Biên tập : Wa Nhi
Phong cảnh lui dần về phía sau, đám đông cũng ở lại sau lưng, sợi tóc tung bay trong gió, Kha Bố bỏ lại hết thảy chạy về nơi Chi Lý thường ở, không muốn nói với hắn qua điện thoại, không muốn ngôi xe bus chốc chốc lại dừng đón khách tại điểm. L*иg ngực cậu theo từng bước chân mà phập phồng, cảm xúc cuồn cuộn, cậu khẩn cấp muốn nhảy lên người Chi Lý, khiến hắn bị đẩy lui ra sau từng bước, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Chi Lý, cậu phải kiêu ngạo nói với Chi Lý mình đã làm gì, cậu phải có được sự khích lệ của Chi Lý, cậu muốn hôn Chi Lý, hung hăn hôn hắn. Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ thoải mái như lúc này, thân thể cậu được giải phóng trong ánh mặt trời, mồ hôi chảy qua trán, làn gió nóng xuyên qua quần áo của cậu, cậu hồn nhiên không nhận ra.
Kha Bố thơ phì phò đứng ở cửa, tận lực nhẹ chân nhẹ tay muốn chi Chi Lý một sự bất ngờ, chờ hô hấp của cậu dần trở nên bình thường, cậu mới đứng thẳng dậy. Cửa phòng khép hờ, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong không có một bóng người. Cậu sốt ruột gọi điện thoại cho Chi Lý, tiếng chuông vang lên trong căn phòng trống, Kha Bố tìm thấy điện thoại của Chi Lý ở một góc sô pha, cậu tự nhủ, Chi Lý thường xuyên quên di động, hắn không thích di động, chắc chắn hắn có việc phải ra ngoài, một lát nữa sẽ về. Kha Bố ngồi xuống sô pha, thân thể gầy yếu bị sô pha khổng lồ bao vây, cậu nhìn chăm chú về phía cửa, dùng vô số lý do an ủi sự bất an trong lòng.
Thời gian theo kim đồng hồ trên tường trôi qua, sắc trời u ám, trong phòng tầm mắt mơ hồ, Kha Bố không bật đèn, cậu ngồi một mình trong phòng, cậu cảm thấy khát, cậu cảm thấy đói, nhưng vẫn cố chấp không nhúc nhích. Cậu biết Chi Lý sẽ đứng ở đây chờ cậu, hắn không đi tìm những người khác đâu, hắn sẽ không tới nơi khác gϊếŧ thời gian. Giờ phút này, Kha Bố thật hy vọng mình không quá hiểu hắn, vậy cậu càng có thêm nhiều lý do để bổ khuyết cho nội tâm trống rỗng của mình.
10 giờ, 11 giờ, 12 giờ, 1 giờ, 2 giờ, rốt cuộc đã dùng tâm trạng thế nào để vượt qua từng ấy thời gian, không thể tin thời gian dần xói mòn qua mắt mình, dấu vết Chi Lý lưu lại trong phòng lạnh lẽo dần, di động trong tay Kha Bố rơi xuống đất, cậu không cảm giác được sự hiện diện của Chi Lý, khoảnh khắc khi bước vào phòng, cậu không thể cảm giác được sự hiện hữu của Chi Lý, sự sỡ hãi đến mức da đầu phát run này là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay.
Tức giận sao? Chán ghét chờ đợi sao? Hay cảm thấy mình không thể đưa ra lựa chọn? Là đang trừng phạt tớ vì khiến cậu chịu thương tổn sao? Hay là mệt mỏi? Đến tột cùng là lý do gì khiến cậu bỏ đi. Cậu nắm lấy di động của Chi Lý hung hăn ném vào tường, chửi ầm lên: “Khốn kiếp, khốn kiếp, Chi Lý cậu là đồ khốn kiếp, cậu đã chờ bảy năm rồi, không thể chờ thêm một ngày hay sao? Chẳng phải cậu luôn nói tớ rất ngốc, tớ rất cố chấp, tớ thật sự đã nghĩ, cho dù thế nào cậu cũng sẽ tha thứ cho tớ. Chi Lý ~~ cậu ở đâu ~~ đừng trừng phạt tớ như vậy, tớ nên nghe lời cậu sớm hơn, tớ không nên ghen tỵ với gia đình của cậu, tớ không nên nói cậu không có tư cách quản tớ , tớ không nên thống khổ khi bị cậu cự tuyệt, nhưn cậu cũng không nên bỏ rơi tớ chứ, Chi Lý, khốn kiếp, khốn kiếp.” Thanh âm của Kho Bố biến mất trong bóng tối, đau đớn khiến cậu không thể mở miệng, cậu úp mặt xuống sô pha, ngón tay bấu chặt lên lớp đệm mềm mại của sô pha, căn phòng yên tĩnh phủ lên sự tĩnh mịch của cậu, hô hấp của cậu thực mỏng manh, đây là cảm giác như thế nào, bị trống rỗng và sợ hãi nhồi nhét, ép xuống, thân thể khó có thể thừa nhận, cậu cảm thấy rất đau, tê tâm liệt phế đến nỗi mỗi mạch máu trong người đều kêu lên, cho dù như vậy, cậu vẫn ảo tưởng Chi Lý sẽ xuất hiện ở cửa, cười nhạo sự đau khổ của mình.
