- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
- Chương 45: Có cậu, có mọi người
Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
Chương 45: Có cậu, có mọi người
Tình cảm là thứ khó nắm bắt nhất từ xưa đến nay, là loại khát khao bức thiết nhất, là sự chiếm giữ mãnh liệt nhất, là cảm xúc khó biểu đạt và khó có thể thốt thành lời.
Kha Bố chôn chân trong cát, ánh mặt trời không nóng nực mà thực ấm áp, Tô Ấu Ngôn nhìn đầu gối của Kha Bố hỏi: “Vết thương trên đùi cậu là sao?”
“Trước đây không cẩn thận té ngã bị thương.”
Tiếp đó lại im lặng, Kha Bố nhắc nhở: “Dù sao cũng nên quan tâm mà hỏi một câu làm sao chứ, có đau hay không.”
“Chuyện không có hứng thú thì hỏi làm gì?”
“Vậy ngay từ đầu đừng hỏi thì hơn.”
Chi Lý mặc quần short màu xanh da trời, đeo dép lê khoan thai đến muộn, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc và làn da của hắn, giống một cạm bẫy bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn người ta. Sở Hạo Vũ nhìn thấy Chi Lý liền nháy mắt với Ứng Tu Kiệt, sau đó bày ra tư thế Đổng Tồn Thụy phá boong-ke: “Các đồng chí, thời khắc của chúng ta cuối cùng cũng đã đến, đả đảo Boss, chiếm đất xưng vương, ném Chi Lý vào trong nước cho chết đuối.” Lời nói kích động này khích lệ mọi người, Chu Hân Hợp và Công Chu khó được một lần ra ngoài chơi nên cũng tham gia, Kha Bố xoa xoa tay đứng lên, quần chúng bắt đầu tạo phản, tất cả chen chúc vây quanh Chi Lý, Chi Lý tựa hồ không nghe thấy gì hết bình tĩnh nói: “Chắn đường.”
(Đổng Tồn Thụy (1929 – 25/5/1948) là một vị anh hùng TQ hy sinh dùng thân mình gài mìn phá huỷ boong-ke dịch.)
“Ai da, xin lỗi.” Vài người vì Chi Lý tránh sang bên lộ ra con đường, không đúng, phản xạ theo thói quen thật đáng sợ.
“Chi Lý, cậu muốn đi đâu vậy hả?” Kha Bố hỏi.
Chi Lý còn chưa kịp trả lời, bọn họ tay chân kết hợp nâng Chi Lý lên, Sở Hạo Vũ cùng Ứng Tu Kiệt phát ra quái thanh: “Hắc, hắc.”
“Đừng phát ra thanh âm mất mặt như vậy.”
“Một, hai, ba, ném.” Mọi người vung tay, Chi Lý bay ra ngoài, mặt biển tung bọt nước, khoảnh khắc khi Chi Lý rơi xuống, Tô Ấu Ngôn lôi sổ ghi chép đen đỏ ra, đến bãi biển mà cũng mang nó theo. Mặt biển trở nên tĩnh lặng, mấy đứa trẻ con ôm phao nổi lơ lửng, vài cặp tình nhân vui vẻ nghịch nước, nhưng lại không thấy bóng dáng Chi Lý. Sắc mặt Kha Bố trở nên khó coi cùng với Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt ngó dáo dác xung quanh: “Chi Lý biết bơi không?”
“Ở trường không có môn bơi, sao tớ biết được?”
“Chẳng lẽ…”
“Không thể nào, nếu Chi Lý xảy ra chuyện, chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc toàn thây rời khỏi trấn Nhân Quả.”
Kha Bố là người đầu tiên nhảy vào trong biển, một lát sau liền cảm thấy cổ chân bị cái gì đó túm lấy lôi xuống, Kha Bố chìm nghỉm, thấy được khuôn mặt của Chi Lý, cậu trợn trừng mắt giãy dụa trồi lên, giống y hệt cảnh tượng trong phim kinh dị: “Cứu, cứu với.” Kha Bố vươn tay cầu cứu, ai dè mấy tên súc sinh trên bờ kia lại ra sức huýt sáo nhìn về hướng khác, Chi Lý đứng dậy, ấn đầu Kha Bố xuống nước rồi buông ra, Kha Bố mở mắt, vuốt hết nước trên mặt, chưa kịp thở lại hét lên: “Cứu mạng!”
“Các cậu ai muốn cứu Kha Bố cứ tới thử xem.” Chi Lý nghiêng đầu, tất cả tiếp tục huýt sáo nhìn trời.
“Tớ sẽ chết đấy.”
“Đây là bài học cho cậu khi ở bên người yêu.”
Chi Lý lắc lắc đầu, ngón tay xuyên qua mái tóc ẩm ướt, giọt nước chảy xuôi theo khuôn mặt đẹp trai, cái tên này, bất cứ một động tác nào cũng khiến người ta dễ dàng rơi vào tay giặc. Chi Lý nghiêng đầu để nước trong tai chảy ra ngoài, nhìn Kha Bố: “Tớ sẽ ở thiên đường chờ cậu.”
Kha Bố chỉ vào Chi Lý: “Cậu là người không có khả năng lên thiên đường nhất.”
Chu Hân Hợp cầm một trái bóng: “Chúng ta chơi bóng chuyền đi.”
“Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ sẽ giống mấy người ngu ngốc các cậu a ha ha bắt bóng, sau đó a ha ha vỗ tay, sau đó nữa lại a ha ha nói “bay thật cao a”, rồi hòa thuận vui vẻ vỗ tay hoan hô, mồ hôi rơi xuống đất lưu lại tuổi thanh xuân tươi đẹp, mơ đi nhé.”
