Chương 35: Sự sợ hãi của Kha Bố

“Không ngờ ngay cả cậu cũng nghĩ tớ như vậy, chẳng lẽ không có ai hiểu được tớ sao, tớ đây là vì muốn tốt cho các cậu.” Hạ Gia Tả có phần kích động.

“Chúng tôi cần cậu làm vậy à, chúng tôi từng cầu xin cậu à?”

“Nói dễ nghe nhỉ, cậu cãi nhau với Chi Lý chẳng phải là vì tớ đấy ư? Tình cảm bao nhiêu năm của các cậu yếu ớt quá, ở bên cạnh tớ đi, tớ sẽ không cãi nhau với cậu.”

“Là vì cậu, mà cũng không phải vì cậu, hắn hiểu lầm lý đo tôi đuổi theo hắn, tôi hiểu lầm thái độ chén ghét cậu của hắn là do tôi hời hợt, chứ không phải yếu ớt, cãi nhau là bởi bọn tôi cũng là người, những người đang sống, nên sẽ vì trông thấy đối phương ở bên người khác mà không thoải mái, vì những lời nói khó nghe mà cảm thấy phẫn nộ, là vì thích, rất thích. Đương nhiên tôi cũng nên tự kiểm điểm lại mình, sao tôi có thể nói chuyện cùng Chi Lý về người mà hắn ghét chứ, còn cầm bánh ngọt của người mà hắn ghét đưa cho hắn, rốt cuộc tôi đang làm gì vậy a, thật giống một tên ngốc. Còn nữa, đừng nói ở bên cậu, tôi đứng đây luyên thuyên một hồi với cậu đã cảm thấy buồn nôn lắm rồi. Đừng cho rằng tôi sẽ đồng cảm với cậu, ai mà chẳng có quá khứ đau khổ.” Kha Bố bỏ lại Hạ Gia Tả đi vào phòng. “Biết Chi Lý ở đâu không?” Không ai để ý đến cậu, một lát sau vẫn là không ai để ý đến cậu.

“Này, hỏi các cậu đó?”

“Suỵt!”

“Suỵt cái gì mà suỵt.”

“Trương Lạc gắn máy theo dõi lên người Hạ Gia Tả, đừng ồn, hình như cậu ta vừa gặp được Chi Lý.”

“Cậu kiếm đâu ra cái thứ này vậy.”

“Nhà quê thế, hiên tại trên mạng có bán đầy, muốn mua gì chẳng có.” Trương Lạc trả lời.

Hạ Gia Tả trông thấy Chi Lý cũng không kinh ngạc nhiều lắm, Chi Lý cười cười: “Chơi xong rồi à?”

“Lại thêm một người thuyết giáo, đúng là nghe nhiều mà phiền, các cậu giờ quay ra làm anh hùng chính nghĩa à? Rõ ràng đều là mấy người vô sỉ, chỉ biết đến ngực con gái, cãi nhau, bắt nạt kẻ yếu, còn nhớ những gì tôi đã nói thầm bên tai cậu lúc trước không, tôi sẽ cướp đi những thứ dơ bẩn như cậu bên cạnh cậu, đáng tiếc, bọn họ bất trị, bọn họ căn bản đã lún quá sâu.”

Chi Lý đấm thẳng vào mặt Hạ Gia Tả, so với lần trước mạnh hơn rất nhiều, thản nhiên mở miệng: “Tôi đây sẽ nói cho cậu biết lý do tôi đánh cậu, bọn họ quả thực rất dơ bẩn, nhưng không được dùng ‘thứ này thứ nọ’ để gọi bọn họ.” Nghe cái cách gọi đó, chẳng lấy gì làm vui vẻ!! Chi Lý túm lấy cổ áo Hạ Gia Tả: “Để tôi nhìn xem cậu sạch sẽ đến mức nào.”

“Tôi sẽ không đánh nhau, tôi khác với các cậu.”

“Vậy càng tiện cho tôi.” Đầu gối Chi Lý thúc vào bụng Hạ Gia Tả: “Để cậu nhìn xem tôi dơ bẩn đến mức nào.” Chi Lý ném Hạ Gia Tả vào trong rãnh cống của trường, chiều rộng của nó đối với một thằng con trai như Hạ Gia Tả mà nói rất chật chội, Chi Lý vẫn đạp cậu ta xuống, vai cậu ta bị hai sườn rãnh nước trói buộc, không đứng dậy nổi, thậm chí không thể động đậy.Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt, Công Chu thậm chí cả Chu Hân Hợp đều đứng cạnh lan can xé giấy vứt xuống ránh nước bên dưới: “Dám nói bọn tôi như vậy, uổng công bọn tôi cho cậu một đường thoát.”

