Mùa hè mà nhiều sinh viên chờ đợi cuối cùng cũng tới, Kha Bố trên vai khoác túi hành lý dưới ánh nắng chói lọi của mặt trời chạy nhanh về phía trước, vì ánh nắng quá mãnh liệt mà híp mắt, chân dẫm lên những cái bóng của người đi đường, vừa thầm mắng cái đồng hồ báo thức chết tiệt vừa nhanh chân chạy tới trạm xe lửa. Sau khi soát vé xong vào phòng chờ, không cần tìm kiếm nhiều cũng thấy nhóm bạn nổi bật đứng đó. Mỗi người một phong cách. Quần áo gọn gàng, làn da ngăm đen, còn có kiểu tóc cắt ngắn màu vàng óng là Ứng Tu Kiệt. Mang kính râm, mặc đồ phong cách là Sở Hạo Vũ. Bộ dáng mỏng manh dễ vỡ thu hút các tiểu công của Công Tru. Làn da trắng như tuyết, dễ thương nhút nhát của Chu Hân Hợp. Trương Lạc thì mang chiếc máy tính cùng cặp kính dày cộp. Người đang dựa vào tường đọc sách, khí chất xuất chúng không ai khác là Tô Ấu Ngôn, cô không mặc gì quá đặc biệt, nhưng luôn thu hút được ánh mắt người khác. Còn lại chính là người kia, mặc áo sơ mi sáng màu, quần jean, đi giày vải, mũ lưỡi trai đội rất thấp, bóng hắn theo ánh đèn trải dài trên mặt đất, chân Chi Lý hơi đưa chân về phía trước, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, một tay để lên thành ghế, một tay nghịch nghịch di động. Một đám như vậy đều hấp dẫn ánh mắt người qua đường, rất khó để không nhìn. Kha Bố đeo ba lô trên lưng nhẹ nhàng khoan khoái đi tới: " Ngại quá, đã tới trễ. Vừa rồi phải đỡ bà cụ qua đường mất chút thời gian."
Ứng Tu Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ: " Trên đường cậu còn nhặt một đồng tiền đưa cho cảnh sát có phải không?"
" Cậu giám chất vấn nhân cách của tớ?"
Tô Ấu Ngôn dùng sách đẩy đẩy mắt kính: " Nhân cách của cậu còn cần chất vấn? Tự mình đánh giá đi." - Nói xong dùng cằm hướng phía Chi Lý hất hất.
Kha Bố nhún vai: " Xì ~~ Bây giờ lại chất vấn tình cảm của tớ, tớ cùng Chi Lý làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà mất hòa khí?". Kha Bố tới trước mặt Chi Lý, đầu của hắn cúi rất thấp làm cậu không thể nhìn rõ mặt.
Chi Lý dùng hai tay, ngón tay nhanh nhảu linh hoạt, Kha Bố có thể nhìn thấy hắn dễ dàng vượt qua các level của trò chơi, Chi Lý nhàn nhạt nói: " Biết mình đến trễ bao lâu không?"
Kha Bố lộ ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ, sờ sờ gáy: " Ha ha, chắc cũng không quá lâu ha, ha ha~~"
Chi Lý rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhưng chuyển động của ngón tay vẫn không dừng: " Ai thèm cùng cậu cười, cậu cái tên khốn này, muốn tớ tự tay xé xuống bộ mặt giả tạo ngây thơ sao?". Kha Bố lui về sau một bước, hoảng sợ trợn tròn mắt, đùa gì thế!! Chi Lý hắc hóa!!
" Lui thêm một bước nữa thử xem."
Những người khác đều không nói chuyện, giả bộ đang bận làm chuyện của mình, người đánh quyền thì đánh quyền, người đọc sách thì đọc sách, huýt sáo thì huýt sáo, nhìn ngực thì nhìn ngực, ai cũng biết sự lợi hại của Chi Lý, việc bọn họ có thể làm, chính là kiên cường đứng sau lưng của Kha Bố, đem cậu đẩy đến miệng cọp gần hơn một chút, làm bia đỡ đạn. Kha Bố chật vật nuốt nước miếng, lại thấy không ai nguyện ý giúp mình, tình người thật bạc bẽo. Cậu đột nhiên không để ý xung quanh, vòng tay ôm lấy Chi Lý: " Xin cậu, tha cho tớ a~~"" Cậu nói là chuyện của cậu, tớ không tha thứ là chuyện của tớ, đi ra, nóng chết."