“Được, đến chơi đi.”
“Đừng có đột nhiên nói ra cái câu khiến người ta xấu hổ như vậy !! Còn nữa ở bên cạnh người yêu chính là gϊếŧ tớ à?”
“Xem ra học tập còn chưa đủ.” Chi Lý lại ấn đầu Kha Bố xuống nước, sau khi buông tay ra, Kha Bố nhô đầu lên, nhíu mày phun nước: “Mặn quá, nếu đã vậy cũng đừng trách tớ.” Kha Bố nhảy dựng lên, nhảy lên lưng Chi Lý, dùng sức mạnh của bản thận áp chế hắn: “Để cậu nếm thứ vị mặn này đi, Chi Lý.”
Tô Ấu Ngôn hạ bút viết lên cuốn sổ đã mở ra đặt trên bãi cát: “Công Chu, Chu Hân Hợp, Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt ngồi xem bàng quan, thêm một điểm.”
“Vậy cũng tính!! Ấu Ngôn cậu bình tĩnh một chút.” Công Chu nói, xoay người, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt sớm đã nhảy xuống biển, mỗi người túm lấy một tay Kha Bố: “Kha Bố, cậu làm gì vậy?”
“Đúng vậy, Kha Bố, cậu thô lỗ thế sẽ càng đến gần con đường bị vứt bỏ đấy.” Hai người kéo Kha Bố xuống, Kha Bố dùng chân đạp nước: “Các người là một lũ bội tín phụ nghĩa, ban nãy chẳng phải nói muốn đánh boss sao?”
“Cậu đừng có mà vu oan giá họa bọn tớ, bọn tớ nói vậy khi nào.”
“Chờ xuống địa ngục đi, tầng bị cắt lưỡi.”
“Cậu có thể hạ xuống thêm một tầng nữa.”
“Sao các cậu lại bỏ mặc tớ như vậy chứ!”
“Cái gì?” Cơ hồ trăm miệng một lời.
“Đừng học theo Chi Lý!!”
Kha Bố dựa vào quan hệ riêng đương nhiên chung tổ với Chi Lý, Chu Hân Hợp với Công Chu một tổ, Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ một tổ, trọng tài là Tô Ấu Ngôn, về phần trạch nam Trương Lạc kia, không hiểu hắn lần này xuất hành rốt cuộc là vì cái gì, vẫn trốn trong biệt thự lên mạng.
Chu Hân Hợp và Công Chu cầm cự không được bao lâu đã bị tiêu diệt, Ứng Tu Kiệt khởi động làm nóng thân thể xong liền vào trận, cả người nhiệt huyết sôi trào bùng nổ, định ra kế hoạch tác chiến với Sở Hạo Vũ: “Chuyên tấn công vào Kha Bố- chỗ thiếu hụt của bọn họ.”
“Cái kế hoạch tác chiến mất dạy của các cậu nói hơi to rồi đấy.” Kha Bố không phục nói.
Quả nhiên hai tên đê tiện tiểu nhân kia toàn đánh bóng về phía Kha Bố, Kha Bố cơ hồ vô lực chống đỡ, Ứng Tu Kiệt nhảy lên đánh mạnh quả bóng sang, khi bóng sắp đυ.ng vào người, Kha Bố kêu to: “Chi Lý.”
Chi Lý đẩy Kha Bố ra, một tay đem cầu đánh bật lại, đập trúng đầu Ứng Tu Kiệt khiến hắn ngã xuống đất, Ứng Tu Kiệt che đầu nhìn về phía trọng tài: “Phạm quy, phạm quy nghiêm trọng.” Trọng tài gật gật đầu, lôi thẻ vàng ra nói với Ứng Tu Kiệt: “Giở vờ ngã.”
“Tại sao phạm quy lại là tớ, hơn nữa đây không phải bóng đá.”
“Ồn ào nữa là thẻ đỏ.”
Chi Lý không phải đang chơi bóng, mà là đang đánh người, bóng toàn đập vào người Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt ở phía đối diện, Sở Hạo Vũ e ngại nhìn Chi Lý: “Cậu định mưu sát phải không.” Chi Lý cầm bóng trong tay suy nghĩ, nhếch mi nhìn về phía họ: “Ném tớ xuống biển, dễ quên nhanh vậy sao?”
Kha Bố ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Đánh hay lắm, cứ vậy đi, Chi Lý, cố lên!”
“Cậu câm miệng, dậu đổ bìm leo.” Chi Lý vô tình nói ra bản tính của Kha Bố.
Kỳ nghỉ đông trước đây cậu đều ngẩn người ngồi trong nhà, xem tivi, ngủ. Hiện giờ, Kha Bố ở đằng sau ngắm nhìn bóng lưng Chi Lý, nghe tiếng kêu thảm thiết của Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt, như vậy cũng tốt, như vật thật sự rất tốt, lấy hình thức này để tiêu hao thời gian, còn lại chính là thản nhiên, ký ức khắc sâu, những ngày có Chi Lý, có Công Chu, Chu Hân Hợp, Trương Lạc, Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt, Tô Ấu Ngôn, lại quen biết thêm một Lam Ngân, cô ấy làm lay động nội tâm của bản thân, khiến cậu càng thêm hiểu Chi Lý. Ánh mặt trời chậm rãi tỏa sáng, ấm áp, chỉ hai chữ, nhưng lại mang đến cảm giác tốt đẹp nhất.
“Chi Lý, lần này để tớ, cho bọn họ thấy sự lợi hại của tớ.”
“Nhanh, thiếu hụt đến đấy, phản kích.”
“Hai tên mắt mù các cậu, đừng đặt biệt danh khó nghe cho tớ.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
- Chương 45: Có cậu, có mọi người