vân Hi đã thận trọng lắc đầu nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, gương mặt pha chút nghiêm nghị: “Bảo vệ, đây là một loại sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ. Sức mạnh của nó thậm chí còn lớn hơn cả loại tự do, phẫn nộ, cừu hận nữa. Nếu em vẫn kiên trì giữ lấy loại lý niệm bảo vệ này, anh tin là đến khí em có thể phát ra kiếm khí chính thức, từ trên người sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ nến mức không ai có thể che mờ nổi.”
Đông Nhược Tuyết nghe vậy, sắc mặt thoáng vui vẻ: “Thật sao anh?”
“Đương nhiên!” Vân Hi khẽ gật đầu.
“Cố gắng vì ước mơ của bản thân thì có lúc sẽ đạt được thực lực mạnh mẽ, phương pháp tu luyện này quả thực quá mức thật kỳ, anh Đông Phương đẹp trai, hiện tại chúng ta nhanh bắt đầu thôi.”
“Phương pháp tu luyện này thực ra cũng chẳng có gì thần kỳ, chủ yếu là dựa vào bản thân tụi em thôi, muốn bắt đầu lúc nào cũng được. Sau đó, tụi em chỉ cần kiếm một thứ nào đó làm vật môi giới để gửi gắm ý niệm tinh thần vào là được.”
“Môi giới? Thứ gì mới có thể làm vật môi giới thích hợp nhất đây anh?”
“Có thể là một món đồ chơi, đao kiếm, quần áo hoặc là thứ hư ảo nào đó, thậm chí có thể là người. Nói chung thì thứ gì cũng được, miễn là em phải luôn mang theo thứ đó bên người. Nếu như thứ đó có thể trợ giúp tụi em trong lúc chiến đấu thì càng tốt.”
“Mang theo bên mình, lại có lợi trong chiến đấu sao, hay tụi em cũng dùng kiếm như anh nhé. Hì hì, em rất mong tới ngày được như anh Đông Phương, tự bản thân gọi được kiếm ý.”
“Có thể.”
Đông Nhược Tuyết thoáng nhìn qua Vân Hi rồi nói: “Em cũng sẽ dùng kiếm. Dù gì thì anh cũng có thể dùng kiếm phát ra ý niệm nên em tin rằng anh có kinh nghiệm ở phương diện này, hẳn là chỉ điểm được tụi em đôi điều.”
Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu: “Tụi em đều quyết định lấy kiếm làm vật môi giới, như vậy, tiếp theo tụi em nên cảm thụ kiếm. Tụi em hãy xem thanh kiếm đó như một sinh mạng. Trước hết là dùng máu tươi, chân khí và tinh thần của tụi em rèn kiếm, sau đó lấy lý niệm, ước mơ ẩn chứa trong lòng các em tạo nên tính cách chân linh thanh kiếm, cuối cùng đánh thức chân linh ẩn trong kiếm, hai cổ tinh thần hợp lại làm một. Kích phát ra kiếm ý là một quá trình dài và gian khổ, không phải một sớm một chiều là làm được. Nhưng anh tin rằng, nếu tụi em thật sự quyết tâm làm chuyện này thì hẳn là một thời gian ngắn sẽ đạt được hiệu quả thôi.”