" Chúng ta phải vì trái đất bảo vệ hòa bình, phản đối bạo lực."
Chi Lý dùng tay trái đưa mặt Kha Bố tới gần, tay còn lại vấn không ngừng phá game: " Cậu cho tới bây giờ vẫn nghe không hiểu tiếng người."
"Đau, đau, nhẹ một chút."
" Cậu tên khốn này, cậu còn là nam nhân sao, nhéo một chút liền kêu, bộ dạng gì vậy?" - Chi Lý tăng thêm lực đạo, không tha còn hành hạ lợi hại hơn, cầu xin tha thứ còn bị hành hạ thêm, lời nói không đúng rồi.
" Không, cũng may, tớ còn chịu được."
" Nếu chịu được, nặng hơn một chút cũng không sao."
Cho đến khi loa phát thanh nhắc nhở đoàn xe bắt đầu soát vé, tay Chi Lý mới buông Kha Bố ra, còn vô cùng vũ nhục người xem đem ngón tay vừa nhéo cằm Kha Bố trên quần áo cậu lau lau chà chà mới đứng lên, Kha Bố bị nhéo đến mức mặt đỏ hồng, hiện tại cậu chỉ có một nghi vấn, tại sao tay Chi Lý không bị gãy, Chi Lý hướng trạm soát vé từ từ đi, tay vẫn chơi game, xoay bước nhìn hành lý của mình, lại nhìn đám người kia: " Mấy tên khốn khϊếp các cậu, không biết cái gì gọi là chủ động sao?"
Sở Hạo Vũ bước lên cầm hành lý của Chi Lý, Chi Lý lúc này mới đi tiếp, mọi người đều không ai dám gần với người trước mặt này, Sở Hạo Vũ ôm hận nhìn Kha Bố: " Đều tại cậu, trời nóng như vậy, cậu sao lại dám để Chi Lý bên ngoài một tiếng."
" Ai biết nơi này nóng như vậy, hắc hóa cũng phải nói cho tớ sớm một chút, để tớ còn chuẩn bị tâm lý."
" Cậu nghĩ tớ là người thiện lương đến mức sẽ nói cho cậu."
Ứng Tu Kiệt xách theo hành lý lúc này rất nhanh liền chạy tới, đuổi theo Chi Lý, như vậy có thể rèn luyện!! Kha Bố cảm thấy hình dáng của Ứng Tu Kiệt có chút khác thường: " Trong túi xách của cậu đựng gì thế?"
" Tạ."
" Cậu có thể hay không mang đồ bình thường một chút!!! Có ai ra cửa lại mang một quả tạ."
" Cậu nghĩ tớ là ai, một quả tạ? Trong túi của tớ mỗi bên đều gắn thêm bốn vòng nữa."
" Xem như tớ cái gì cũng chưa nói." - Kha Bố lần nữa nhìn sang Trương Lạc, cậu ngược lại rất vui mừng, chỉ mang theo một cái máy tính xách tay.
" Cậu để quần áo ở đâu?"
Trương Lạc kinh ngạc nhìn chằm chằm Kha Bố, như thể cậu hỏi một vấn đề thật kì quái: " Còn phải mang theo quần áo, bộ trên người tớ ít nhất cũng có thể mặc một tháng rưỡi."
" Cậu còn dùng ánh mắt kinh ngạc đó nhìn tớ, tớ sẽ không nhịn được bóp chết cậu, còn qυầи ɭóŧ."
" Đến lúc đó mượn người khác, cậu còn có Ứng Tu Kiệt cho tớ mượn."
