Nghe Lành thuật lại đầu đuôi câu chuyện, trong thời gian Thanh Nhã cùng hai cậu đi lên tỉnh thì Liễu trong một đêm đã trở thành người của cậu Hai.
Ngày hôm đó vào lúc sáng sớm tỉnh dậy, mặt trời chưa lên cao, mợ Lan cùng bà Cả đều không thấy cậu Cả đã cả đêm không về phòng cho nên bà Cả đã sốt sắng cho triệu tập người hầu kẻ hạ trong nhà lục tung cái phủ này cũng không được bỏ sót ngõ ngách nào.
Nghe lệnh bà Cả là phải tìm cho bằng được cậu Cả. Kết quả người hầu liền bắt gặp cảnh tượng cậu Cả ăn nằm với Liễu trong phòng của cô ta.
Mới đầu lúc tỉnh dậy, cậu Cả đầu óc choáng váng, thấy đống chiến trường mình tạo ra thì đổ lỗi tại rượu làm cho cậu say mất đi lí trí.
Mà Liễu giữa lời biện hộ chối bỏ trách nhiệm của cậu thì tỏ ra nhu nhược yếu thế, khóc lóc om sòm khiến cho bà Cả phải xấu hổ. Không giải quyết vụ này thì cái nhà này không yên mất.
Chính vì lẽ đó mà hai hôm sau bà Cả đi tới quyết định sẽ để cho Liễu lên làm vợ thứ của cậu Cả. Chỉ có điều là vì Liễu nó là người làm trong nhà nên bà không có cho mở tiệc cưới xin cho thiên hạ này biết.
Cho nên là nói, Liễu lên làm vợ lẽ của cậu Cả là danh không chính, ngôn không thuận.
" Sự tình là như vậy đó chị Nhã. Em cũng thật không ngờ, chị Liễu lại có gan làm tới vậy! ".
Lành ở một bên lanh chanh kể lể, lại than ngắn ngáp dài.
Thanh Nhã quay sang để ý đến thái độ của mợ Lan đối với chuyện này. Cũng không thấy mợ tỏ ra buồn bã như những bà vợ bình thường thấy chồng lăng nhăng ở bên ngoài chim chuột. Chỉ là một vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh đến lạ.
Mợ Lan thấy Thanh Nhã ánh mắt phức tạp nhìn mình thì quay sang cười khẽ, giọng điềm nhiên mà lên tiếng.
" Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi không có để bụng mấy chuyện như này đâu ".
Thanh Nhã còn chưa kịp lên tiếng thì Lành ở một bên đã phụ họa thêm vào, cất giọng lảnh lót mà hồn nhiên nói.
" Phải đó phải đó! Với tính khí của cậu Cả thì sớm muộn gì chả có thêm mấy mợ ".
Thấy Lành này vô tư quá lại nói đúng ý, cũng không có biết đến ý tứ nể nang gì. Thanh Nhã với lườm khéo nhắc nhở Lành.
" Lành! ".
Chỉ sợ lời nói vô tư của Lành sẽ là điểm chạm vào nỗi buồn của mợ Lan.
Mợ Lan biết ý, hiểu được Nhã có lòng tốt nghĩ cho mình thì nở nụ cười chua chát. Thấp giọng lên tiếng.
" Không sao đâu! Cô ấy nói đúng mà! ".
Thanh Nhã đưa mắt trầm tư nhìn mợ Lan mà cảm thông cho số phận của mợ.
Đã không được chồng thương yêu. Giờ còn phải chứng kiến chồng ở bên ngoài làm trò chim chuột vụиɠ ŧяộʍ, còn để cho một người hầu lên làm vợ thứ, tiếng nói gần như ngang với mình. Thật không biết có bao nhiêu là cay đắng!
…
Lành lon ton nhảy chân sáo chạy về hướng nhà bếp. Lúc đi nghênh ngang thế nào lại gặp ngay cậu Ba cũng vừa hay đi qua chỗ này.
Bình thường Lành gặp cậu đều hồn nhiên chào hỏi. Lúc này cũng vậy. Cô vang lên âm thanh vui tươi mà hướng tới cậu Ba chào một tiếng.
" Cậu Ba! ".
Thấy cậu gật đầu một cái, Lành định đi ngang qua cậu lại bất ngờ bị cậu gọi lại, buộc cô phải dừng chân, quay đầu lại.
" Lành! Có thấy Nhã đâu không? ".
Lành hơi ngây ra khi được cậu hỏi, xong cũng cười ngây ngốc mà thành thật trả lời cậu.
" A! Cậu Ba hỏi chị Nhã sao? Vừa rồi chị ấy đã trở về phòng thoa thuốc rồi! ".
Lành có sao nói vậy. Vừa rồi bản thân lúc tạm biệt Nhã và mợ Lan có nghe Nhã nói sẽ trở về phòng bôi thuốc lên chỗ má bị hằn đỏ mấy vết.
Cho nên vào thời điểm hiện tại, khi cô đem chuyện này nói với cậu Ba lại không nghĩ cậu Ba nhăn mày khó hiểu, lạnh giọng hỏi khiến cho Lành có hơi run run.
" Làm sao lại phải thoa thuốc? ".
Lành nhìn nét mặt nghiêm trọng của cậu, giọng nói cũng sắc lạnh đi mấy phần, không giống cậu Ba ngày thường vẫn luôn dịu dàng chút nào thì hơi rùng mình một cái, miệng lắp ba lắp bắp trả lời lại cậu.
" Là…là vừa rồi…chị Liễu…à không…mợ Cả thứ gặp chị Nhã đã tát chị ấy một cái. Đến bây giờ vẫn còn hằn đỏ một bên má ấy ạ! ".
Nghe đến đây, cậu Ba mới nhớ ra lúc vừa mới về nhà cũng có nghe qua mẹ cậu kể chuyện cô hầu tên Liễu trong nhà giờ đây đã trở thành vợ thứ của cậu Cả.
Trí nhớ của cậu về Liễu chính là cô gái đã từng hãm hại Nhã vào cái hôm nhà có khách đó. Bỗng chốc, thiện cảm của cậu đối với Liễu đã thành con số âm. Cậu càng cảm thấy chán ghét loại người như cô ta.
Thấy cậu đứng lặng tại chỗ vẻ mặt trầm tư, Lành nhân cơ hội liền muốn bỏ đi, tránh bị cậu giữ lại hỏi thêm chuyện lại phiền phức to.
" Cậu Ba…Vậy…vậy tôi đi đây! ".
Lúc cậu Ba ngẩng đầu đã không thấy người đâu nữa. Cậu đi thẳng đến một hướng khác. Là hướng đi tới gian phòng của Thanh Nhã.
Lúc này, Thanh Nhã đã trở về phòng. Cô đang lục tìm lọ thuốc bôi vết thương mà tìm mãi cũng không thấy. May sao cuối cùng lại tìm thấy nó trong một góc tối kệ tủ gỗ.
Cô đi đến ngồi trước gương đồng. Bàn tay mảnh mai, mềm mại trắng trẻo cầm lấy lọ thuốc mà lấy một chút thuốc bôi lên một bên má ửng đỏ in hằn vết bàn tay do ai kia gây ra.
Vào đúng lúc này, bất chợt từ ngoài cửa phòng vang lên tiếng mở cửa ken két.
Thanh Nhã giật mình quay ra nhìn người đứng ở cửa, giật mình đến nỗi đánh rơi cả lọ thuốc đang cầm trên tay…