Tô Ngữ đồng ý với ông. Một mặt là bởi vì cô biết rõ mình không có chỗ để từ chối, mặt khác cô hiểu thà quen biết một người có tiền còn hơn là có thêm một kẻ thù có thể bóp chết đường sống của mình.
Sáu giờ chiều Tô Ngữ trở lại cửa tiểu khu, Ôn Hoa vẫn đứng ở cửa tiểu khu. Tô Ngữ đi tới trước mặt cậu: "Trở về đi, sáng mai thức dậy là có thể nhìn thấy chị.” Ánh mắt cậu lộ ra ý cười: "Thật sao."
Giọng điệu hơi ngạc nhiên, không phải hỏi một câu. Nhưng Tô Ngữ hiểu được cậu đang xác nhận, cười gật đầu với cậu: "Trở về đi."
Người đàn ông phía sau cậu mở miệng nói: "Đi thôi, thiếu gia." Người đàn ông này luôn mặc âu phục, khuôn mặt lạnh lùng. Tô Ngữ suy đoán hắn là vệ sĩ của Ôn Hoa, nhưng từ thiếu gia...
Sau khi đưa mắt nhìn Ôn Hoa lên xe rời đi, Tô Ngữ xoay người đi vào trong tiểu khu, nụ cười trên mặt biến mất hầu như không còn. Cô cau mày, về đến nhà cũng không có tâm tư nấu cơm. Nằm dài trên ghế sofa một lúc. Sau đó trở về phòng chung, bắt đầu thu dọn mọi thứ.
Đồng ý chuyện Ôn Lỗi muốn cô chuyển đến biệt thự ở cùng Ôn Hoa, thật ra ban đầu cô cũng không phải rất nguyện ý. Dù sao ai cũng sẽ không chấp nhận được việc ở trong nhà một người quen biết chưa rõ ràng, đặc biệt đối phương còn là nam. Thế nhưng Ôn Lỗi giải thích biệt thự rất lớn, có bốn người giúp việc, còn có ông và quản gia.
Tuy Tô Ngữ miễn cưỡng đồng ý nhưng tâm lý lại cực kỳ không muốn, như này sẽ làm cho cô không có cảm giác an toàn. Không có nơi nào thực sự thuộc về chính mình.
Cô gửi wechat cho bạn cùng phòng cho thuê chung: [Tiểu Mộng, tớ sẽ chuyển đi vào sáng mai, bạn cùng phòng mới sẽ chuyển tới sớm trong hôm nay nha. Bạn cùng phòng tên là Cố Mộng, nhỏ hơn cậu một tuổi.]
Vô Mộng: [A?]
Vô Mộng: [Có chuyện gì thế, sao cậu là bỏ rơi tớ! Tớ cần một lời giải thích!]
Hai người họ thuê nhà chung mới quen nhau nhưng vừa gặp như đã quen từ rất lâu rồi. Tính cách và sở thích đều đặc biệt hợp, trở thành bạn bè rất tốt.
Bất Ngữ: [Chờ khi nào cậu về tớ sẽ kể cho, nhớ về sớm một chút.]
Vô Mộng: [Được, được được.]
Tám giờ tối, sau khi Cố Mộng về đến nhà thì vứt bỏ giày, ném túi xách trong tay xuống nhào tới: "A a a, cậu không có lương tâm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Tô Ngữ vỗ lưng cô ấy: "Tớ sẽ không dọn toàn bộ đồ đạc đi, tớ sẽ để lại một chút đồ dùng. Nếu phòng của tớ có người thuê mới, cậu giúp tớ di chuyển chúng đến một căn phòng nhỏ."
Có một căn phòng nhỏ trong nhà, bởi vì kích thước không phù hợp với người ở thuê nên được bỏ trống.
"Tớ gặp được một cậu bé hướng nội, cha cậu ấy nhờ mình chăm sóc, lương cũng khá tốt. Nhưng điều kiện là phải sống trong nhà bọn họ.”
Cố Mộng: “Đẹp trai không?”
Tô Ngữ mắc nghẹn một chút: “Rất đẹp trai, nói kiểu gì nhỉ, phải dùng từ xinh đẹp để hình dung, xinh nhưng không nữ tính.”
“Cao không?” Cố Mộng kích động nháy mắt mấy lần.
Ánh mắt Tô Ngữ cười cong lên, trong giọng nói mang theo chút bất lực: "Cao, cao hơn tớ một cái đầu." Cô nói xong xoa tóc Cố Mộng.
"Oa, cậu được sống chung thật tố, có thể trả lương cao cho cậu để chăm sóc thì điều kiện gia đình cậu ấy chắc chắn cũng rất tốt. Nắm lấy cơ hội đi!”
Cô ấy đứng dậy và quay lại để lấy đồ ăn nhẹ trên bàn trà. Một vài giây sau: "Chờ đã! Anh ta là một người đàn ông lớn rồi, sao lại cần cậu chăm sóc." Cô ấy đột nhiên phản ứng lại.
Ý cười của Tô Ngữ cũng chậm lại, thoáng đáng tiếc nói: "Cậu ấy có chứng tự kỷ rất nhẹ."
"Ai, đáng tiếc thật." Cô ấy ngồi xuống, tay cầm đồ ăn vặt buông xuống đùi: "Nhưng chị gái A Ngữ của chúng ta ấm áp lại dịu dàng như vậy, nhất định có thể khiến cho cậu ta chuyển biến tốt đẹp." Dứt lời nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ nhẹ nhàng cười: "Cậu không ăn cơm sao?"
