Sau bài kiểm tra, mọi người đều đi ăn cơm, trong lớp túm năm tụm ba vây quanh bạn học ngoại trú mang cơm tối từ nhà đến.
Bình thường tôi sẽ không ăn cơm tối lúc đó. Có hai nguyên nhân, một là giảm cân, hai là mỗi chiều kiểm tra trên lớp xong thì tâm trạng đều không tốt lắm, chỉ muốn yên tĩnh ngồi tại chỗ.
Vốn đã quên chuyện buổi trưa Trình Hoa cho tôi leo cây, nhưng giọng nói đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa đã kéo tôi về hiện thực.
"Hứa Sam Sam, Trình Hoa gọi cậu ra ngoài một lúc."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, sững sờ một lúc, phát hiện không phải bạn cùng lớp. Hơn nữa tại sao cậu ấy lại gọi "Trình Hoa (thanh hai)".
Đây là lần đầu tiên tôi không kích động khi gặp Trình Hoa.
Có lẽ là học kỳ này đã qua gần một nửa rồi, tôi thực sự lo lắng cho thành tích của mình.
Lề mề ra ngoài, nhìn thấy Trình Hoa và vài người bạn của cậu ấy.
Tôi phát hiện ra mỗi lần cậu ấy tới tìm tôi, bên cạnh đều sẽ có vài người bạn, tôi đoán là bạn trung học của cậu ấy.
Không biết có phải cậu ấy cũng sợ xấu hổ không, sợ đối mặt với tôi một mình.
Nghĩ đến đây, tôi càng bất lực.
Trước đây từng đọc một câu "Thế nên sự đối đãi đặc biệt một cách vô tình mới khiến người khác rung động mãnh liệt".
Nhưng hình như thời gian này, mọi thiên hướng mà tôi cho là cậu ấy đối với tôi đều là giả dối, đều do tôi bịa đặt và tưởng tượng.
Buồn vì bản thân tự mình đa tình, cũng bất mãn vì cậu ấy tuỳ ý thả bùa.
Giống như bây giờ, nụ cười thương hiệu khi cậu ấy nhìn tôi, hôm nay tôi cũng nhìn thấy cậu ấy cười như vậy với các bạn nữ trong lớp, khù khờ y hệt.
Không khỏi có chút tức giận: "Tìm tớ làm gì?"
Trình Hoa thấy tôi như vậy thì đoán tôi tức giận vì cậu ấy lỡ hẹn, có chút lúng túng giải thích: "Trưa nay tớ ngủ quên, chuông báo thức cũng không nghe thấy. Mẹ tớ cũng không gọi tớ, bà ấy cho rằng tớ đã đi học rồi nên bà ấy dọn dẹp một chút rồi ra ngoài đánh bài..."
Nhìn bộ dạng lảm nhảm của cậu ấy, lúm đồng tiền thường thấy bên miệng cũng biến mất, tôi lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
"Vậy được, lát nữa cậu phải giúp tớ lau sảnh triển lãm." Tôi buồn cười ngắt lời cậu ấy.
"Được!" Cậu ấy nhìn tôi, lại nở nụ cười thương hiệu.
Tôi quay vào lớp lấy mấy cái chổi lau sàn, nói với các thành viên trong tổ: "Tối nay chị đây bao sảnh triển lãm tiếp!"
Sau đó tiêu sái rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng hoan hô.
Đưa chổi lau sàn cho cậu ấy: "Nè."
Cuối cùng tôi cũng biết bạn của cậu ấy có tác dụng gì rồi, đúng, chính là lau sàn!
Nhìn bọn họ cố gắng lao động, tôi cũng hài lòng về lớp sửa đề. Không cần lau sàn, dường như việc học cũng đột nhiên trở nên thú vị!
Không để ý đến động tĩnh bên ngoài nữa, đợi khi tôi hoàn hồn từ biển đề thì chuông hết giờ tự học buổi tối đã reo rồi.
Không biết Trình Hoa đi từ lúc nào.
Phù ~ Không thể nghĩ đến cậu ấy nữa, học tập chăm chỉ nào! Sắp thi rồi!
Tôi phải ra ngoài đi dạo, chuẩn bị đến khu phục vụ mua trà sữa nhân giờ nghỉ.
Vừa bước ra cửa, tôi liền nhìn thấy Trình Hoa đang lựa đồ ở quầy đồ uống, tôi vội vàng trốn vào trong đám người.
Nhìn thấy cậu ấy mua một ly nước cam tươi, nhớ lại dáng vẻ cậu ấy lựa đồ trước đó, hình như trong tay đều là nước cam, cậu ấy thực sự rất thích uống nước cam.
Buổi tối quay về ký túc xá, tôi hiếm khi làm xong bài tập nên đột nhiên cảm thấy nhàm chán, muốn nhắn tin cho Trình Hoa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên nhắn gì.
Không thể quá thân thiết, cũng không thể quá xa lạ, không thể nhắn câu hỏi khó trả lời, phải nhắn chuyện gì cậu ấy trả lời rồi tôi vẫn nhắn tiếp được...
Khó quá, cảm giác để ý một người đúng là quá khó.
Yêu thầm, khó chịu như vậy sao?
Trình Hoa à Trình Hoa, Trình Hoa và Trình Hoa.
Í!
"Cậu có biết cậu là Trình Hoa không?" Đột nhiên nhớ đến chiều nay bạn của cậu ấy gọi tên Trình Hoa của cậu ấy là thanh hai.
"Câu hỏi này của cậu giống như hỏi tớ có ăn cơm không vậy." Cậu ấy trả lời.
Phụt, từ ngữ hình như không thể biểu đạt được ý của tôi, bị bản thân lừa luôn rồi.
Vì thế liền giải thích với cậu ấy: "Không phải, tớ đang nói đến thanh bốn trong chữ "Hoa" của cậu, tớ thấy bạn cậu gọi tên cậu là thanh hai."
"Ồ, bọn họ đều gọi như vậy. Không sao, tớ thế nào cũng được."
Tôi vẫn luôn là một người rất cẩn thận, huống hồ liên quan đến cậu ấy, vì thế tôi vẫn luôn gọi tên cậu ấy theo thanh bốn.
Hình như ghi nhớ mọi thứ về cậu đã trở thành thói quen của tớ, như thể nhìn thấy nụ cười của cậu là mọi phiền muộn của tớ sẽ tiêu tan.
Hoa là một loại cây cao lớn, mà Sam cũng vậy.
Chúng ta vốn là những người rất giống nhau.
Editor có lời muốn nói: