Chương 3

Tần Bắc giao phó xong mọi chuyện liền lái xe đi về đơn vị. Hiện tại hắn được nghỉ phép, nhưng gây tai nạn thì vẫn phải làm đơn báo cáo và chịu phạt. Đứng trước ông bô nhà mình, Tần Bắc mặt lạnh, khí thế uy nghiêm, khác một trời một vực với người ban nãy lải nhải ở phòng bệnh.

Tần Thời Đông nhìn bản báo cáo, lại nhìn thằng con nhà mình, khí thế đè ép Tần Bắc, lạnh giọng nói.

"Thân là một quân nhân bảo vệ dân, bảo vệ nước, lại lái xe quá tốc độ, phóng nhanh vượt ẩu, vượt đèn đỏ gây tai nạn nghiêm trọng. Tần Bắc, cậu muốn bị đuổi khỏi quân đội đúng không?"

"Báo cáo, không ạ."

"Cậu có đọc hết nội quy ở đây chưa? Học hết luật chưa?"

"Báo cáo, rồi ạ."

"Vậy tại sao còn phạm sai lầm? Nếu là tôi thì tôi sẽ kiện cậu đến táng gia bại sản cậu biết chưa?"

"Tôi biết thưa Đại Tá."

"Hiện tại hình phạt cho cậu đó chính là tạm thời bị rút khỏi đội đặc nhiệm A30, ở ngoài một năm ngoan ngoãn học lại nội quy quy củ và luật pháp, chịu trách nhiệm chăm sóc cho nạn nhân và đảm bảo nạn nhân sẽ được bồi thường đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần. Báo với gia đình nạn nhân về tình trạng của nạn nhân. Rõ chưa?"

Tần Thời Đông nhìn thằng con út mới bị cưỡng ép về nghỉ vì bị trọng thương, lý d chính đáng, nghỉ tận một năm.

"Đã rõ, Đại Tá. Báo cáo Đại Tá tôi có chuyện muốn nói."

"Nói đi."

"Nạn nhân.. cậu ấy nói cậu ấy không có nhà."

"Vậy thì cậu sẽ chịu trách nhiệm làm nhà cho cậu ấy. Đừng hỏi vớ vẩn."

".. Rõ."

Nhận hình phạt xong, Tần Bắc nhanh chóng chạy khỏi đơn vị, tránh xa ông bô nhà mình, quyết định về bệnh viện tìm tiểu thiên thần an ủi tâm hồn nhỏ bé này.

Khi về đến nơi đã là tám giờ tối. Đình An đã ăn xong bữa tối rồi, đang nghỉ ngơi. Tần Dịch vẫn ngồi ở ghế chỗ góc phòng làm việc. Tần Dịch nhìn Tần Bắc gấp gáp chạy về, quân phục đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhíu mày, chỉ chỉ quần áo ở trên giường phụ.

"Mẹ mang đến, đi tắm rửa rồi ăn cơm đi."

"Vâng."

* * *

Đêm hôm đó, Tần Bắc đang mơ mơ màng màng ngủ ngon, thì bị tiếng động ở giường bên đánh thức. Hắn nhanh chóng bò dậy, bật đèn kiểm tra. Thì thấy Đình An đang khó chịu cọ tới cọ lui.

Hắn đi qua giúp cậu lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: "Cậu khó chịu lắm hả?"

Y hơi hơi ừm một tiếng. Tần Bắc không biết vì sao cậu lại không chịu tiêm giảm đau, chỉ giúp cậu lau sạch mồ hôi lạnh rồi yên lặng bồi cậu qua cả đêm. Đến sáng Đình An mới thiu thiu ngủ một lát. Tần Bắc cũng không định ngủ thêm mà chỉ ngồi đấy nhìn cậu chằm chằm.

"Xinh đẹp thật.."

Hắn đỏ mặt.

Đúng tám giờ, Đình An tỉnh dậy. Cậu nhìn thấy Tần Bắc đang ôm bát cháo thổi thổi, bộ dạng ngốc nghếch vô cùng, giống.. một con gấu nâu.

"Cậu dậy rồi! Rửa mặt súc miệng một chút rồi ăn cháo thôi. Hôm nay là cháo thịt nạc."

Hắn vui vẻ lấy khăn lau mặt cho Đình An, lau tay lau qua người. Lúc hắn định cầm khăn đi giặt thì nghe thấy tiếng nói lí nhí của người nọ.

"Tôi muốn.. thay quần áo."

Cậu mặc bộ này đã hai ngày rồi, cậu không phải chê bẩn mà là, quần áo bệnh nhân rất nóng, mỗi lần cậu đau đớn thì mồ hôi lạnh đều tuôn ra như mưa, mùi mồ hôi đã nồng lắm rồi. Cậu sợ bị ghét bỏ..

