Chương 61: Sô-cô-la ngọt ngào

Kha Bố xem như được mở rộng tầm mắt về thể lực kinh người của trẻ con, chốc thì chơi cưỡi ngựa, chốc lại chơi mèo đuổi chuột, ngay cả Ứng Tu Kiệt vẫn luôn tự hào về sức khỏe của mình cũng nhanh chóng bị tàn phá suy kiệt, Kha Bố bởi vì chân bị thương nên may mắn tránh được một kiếp, lấy tâm trạng vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn bọn họ sức cùng lực kiệt, cho dù là thân thể hay thỉnh thoảng tinh thần bị đả kích đều quá mức chịu đựng, Tô Ấu Ngôn thông minh đã lấy cớ sớm rời đi. Đến tận khi tiếng chuông buổi học chiều vang lên, cả đám chạy được thì chạy, trốn được thì trốn. Buổi chiều Kha Bố không có tiết học, cậu lựa chọn ở lại.

Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh chơi chán xong quay lại bàn tiếp tục ăn đồ ăn vặt, vừa xé thịt bò vừa phát ra thanh âm khinh thường: “Thanh niên giờ cũng yếu quá thể, chơi đùa một lúc đã mệt như sắp chết.”

“Các em thì nghĩ mình lớn đến mức nào a.” Kha Bố không nhịn được xen mồm.

“Chậc, thấy anh là một người què mới tốt bụng tha cho anh, đừng có mà lên mặt.”

“Sự trong sáng ngây thơ của trẻ con bị các em giấu ở đâu rồi.”

“Đó chỉ biểu hiện giả dối để lừa người lớn lấy được thứ mình muốn và sự tán thưởng.”

Kha Bố chịu thua, ở bên cạnh nhìn bọn chúng ăn từng miếng từng miếng, giống hai con hổ con, cái bụng nho nhỏ kia rốt cuộc có thể chứa được bao nhiêu vậy, cậu lo lắng hỏi Chi Lý: “Thế có sao không? Để bọn nó ăn nhiều những thứ này cũng không tốt.” Chi Lý liếc nhìn Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh: “Không phải tớ nói gì bọn nó cũng nghe.”

“Không thể nào, rõ ràng trước mặt cậu bọn nó rất ngoan ngoãn.”

Chi Lý nhún nhún vai, như lấy ví dụ lên tiếng: “Hai đứa mập, đừng ăn nữa.”

Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh mờ mịt quay đầu lại, cặp mắt ngây thơ vô tội chớp chớp: “Cái gì? Ba ba đang nói cái gì vậy?”

“Đừng ăn nữa.” Chi Lý máy móc lặp lại.

“Cái gì? Ba ba nói nhỏ quá, bọn con chẳng nghe thấy gì cả.” Dứt lời lại tiếp tục nhét đồ ăn vào mồm.

Kha Bố cúi đầu, bắt lấy mặt Chi Lý: “Cậu chắc chắn bọn nó không phải con của cậu?! Kế thừa hơi nhiều khuyết điểm không cần thiết của cậu đó!!” Chi Lý cầm bản phác họa đập lên đầu Kha Bố: “Vớ vẩn.”

Chi Tiểu Khả đột nhiên kinh hô một tiếng tựa như nhớ tới cái gì, từ trong túi nhỏ lấy ra một cái hộp được gói rất cẩn thận: “Mẹ mua sô-cô-la handmade, chỉ có sáu cái, Tiểu Linh hai cái, con hai cái, ba ba hai cái.”

“Ở đây còn có một người khác nữa này.” Kha Bố nhắc nhở.

“Ba ba phải có hai cái, ba chọn trước đi.” Thì ra cũng có một mặt ương bướng.

“Hai đứa ăn hết đi.”

Kha Bố nhìn sô-cô-la, nhãn hiệu này đã từng nghe đến, nhưng chưa ăn bao giờ, bởi vì giá cả quá cao. Bụng phát ra âm thanh đói khát, Kha Bố sờ sờ bụng, nhớ ra mình còn chưa ăn cơm trưa, cậu gian nan nuốt nước miếng, muốn ăn, muốn ăn sô-cô-la thèm nhỏ dãi đã lâu mà không cần trả tiền, muốn ăn đến mức từ bỏ cả tôn nghiêm đàn ông: “Cho anh một viên đi.”

Chi Tiểu Linh che lại sô-cô-la: “Không cho.”

“Đừng keo kiệt thế, mọi người đều là con trai.”

“Không cho chính là không cho.” Cũng chẳng phải người tốt, Kha Bố nhân lức Chi Tiểu Linh chưa kịp lấy lại một cái sô-cô-la bèn đoạt mất, nhắc mới nhớ, Kha Bố cậu không thấy xấu hổ sao? Lại đi tranh ăn với trẻ con. Kha Bố thực hiện được ý định cười xấu xa, vừa định đem sô-cô-la bỏ vào miệng, Chi Tiểu Linh và Chi Tiểu Khả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhăn nhó, bả vai co rúm, trừng mắt nhìn Kha Bố, nước mắt tích tụ, lát sau rốt cuộc nhếch môi, gào khóc, thanh âm đinh tai nhức óc, Kha Bố bị dọa không nhẹ, hoảng hốt trả sô-cô-la lại: “Anh chưa ăn.”