Những thương tổn bảy năm qua với Chi Lý, bị hắn dùng một lần duy nhất hoàn trả lại cho mình. Trong sự khó chịu giằng xé, Kha Bố mới nhận ra một điều. Thì ra có một số việc, lúc hạnh phúc không thể cảm nhận được, chỉ cảm thấy rõ ràng khi đau đớn tâm cang.
Cậu muốn ngủ, thầm nhủ đó chỉ là một giấc mộng, cậu không muốn ngủ, không muốn bỏ qua sự trở về của Chi Lý, nhưng mà, cho dù thế nào, chung quy không thể thực hiện …
Nghỉ hè kết thúc, từ lúc khai giảng đã qua mười một ngày, hy vọng của Kha Bố trong mười một ngày này dần dần tan biến, nguyên tưởng rằng Chi Lý sẽ đột ngột xuất hiện trong lễ khai giảng, vì thế cuộc sống lai trở về như trước đây, cùng mọi người đánh cược, ăn cơm do Chu Hân Hợp nấu, nghe Chu Công luôn mồm gọi tên Chi Lý đại nhân, dạy dỗ Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ, tùy ý để Tô Ấu Ngôn coi như đứa trẻ mà cẩn thận chiếu cố. Ai nấy đều than thở, không có Chi Lý bá đạo, vô thưởng thức, che chở, châm chọc, nói lời lạnh nhạt, tất cả mọi người đều không có tinh thần.
Khi trong cứ điểm chỉ còn lại Kha Bố và Tô Ấu Ngôn, Kha Bố nhìn Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, Chi Lý đâu rồi?”
“Tớ không biết.”
Đừng nói dối, tất cả mọi người đều có thể không biết, nhưng cậu sẽ không, cậu sẽ bình tĩnh như thể tùy ý cậu ấy biến mất hay sao?” Kha Bố bất tri bất giác đề cao âm lượng.
Tô Ấu Ngôn bình tĩnh nhìn chằm chằm Kha Bố dường như đang mất lý trí: “Bới vì tớ biết cậu ấy sẽ trở về.”
“Ấu Ngôn, cậu không biết, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, tớ nói những lời qua đáng với cậu ấy, tớ làm chuyện quá đáng với cậu ậy, tớ một lần nữa thương tổn cậu ấy, tớ chỉ biết thống khổ và ích kỷ của bản thân, mà quên mất thống khổ của cậu ấy. Ấu Ngôn, nếu thế giới này không có Chi Lý, thì còn cần cái thế giới này làm gì?”
“Trong tình yêu không thể chỉ có hạnh phúc, vui vẻ, đây không phải chuyện cổ tích, đau khổ nó mang đến cậu phải nhận lấy hết.”
Kha Bố có thể nhận ra sự lo lắng trong mắt Tô Ấu Ngôn, cho dù cô đã che giấu rất tốt, chỉ có cậu hiểu được, Chi Lý có ý nghĩa như thế nào với Tô Ấu Ngôn, là Chi Lý giải thoát cho cô, là Chi Lý mang theo cô bên người, hiện tại cô ấy lại muốn tới an ủi mình.
“Tớ sẽ không cho cậu mượn bả vai.” Tô Ấu Ngôn lạnh lùng mở miệng.
“Tớ cũng chưa nói cần.”
“Vậy thì ăn cơm đi, tớ cũng không muốn khi Chi Lý về lại oán giận tớ vì để câu chết đói.”
“Tớ chết đói chỉ đổi lấy trình độ oán giận thôi à.”
Chuông vào lớp vang lên, Tô Ấu Ngôn đi đến cửa, cô dừng lại, nhưng không quay đầu thản nhiên nói: “Cậu ấy sẽ không bỏ rơi cậu.”
Tô Ấu Ngôn giúp Kha Bố giảm bớt phần nào tĩnh mịch, nhưng khi đêm khuya, sự cô độc càng thêm mãnh liệt, không thể ngăn cản bao phủ lấy Kha Bố, hít thở khó khăn, cậu ngủ trong phòng của Chi Lý, cậu ngủ trên giường của Chi Lý, cậu nhìn tập vẽ đã gần kín những bức tranh trong phòng của Chi Lý, cậu mặc quần áo của Chi Lý, cậu dùng bàn chải đánh răng của Chi Lý, cậu muốn bản thân thấm đẫm mùi hương của Chi Lý.
Cậu từng búng trán tớ, cậu từng nói: “bày ra cái vẻ mặt này, tớ sao có thể bỏ mặt cậu cho được.”
Thì ra, cậu vẫn luôn là kẻ lừa đảo.
Tình yêu, Chi Lý, cậu muốn mang tình yêu của tớ chạy đi đâu?