Chi Lý không có ý định lên lầu, quay đầu bỏ đi. Kha Bố trước khi đuổi theo đột nhiên hỏi Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, sao lần này cãi nhau Chi Lý không bị hắc hóa?” Đến bây giờ còn hỏi như vậy, chắc là lo lắng Chi Lý đang hắc hóa, nếu vậy tuyệt đối sẽ không nói chuyện được.

“Trong lòng cậu rõ nhất, khó chịu và cáu kỉnh là hai việc khác nhau.”

“Ấu Ngôn, cảm ơn cậu, tớ đi trước.” Kha Bố đuối theo Chi Lý.

Kha Bố thấy được bóng dáng của hắn, dung hợp vào bóng tối, nhưng lại cực kỳ nổi bật, động lòng người đến vậy, Kha Bố chạy lên phía trước, túm được Chi Lý, Chi Lý quay đầu, thanh âm lạnh lùng: “Có việc,”

“Có, có rất nhiều việc, rất nhiều lời để nói. Xin lỗi, xin lỗi về tất cả mọi chuyện, không nên nói những lời khó nghe đó, nhưng cậu cũng không nên như vậy,bảo tớ đến bên người khác.” Kha Bố giải thích tựa hồ không mấy hiệu quả, Chi Lý vẫn như cũ, hắn giãy khỏi tay Kha Bố: “Tớ biết những lời đó chỉ là do cậu nhất thời tức giận mà nói ra thôi.”

“Vậy vì sao cậu lại…?”

“Còn chưa hiểu à?”

“Muốn tớ hiểu cái gì, lần này chẳng phải cậu thắng rồi đấy ư, cậu nên hung hăng cười nhạo tớ mới đúng.”

Chi Lý nhìn ra xa vào bóng tối: “Tớ cũng có nha, chuyện không thể chịu được.”

Kha Bố không có dự cảm tốt, yết hầu khô khốc run rẩy: “Cái, cái gì?”

“Cậu.”

Kha Bố cảm thấy bản thân nghe không hiểu lời Chi Lý nói, cậu cũng không muốn hiểu, bơi trái tim thật đau đớn, ngay cả thân thể cũng vô pháp chịu đựng nỗi đau này: “Cậu muốn bỏ rơi tớ sao?” Chi Lý không lên tiếng, Kha Bố chán ghét sự trầm mặc này: “Cậu nói đi a, cậu mau trả lời tớ đi, cậu như vậy là sao hả, cậu như vậy là muốn tớ phải làm sao đây? Trước kia chẳng phải cậu luôn miệng nói, cho dù cãi nhau, cậu cũng sẽ tha thứ cho tớ? Giờ thì sao, lừa đảo, Chi Lý, cậu là tên lừa đảo nhất trên thế giới này, sau này chúng ta phải làm sao đây?”

“Đúng a, sau nàu chúng ta phải làm sao đây?” Lời Chi Lý vừa ra khỏi miệng đã bị gió thổi tan, đập vào đầu Kha Bố, vốn tưởng rằng mình chỉ cần ngoan ngoãn nói lời xin lỗi, sẽ không sao hết, cậu và Chi Lý còn có thể trở lại như trước đây, tình cảm tích lũy bao nhiêu năm qua, sao lại mỏng manh yếu đuối đến vậy. Chi Lý xoay người lại nhìn Kha Bố, đôi đồng tử ngăm đen phiếm hào quang, ngữ điệu bình thản mang theo ít nhiều chua xót: “Cậu sợ tớ, Kha Bố, cậu đang sợ tớ.”

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Kha Bố không phủ nhận, Chi Lý vô lực nở nụ cười: “Cậu muốn tớ làm gì bây giờ? Lợi dụng sự sợ hãi của cậu để giữ cậu bên cạnh, làm như vậy là muốn tra tấn cậu hay tra tấn tớ?”