Tiếng khóc của Chi Tiểu Khả càng lúc càng lớn, dùng tay áo lau nước mắt: “Kha Bố là người què, khốn nạn, không có chỗ nào bình thường.” Cho dù khóc cũng không quên chửi mắng người ta. Chi Tiểu Linh tiếp tục khóc lóc bổ sung: “Hèn hạ đê tiện, khuôn mặt phổ thông đặt trong đám đông lập tức bị quên lãng.”

“Là người lớn mà chỉ biết cướp đồ ăn của trẻ con.”

“Tên xấu xa tuyệt đối không dịu dàng.”

“Cái gì cũng không tốt.”

“Ghét nhất.” Hai đứa vừa khóc vừa hợp xướng thành một bài. Không ngờ hai đứa nó tức giận lại đáng sợ đến vậy, tiếng khóc sắc bén khiến hai lỗ tai Kha Bố như nổ tung. Trong lúc Kha Bố đang hối hận, chân tay luống cuống, Chi Lý buông bức vẽ ra, xoay người ôm Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh lên đùi mình, Chi Tiểu Khả ôm thắt lưng của Chi Lý, Chi Tiểu Linh ở đằng sau ôm lấy Chi Tiểu Khả, Chi Lý vỗ vỗ lưng hai đứa: “Đừng khóc, rất xấu.”

“Nhưng, nhưng mà…” Chi Tiểu Khả nức nở, nói cũng không rõ, giống như khó thở.

Chi Lý nhẹ nhàng nhếch miệng, nụ cười khiến người ta mê muội trên khuôn mặt dễ nhìn, vuốt ve đầu hai đứa, giọng điệu dịu dàng tựa như câu thần chú trấn an: “Ngoan, phải nghe lời ba mới thích.” Hai đứa ra sức gật đầu, càng ôm chặt lấy Chi Lý. Thấy một màn như vậy, Kha Bố thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời không hiểu sao ngực có cảm giác đau đớn, sự đau đớn và bất an của Kha Bố không biết đến từ nguyên nhân gì. Có lẽ là khóc mệt, hai đứa đều lăn ra ngủ, Chi Lý đặt bọn nó xuống sô pha mà Ứng Tu Kiệt cướp đoạt mang đến, cởϊ áσ khoác phủ lên người hai đứa.

Kha Bố đặt cằm lên mu bàn tay, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm Chi Lý, hắn dịu dàng thật đúng lúc. Chi Lý đi tới, đem hộp sô-cô-la trên bàn ném vào lòng Kha Bố: “Nhân lúc bọn nó đang ngủ, ăn đi.” Thằng anh bỉ ổi hơn cả!

“Không được đâu, lỡ bị phát hiện lại khóc lại náo loạn.”

“Sao nhiều lời vô nghĩa thế.”

Kha Bố nhìn hai đứa đang ngủ say, đem một viên sô-cô-la bỏ vào trong miệng, Kha Bố à sự áy náy ban nãy của cậu đi đâu cả rồi, trong khoang miệng hương vị đậm dà của sô-cô-la khuếch tán lan tràn, Kha Bố mếu máo: “Đúng, đúng, là tớ nhiều lời vô nghĩa, dù sao tớ cũng là người què, khốn nạn, không có chỗ nào bình thường, hèn hạ đê tiện, khuôn mặt phổ thông đặt trong đám đông lập tức bị quên lãng, là người lớn mà chỉ biết cướp đồ ăn của trẻ con, tên xấu xa tuyệt đối không dịu dàng, cái gì cũng không tốt, đáng ghét nhất.”

Chi Lý bất động thanh sắc khẽ cười, vươn tay kéo Kha Bố vào lòng mình: “Cậu là đồ ngốc à?”

Sô-cô-la ở khóe miệng Kha Bố dính vào áo Chi Lý, cậu chôn đầu thật sâu trong ngực hắn: “Đừng dỗ dành tớ như trẻ lên năm.” Chi Lý không lên tiếng, Kha Bố thoáng trầm mặc, rốt cục mở miệng: “À, Chi Lý, cậu muốn có con không?”

“Cậu sẽ sinh à?” Chi Lý không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Nói cứ như tớ có thể sinh được ấy, rõ ràng biết…”

“Đã thế thì đừng hỏi vớ hỏi vẩn.”

Tay Kha Bố không biết để đâu cho phải túm chặt áo Chi Lý: “Tớ không tốt, không đủ xuất chúng, không vĩ đại bằng ai kia, không giàu có bằng ai đó, không xinh đẹp bằng người ta, cũng không dịu dàng. Mặc dù vậy, tớ nghe lời thì cậu sẽ thích tớ chứ?” Còn nhớ rõ, ban nãy Chi Lý dỗ bọn nhỏ đã nói: ngoan, phải nghe lời ba mới thích.

“Hiếm khi thấy cậu ủ rũ như vậy.” Chi Lý trêu chọc.

Kha Bố cắn răng ngẩng đầu: “Ông đây thỉnh thoảng cũng muốn tự ti chút.”

Chi Lý đặt cằm lên bả vai Kha Bố, vỗ lưng cậu: “Cái gì mà ai đó,ai kia, người mà tớ muốn luôn là cậu.”

“Vô dụng, vô dụng, đã bảo đừng dỗ tớ như dỗ trẻ lên năm.”

“Vậy cậu đang cười cái gì.”

“Ai cười, là sô-cô-la dây ra miệng!!”