Chương 10: Quen nhau

#31

Trong 5 năm theo đuổi tôi, có thể nói, Quốc Minh đã không ít lần làm tôi cảm động. Ví dụ như là khi đôi ba lần, Quốc Minh đến trường đại học tìm tôi. Vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại giữa khoảng cách nghìn dặm xa xôi ấy, anh mặc áo thể thao màu sáng tôn lên dáng người cao ráo, tóc ngắn tủn, đứng dưới nắng mặt trời nhìn rất sạch sẽ.

Ngó thấy tôi đến, anh cười hì hì, không hiểu sao, lúc đó tôi thấy mũi mình cay cay.

Anh chạy đến, chần chừ, tay vừa nâng lên lại buông xuống.

Tôi hỏi làm sao?

Anh nói, muốn ôm, nhưng sợ bị mắng.

Cái ôm đầu tiên là do tôi chủ động. Lần thứ hai này cũng vậy. Lúc buông tay mới thấy hốc mắt anh hồng hồng, tôi hỏi làm sao thế?

Anh trả lời: "Xúc động quá."

Chúng tôi bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi từng thử nghĩ về mối quan hệ này kể từ khi bắt đầu và chợt nhận ra rằng, nó chẳng khác gì một cuốn album nhạt nhẽo và dài dòng.

Quốc Minh bật lại tanh tách: "Nhạt nhẽo cái gì! Cuộc đời anh còn chưa đủ chua xót sao!" sau đó tiếp tục, "nhưng dài dòng thì đúng thật, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm!"

Tôi hỏi lại: "Anh học lời thoại trong phim nào thế?"

Ai kia tụt hứng : " ... "

#32

Một ngày ở kí túc xá, anh gọi về, tôi - một đứa mờ nhạt, ít nói nhất trong phòng, khi có điện thoại, trưởng phòng ra bắt máy, nói được vài ba câu, lại nhìn sang tôi : " Thanh Phong, có người tìm mày này , không phải là gia đình, nghe giọng là đàn ông. "

Tôi ngơ ngác, lật đật chạy lại điện thoại, có a ngoài gia đình tôi biết số điện thoại của kí túc xá nữa chứ?

Tôi nhận điện thoại trong nghi ngờ, "a lô" một tiếng.

Người ở đầu dây bên kia lặng rất lâu mới thốt lên hai chữ: "Anh đây."

Mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc gọi thứ hai của Quốc Minh, nhân lúc tôi chưa bắt máy,trưởng phòng hỏi: "Anh là gì của Thanh Phong ? Sao chẳng nghe cậu ấy đến vậy? "

Anh thở dài , trả lời: "Cậu ấy nói tôi là ai thì tôi là người đó."

Và sau đó, tôi có tin đồn : " Người được đàn ông bao nuôi ".

Qủa nhiên, khi tin đồn đó đến tai ai kia, người kia chẳng thấy khó chịu mà lại rất thoải mái:

" Được được haha, anh sẽ nuôi em cả đời này "

#33

Lần thứ ba gọi về, cũng rất lâu sau lần thứ hai, tôi thiết nghĩ anh đã quên tôi.

Vậy mà, vào một đêm trăng thanh gió mát, trưởng phòng lại nghe điện thoại, câu nói ấy vang lên : Thanh Phong ...

Không hiểu sao, tôi lại phóng đến trong chớp mắt, trong lòng vui sướиɠ lạ lùng, tim đập bình bịch, nhận được, tôi tỏ ra lạnh lùng : " Alo "

Anh vào thẳng vấn đề: "Thanh Phong, lên đại học, giờ thì em đã yêu được chưa?"

Tôi không phải một đứa con trai nổi bật, lại ít nói, điềm đạm, có lần tôi bảo anh không muốn yêu vì lo học, sau khi tốt nghiệp lên đại học rồi tính.

Không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Làm bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ để ý đến rất nhiều thứ, kể cả tình yêu, vậy nên khi Quốc Minh thích tôi, ban đầu phải nếm không ít cay đắng. Thực ra, đầu tiên tôi nghĩ rằng tình cảm của Quốc Minh chỉ là hứng thú nhất thời, bây giờ anh ngọt ngào vui vẻ với tôi, biết đâu khi cảm giác mới mẻ trôi đi thì yêu thương cũng sẽ phai nhạt. Mà tôi lại là một người chậm nóng và đặc biệt cẩn thận trong tình cảm.

Tôi hỏi Quốc Minh, vì sao anh thích em?

Anh nói: Không biết, khó nói lắm, chỉ cần em là em thôi.

Tôi hỏi lại: Vậy anh biết cảm nhận của em không?

Anh trả lời: Anh biết, nhưng em thì không.

Tôi nở nụ cười, thấy cả hai ngốc chẳng kém nhau.

Vì vậy, tôi đã gạt bỏ hết mọi định kiến của mọi người xung quanh, tiến lên một bước, trở thành người mà cả thanh xuân này anh sẽ yêu, dù kết thúc, tôi cũng không muốn hối tiếc nữa.

#34

Năm anh về, tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học . Vì anh không hề nhắc đến chuyện về nước nên hôm ấy, vừa qua cổng ký túc xá, thấy anh đang đứng dưới lầu chờ tôi, chân tôi hoàn toàn bất động.

Anh bước đến ôm tôi, thì thầm: "Thanh Phong, anh về rồi."

4 năm trước, ở Bắc Kinh, anh đòi tôi lên thăm anh một lần, sau khi lên anh dẫn đi khắp nơi ở Bắc Kinh, trước khi tôi lên xe lửa về nhà, anh kéo tay áo tôi ,nhỏ hẹp, nói: "Thanh Phong, năm sau anh đi."

5 năm theo đuổi, nói dài không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn.

Mặc dù tình yêu của chúng tôi không gặp nhiều trắc trở nhưng cũng đâu phải dễ dàng. Xa cách bao năm có thể nắm tay đi tiếp trên con đường này, phần nhiều là nhờ sự nhẫn nại của anh, và tôi vẫn luôn muốn nói với anh rằng: Quốc Minh, cảm ơn anh vì đã luôn kiên trì.

[ Khi nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp ấy, tôi vẫn không thể ngừng mỉm cười, cho rằng bản thân đã có một thanh xuân tốt nhất rồi ]

Edited : Mình ghi nhầm chương 10 thành chương 9, cảm ơn 1 bạn đã nhắc nhở.