Tần Bắc cứng ngắc quay đầu lại nhìn y: "Hả?"

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Đình An túng. Cậu mím môi, nhỏ giọng nói lại một lần nữa: "Tôi muốn thay quần áo."

"..."

Lục ục vài phút, Tần Bắc lấy ra bộ quần áo mới. Nghiêm túc cầm tay Đình An giơ lên, nhẹ nhàng cởϊ áσ. Cơ thể Đình An trắng nõn, vì bệnh trạng mà trông có vẻ xanh xao ốm yếu. Nhưng tuyến nhân ngư cùng hai khỏa anh đào đỏ hồng vẫn khiến Tần Bắc trong lòng đập bình bịch. Đình An thật sự thấy rất ngại, cậu thích đàn ông, từ nhỏ đã biết. Tính hướng của bản thân cậu biết rõ, gu bạn trai cũng biết rõ luôn, nam nhân trước mặt chính là gu bạn trai của cậu, chuẩn không chệch một milimet nào.

Tần Bắc giúp cậu, thay áo, lúc thay quần còn rối loạn hơn. Thay xong, cả hai người đều lâm vào trạng thái quỷ dị. Cho đến khi bụng Đình An rầm rì kêu. Tần Bắc nhìn qua, Đình An nhìn bụng mình, mày xem, thật mất mặt.

Tần Bắc ảo não không thôi, hắn để người ta đói bụng, một người bệnh yếu ớt không nơi nương tựa phải đói bụng. Vì để bù đắp tội lỗi, hắn đút Đình An ăn ba bát cháo đầy. Kết quả Đình An bị đầy bụng. Đình An nhìn cái bụng phình lên của mình, rồi lại nhìn Tần Bắc. Xong đời, ăn no quá rồi.

Tần Bắc chột dạ vò áo, lén lút nhìn Đình An.

"Tôi xoa bụng cho cậu nhá?"

Hắn chỉ đơn giản nghĩ là muốn giúp Đình An tiêu hóa. Nhưng mà Đình An lại quay đầu nhìn hắn chằm chằm. Lâu đến mức Tần Bắc phải ngại ngùng cúi đầu. Sau đó hắn nghe thấy Đình An nói.

"Đau.."

Đình An muốn nằm xuống nhưng vì xương sườn nên cơn đau nhức lại kéo lên. Lúc Tần Bắc hỏi như vậy, cậu đã đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Cậu nhìn hắn muốn để hắn đỡ cậu nằm xuống, nhưng con gấu ngốc kia lại cúi đầu ủ rũ.

Đình An: "?"

Sau khi đỡ Đình An nằm xuống, đợi cậu hoãn lại thì hắn mới hỏi.

"Cậu tên là gì? Tôi còn chưa biết."

"Đình An."

"Đình An a, tên hay thật. Cậu tự lấy hả?"

"Không, lão già nhà tôi bảo ông ấy tìm thấy vòng tay y tế của tôi, trên đấy ghi Đình An."

"À."

Tần Bắc không nhắc lại nữa.

Một tháng rất nhanh đã trôi qua, bác sĩ nhìn phim chụp x-quang, chỉ chỉ vào vị trí xương sườn của Đình An, vui vẻ nói: "Cậu khôi phục nhanh hơn tôi nghĩ đấy, cơ thể rất khá. Ở viện thêm một đoạn thời gian nữa để theo dõi tình hình não bộ, ổn định thì cậu có thể xuất viện rồi."

Có rất nhiều bệnh nhân đều không thích nhập viện, vì ở đây ngột ngạt khó chịu, nên người làm bác sĩ như ông rất hiểu. Đây cũng coi như là liều thuốc an thần cho cậu nhóc này đi.

Đình An nghe xong thì gật gật đầu. Tần Bắc thì còn hưng phấn hơn. Hắn hỏi.

"Còn chân cậu ấy thì sao? Bao lâu mới khỏi?"

"Vì cậu nhóc bị gãy xương đùi, khó lành hơn xương ống chân nên cần bốn đến sáu tháng mới khỏi hoàn toàn."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì đâu, chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, gãy xương không nguy hiểm nhưng có thể sẽ để lại di chứng về sau. Đến lúc ngày mưa hay ẩm ướt sẽ gây khó chịu."

"Vâng."

Bác sĩ rời đi. Tần Bắc rót cho Đình An một cốc nước. Nhỏ giọng hỏi cậu.

"Cậu có muốn ra ngoài chơi không?"

Đình An gật đầu. Đã mấy tuần chỉ nằm trong phòng bệnh, người cậu đã mốc meo lên hết rồi. Ra ngoài hít khí trời cũng tốt.