" Đừng có mơ." - Ứng Tu Kiệt cùng Kha Bố tựa hồ cùng đồng thanh, Ứng Tu Kiệt nói tiếp: " Tớ cho cậu mượn một quả tạ treo lên." ( Ý bạn ý là treo lên JJ =))) )
Tính cách của đám người này là: Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung. ( Ý chỉ vẻ bề ngoài đẹp mắt nhưng bên trong thì thối nát.)
Xe có điều hòa làm thế giới này thêm dễ chịu một chút, hắc hóa của Chi Lý cũng từ từ giảm xuống, Tô Ấu Ngôn xem thời gian, đoán chừng không sai biệt lắm, khẽ gọi: " Chi Lý."
" Ừ?" - Chi Lý nhàn nhạt trả lời.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lấy thức ăn cùng bày ra, Ứng Tu Kiệt bởi vì Trương Lạc đem ngón tay đầy nước miếng đưa vào túi hắn, liền đem Trương Lạc ra cửa sổ xe đánh, xe trong một lúc liền rung lắc đến kì lạ. Sở Vũ Hạo lắc đầu thở dài: " Bây giờ đang ở bên ngoài, các cậu có hay không bị thiếu hụt nhân cách. Ai muốn đánh bài, thua một ván cởi một thứ trên người."
Kha Bố cởi giày, để chân không đặt ở trên giường đối diện: " Nếu tớ cởi hết, cậu thực cao hứng sao?". Sở Vũ Hạo giống như đuổi ruồi khoát khoát tay: " Tớ không muốn trí nhớ của tớ phải lưu lại ám ảnh, không có dũng khí nào sửa lại được."
" Cậu như vậy là có ý gì, thân thể lão tử rất đẹp. Chuyện như vậy liền hỏi Chi Lý, cậu ấy là nhân chứng tốt nhất."
" Cái gì?" - Chi Lý ở giường trên miễn cưỡng trả lời, ngón tay vẫn chưa rời màn hình di động.
" Chớ có làm bộ không nghe, trả lời thật cho tớ."
" Cái gì?"
" Cậu là đang làm tổn thương tớ!!"
Chi Lý hướng giường đối diện đưa tay, Tô Ấu Ngôn vừa nhìn sách vừa lấy ra tập vẽ cùng bút bên trong túi xách, Chi Lý vẫn thủy chung một tay chơi game một tay lấy đồ, ở trên giấy vẽ vẽ vài nét, không bao lâu liền ném xuống: " Đây chính là ấn tượng của tớ về thân thể cậu."
Kha Bố đột nhiên đỏ mặt, tiến lên một bước đoạt lấy tập vé trong tay Sở Hạo Vũ: " Ai cho cậu đem thân thể xinh đẹp của tớ vẽ xuống, mau xé đi, để người khác thấy được, suốt ngày đeo bám tớ, làm sao tớ có thể ra ngoài a."
Sở Hạo Vũ không hiểu nhìn chằm chằm Kha Bố: " Bạn học, cậu nghĩ quá nhiều rồi."
Kha Bố cầm lên tập vẽ trong ngực, mở ra, trong tập vẽ chỉ có một vài nét đơn giản, một cái đầu hình tròn, ở giữ có một thân thể cũng hình tròn, sau đó là đường thẳng của tứ chi, còn có giữa hai chân có một đống cỏ, Kha Bố tức giận, dậm chân trên trèo lên giường: " Tớ sớm đã đoán ra, cậu làm sao vẽ ra được những cái con người có thể hiểu, cư nhiên chỉ dùng hai vòng tròn cùng bốn đường thẳng nhạo báng tớ, tớ sẽ phá quấy trò chơi của cậu". Vừa nói Kha Bố liền nhào đến muốn cướp điện thoại, Chi Lý lấy tay cản Kha Bố, mặc cho Kha Bố ở giường trên chật hẹp nháo, ảo não vì không tìm được cơ hội hạ thủ. Chi Lý không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình xem nhân vật trong game, lãnh đạm nói: " Nó chết, cậu cũng không được sống."
Kha Bố dừng động tác, sau đó lao xuống Ứng Tư Kiệt: " Sạc điện thoại để ở chỗ nào, thùng cơm các cậu, nếu điện thoại dùng hết pin không cục sạc phải làm sao bây giờ!!!"