Kha Bố không thấy rõ vẻ mặt của Chi Lý, nhưng vẫn cảm nhận được sự cô độc của hắn, sắc trắng loang lổ trên nền đen, đó là màu sắc của Chi Lý, đó là khí tức khi lần đầu tiên gặp Chi Lý. Kha Bố đã quên, chỉ nghĩ đến đau đớn của mình mà quên mất một việc rất quan trọng, cậu nhớ ra những người đã từng gọi hắn là quái vật, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, cho dù nữ sinh thích hắn, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn cao không thể với, bởi vì hắn không nhập phàm trần, chỉ có thể đứng ở xa dùng ánh mắt như vậy nhìn theo hắn, Chi Lý cô độc, bị xa lánh, hắn dưới ánh mắt đó mà vượt qua thời thơ ấu, thiếu niên, cho đến khi gặp được mình, tĩnh mịch của hắn hấp dẫn tĩnh mịch của mình, mình được cứu chuộc, hắn được cứu chuộc. Mình cứ thể đứng trong tầm mắt hắn, không sợ hãi, không tự ti, cười nói thích tính cách của hắn. Mà hiện tại, mình có khác gì với đám người kia? Mình đã dần dần thay đổi theo năm tháng ư? Cứu thoát hắn khỏi tĩnh mịch giờ lại thành lý do hắn tĩnh mịch sao?

Chi Lý xoay người bỏ đi, Kha Bố há miệng thở dốc nhưng không phát ra thanh âm, thì ra, đây mới là vấn đề chân chính giữa hai người, khoảnh khắc mình né tránh tay Chi Lý, khoảnh khắc mình run rẩy trước mặt hắn, lúc ấy Chi Lý đã nghĩ gì, đã đau đớn đến mức nào. Thực đáng chết a.

Quả thật, mình sợ hãi, bởi khi đó không thể sắp xếp lại cảm xúc, nói không nên lời khiến cả hai rơi vào cát lún, càng giãy dụa càng chìm nhanh trong thống khổ. Kha Bố guồng chân chạy về phía trước từ phía sau ôm chặt lấy Chi Lý: “Dừng lại, dừng lại. Chi Lý, đừng đi, Chi Lý, đừng đi.” Trong hoảng hốt tựa như trở về lúc hai người lần đầu gặp nhau, mình cũng yêu cầu Chi Lý như vậy, giống ở chỗ khát vọng hắn ở lại, khác ở chỗ khát vọng ấy so với trước đây càng thêm mãnh liệt, khiến ngực Kha Bố bất ân phập phồng: “Tớ là thằng ngốc, tớ hết thuốc chữa, lúc ấy tớ không thể nói ra, hiện tại đều nói cho cậu nghe, xin lỗi, không để ý tới, Chi Lý cũng có nhược điểm của Chi Lý.”

“Cậu xin lỗi chẳng hay gì cả.”

“Khốn kiếp, cậu nghe tớ nói xong đã. Đúng, tớ sợ cậu, tớ rất sợ, bởi vì cậu dùng ngữ khí lạnh lùng thờ ơ như vậy nói chuyện với tớ, tớ sợ; bởi vì cậu quát tớ, tớ sợ; bởi vì trong mắt cậu mang theo sự thất vọng với tớ, tớ sợ, tớ rất sợ. Sợ cậu sẽ ghét tớ, sợ cậu không cần tớ nữa, sợ cậu rời khỏi tớ, sợ nhất chính là cậu không yêu tớ a, khốn kiếp!” Kha Bố gần như phát cuồng: “Hiểu chưa, yêu cậu yêu đến mức rất sợ cậu.”

Chi Lý cảm nhận được sau lưng ẩm ướt, thanh âm ôn nhu trêu chọc: “Cậu không phải Kha Bố rồi? Kha Bố sẽ không vì Chi Lý mà khóc.”

“Hiện tại không phải Kha Bố.”

“Vậy à?”

“Ừm, Chi Lý, sau này đừng cãi nhau nữa được không?”

“Không cãi nhau với Kha Bố, hay không cãi nhau với cậu.”

Kha Bố khẽ cắn Chi Lý một cái, nhưng vì đang là mùa đông, cắn cũng chỉ cắn được áo hắn.

“Còn hai lần.” Chi Lý đột nhiên nói một câu khiến Kha Bố chẳng hiểu gì cả: “Cái gì?”

“Món nợ của cậu, đây coi như một lần.”

Kha Bố càng thêm ôm chặt Chi Lý: “Chi Lý, cậu thích tớ không?”

“Thích nha.”

Chỉ biết Chi Lý chắc chắn sẽ nói thẳng ra, nhưng rất muốn nghe, rất muốn. Thích, rất thích.