"Ăn rồi." Tô Ngữ gật đầu, trở về phòng bắt đầu thu dọn quần áo. Cố Mộng đi theo cô đến phòng, nằm sấp trên giường Tô Ngữ nhìn cô thu dọn, bắt đầu cuộc nói chuyện trên trời dưới đất.
Sáng hôm sau rất nhanh đã đến, xe của nhà họ Ôn đã ở dưới lầu chờ. Gọi điện thoại nói đến giúp Tô Ngữ lấy hành lý. Tô Ngữ cũng không khách sao, để cho bọn họ giúp mình cầm xuống.
"Sau này một người, buổi tối nhất định nhớ khóa trái cửa. Về nhà muộn thì nhìn xem phía sau mình có ai đi theo không. Có chuyện thì phải gọi điện thoại cho tớ, biết không?" Tô Ngữ nhìn Cố Mộng mặc đồ ngủ đang tựa vào cửa, dặn dò.
"Biết rồi, chị gái A Ngữ của tớ, nếu lo lắng cho tớ như vậy thì thường xuyên về thăm tớ đi." Cố Mộng bĩu môi, vươn hai tay muốn ôm.
Tô Ngữ ôm cô ấy: "Tớ sẽ về." Sau đó xoay người rời đi.
Hốc mắt Tô Ngữ đỏ lên, đi vào thang máy, mà Cố Mộng ở cửa đã chảy nước mắt giàn giụa: "Cũng không phải là không gặp mặt, khóc cái gì khóc, thật không có tiền đồ." Vừa nói cô ấy vừa dùng sức lau nước mắt. Xoay người vào cửa nhìn phòng khách chỉ có một mình mình, Cố Mộng đưa tay che mặt lại.
Trong thang máy, Tô Ngữ hít sâu hai lần, sau đó lại lộ ra nụ cười khẽ. Nhìn vào cửa thang máy sắp mở.
Sau khi đến biệt thự nhà họ Ôn, nhìn người nhà họ Ôn giúp mình cầm hành lý đi vào. Bề ngoài Tô Ngữ không gợn sóng nhưng nội tâm lại là: Quả nhiên niềm vui của người có tiền, đúng là không thể tưởng tượng được, một căn nhà lớn như vậy mà lại còn có hoa viên.
Sau khi Tô Ngữ tiến vào đại sảnh, Ôn Hoa từ trên ghế salon bước nhanh đến trước mặt Tô Ngữ. Nhìn cô, rõ ràng là đã sớm biết cô sẽ đến, nhưng nhìn cậu lại giống như rất bất ngờ.
Tô Ngữ khẽ mỉm cười: "Ôn Hoa, chào buổi sáng."
“Ừ." Nói xong, Ôn Hoa đột nhiên đưa tay kéo cổ tay cô, sau đó dẫn cô đi lên lầu. Mà hai người giúp việc ở một bên, lại nhìn nhau lộ ra biểu tình khϊếp sợ: Thiếu gia lại chủ động kéo cô gái kia!
Lý Minh Thành âm thầm quan sát bước nhanh đến thư phòng, gõ cửa sau đó đi vào.
"Lão gia, thiếu gia chủ động dắt Tô tiểu thư đi phòng của cậu ấy."
Hiển nhiên Ôn Lỗi cũng có chút ngạc nhiên: "Vậy mà nó nguyện ý chạm vào cô bé đấy sao." Ngón tay ông nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Nói cho bác sĩ Đỗ biết."
Ôn Hoa lôi kéo Tô Ngữ đến phòng, để cô ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc, sau đó lấy một bản phác thảo từ ngăn kéo bàn của mình rồi đưa nó cho cô. Trên bức tranh chính là Tô Ngữ, vẽ rất tỉ mỉ cùng có hồn. Tô Ngữ giật mình: "Đây là em vẽ à?”
Ôn Hoa vội vàng gật đầu: "Em vẽ." Sau đó vui vẻ cười. Khuôn mặt vốn không thể bắt bẻ cười rộ lên càng thêm chói mắt, ánh mắt Tô Ngữ tránh đi, làm bộ rất cẩn thận lại nhìn bức tranh.
Cách một hồi lâu sau cô mới nói: "Vẽ thật tốt." Sau đó ngẩng đầu nhìn cậu một chút thì thấy cậu đang nhìn cô như đang trông chờ điều gì đó. Tô Ngữ thăm dò nói với cậu: "Em vẽ rất xuất sắc." Ôn Hoa cười vui vẻ.
Tô Ngữ vội vàng cúi đầu: "Chị còn chưa ăn điểm tâm. Có chút đói bụng, có đồ ăn không?"
Ôn Hoa vội vàng kéo cô dậy, dẫn cô xuống lầu đi vào phòng bếp tìm thức ăn. Nhìn bọn họ xuống lầu, những người hầu vốn đang ở dưới lầu đang tụ tập thảo luận vội vàng dừng lại.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Ngữ bảo người giúp việc dẫn cô đến phòng mình. Phòng không nhỏ, được trang trí rất ấm áp. Có phòng tắm riêng biệt, Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm. Bảo Ôn Hoa trở về phòng mình, còn cô đóng cửa lại bắt đầu dọn dẹp.
Sắp xếp đồ đạc đến giữa trưa, Tô Ngữ vừa mở cửa đã nhìn thấy Ôn Hoa đang đứng ở cửa.
… Suy nghĩ một chút thấy bản thân không đúng, dù sao cô tới nơi này để chăm sóc anh, mà sau khi cô ăn cơm xong lại không ra khỏi phòng.
"Đi thôi, chúng ta xuống đi dạo một chút." Ôn Hoa gật đầu, vươn tay trái ra. Tô Ngữ do dự một chút, kéo cổ tay cậu lại.