Trong cùng một ngày, cùng một thời điểm, những chuyện khác nhau đã phát sinh trên những người khác nhau.
Chu Hân Hợp:
Chu Hân Hợp cẩn thận lôi túi tiện lợi ra, đây là món ăn mới cô nàng tốn cả đêm nghiên cứu, chuẩn bị mang cho Chi Lý nếm thử, cô rất rõ, Chi Lý hoàn toàn không kiêng nể gì cô, sẽ đưa ra đánh giá trực tiếp tàn nhẫn nhất hoặc đánh giá khiến người ta vui vẻ. Chu Hân Hợp cao hứng đang chuẩn bị rời khỏi lớp học, phát hiện cửa bị hai nữ sinh chặn lại, mặc váy ngắn màu đen, cổ áo mở rộng, Chu Hân Hợp thấy người lạ thì có chút kích động, hai cô gái đi về phía cô, Chu Hân Hợp ôm túi tiện lùi về sau.
“Cô là Chu Hân Hợp? Con bé này còn không dám nhìn thẳng vào mắt của bọn mình, cứ tưởng là nhân vật lợi hại thế nào chứ.”
“Đúng vậy, mặt đỏ lên rồi kìa, bọn mình đã làm gì đâu?”
Chu Hân Hợp gục đầu nhìn mặt đất, nữ sinh cũng khom lưng: “Nói chuyện với cô đó, thử nói hai câu nghe xem nào.”
“Xin, xin lỗi, tôi, tôi không biết các cô.”
“Mẹ cô không dạy cô nói chuyện với học tỷ phải ngẩng đầu sao?” Nữ sinh lớn tiếng hỏi, sau đó thấy Chu Hân Hợp ôm chặt cái cặp l*иg, giật lấy, Chu Hân Hợp rốt cuộc kích động vươn tay ra: “Xin hãy trả lại cho tôi.”
“Đừng nghĩ bọn tôi không hiểu loại con gái như cô, ra cái vẻ cần người bảo vệ sau đó nấu cơm để lấy lòng bọn con trai, muộn tao cũng có mức độ thôi, làm gì hả, cho Chi Lý à? Thật ngại qua, tên đó đã được đại tỷ của bọn này để mắt tới, cô vẫn nên đi câu dẫn thằng khác đi.”
“Không, không phải, tôi đối Chi Lý không như các cô nói đâu.” Tình cảm của Chu Hân Hợp với Chi Lý là sự cảm kích và tôn kính tự đáy lòng, nhưng lại xuất phát từ việc nấu ăn.
“Không phải? Trông dáng vẻ của cô chẳng lẽ đã lên giường với Chi Lý.”
“Không, xin đừng nói Chi Lý đại nhân như vậy.”
Một nữ sinh khác mở cặp l*иg ra, ngửi ngửi: “Thực thơm, nào, để học tỷ xem thử học muội ăn cái gì?” Nữ sinh dùng tay vét một nắm cơm nhét vào miệng của Chu Hân Hợp, Chu Hân Hợp trở tay không kịp, ho khan không ngừng, hốc mắt phiếm hồng.
“Ăn cũng không nổi, mau ăn hết cho tao!” Nữ sinh tiếp tục nhét cơm vào miệng Chu Hân Hợp, một nữ sinh khác giữ chặt lấy Chu Hân Hợp, đặt cô ngồi lên ghế, nữ sinh tựa hồ có chút mệt mỏi: “Bỏ đi, tự mày ăn.” Dứt lời, đưa cặp l*иg lêи đỉиɦ đầu Chu Hân Hợp sau đó nhẹ buông tay, cặp l*иg cùng đồ ăn bên trong rơi xuống đầu Chu Hân Hợp, lưu lại trên tóc, trên mặt, quần áo cũng cùng chung số phận.
Công Chu:
Công Chu đứng trước siêu thị, cẩn thận chọn lựa bánh mỳ. Không biết từ khi nào một nam một nữ đã đứng bên cạnh cậu, người nam nhìn chằm chằm vào mặt Công Chu: “Dáng vẻ quả thật mỹ vị.”
“Chẳng lẽ cậu động tâm rồi à?” Nữ sinh bĩu môi, không vui hỏi. Nam sinh vươn tay ôm lấy thắt lưng nữ sinh: “Sao có thể, anh cũng không giống ai đó thân là con trai lại đi thích con trai, đúng không.” Nam sinh cười đem tầm mắt đặt lên người Công Chu, cố ý lớn tiếng nói: “Cậu là đồng tính luyến ái?” Thanh âm thành công hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, ai nấy đều tò mò, ánh mắt khác thường tập trung hết về đây, Công Chu trốn ra sau, bối rồi: “Không, không liên quan đến chuyện của anh.”
“Quả thật không liên quan đến tôi, tôi chỉ thấy ngứa mắt mà thôi, nghe nói hồi trung học cậu kết giao cùng một nam sinh? Cuối cùng thượng xong thì bị vứt bỏ, giờ không chịu được tĩnh mịch, lên đại học bắt đầu câu dẫn người khác? Người ta ấy mà, cũng nên tự giác một chút, cậu nhìn lại mình đi, không chỉ tôi, những người khác ở đây dùng ánh mắt gì để nhìn cậu, đừng tưởng lớn lên giống nữ sinh thì sẽ thành nữ sinh thật? Sao cậu không đi phẫu thuật chuyển giới luôn cho rồi?”
Người xung quanh bắt đầu nghị luận, dùng lời nói và vẻ mặt mà Công Chu ghét nhất, cậu ra sức lắc đầu: “Không, không phải như anh nói, không phải đâu.”
Người con trai tiến lên cậy mạnh giật áo Công Chu: “Nào, để mọi người xem thử cậu là con trai hay con gái.” Áo Công Chu bị xé rách, cậu chặt vật muốn khép lại vạt áo, nhưng bị người kia ngăn cản: “Sợ cái gì, còn không sợ bị con trai sáp mông, lại sợ người ta nhìn, sẽ không đau đâu.” Cô gái ở bên cạnh chụp ảnh, đăng bức ảnh làm nhục Công Chu lên mạng trường, tiêu đề viết rõ ràng Vụ bê bối của đồng tính luyến ái.
Sở Hạo Vũ:
“Tiểu cô nương, em ở đâu, gọi anh đến đây, là muốn anh đây cẩn thận yêu thương em phải khôngg?” Sở Hạo Vũ y như thằng biếи ŧɦái xoa xoa hai tay, ban nãy ở trên đường gặp được một một em gái ngực lớn, không ngờ nói chuyện đôi ba câu đã quyến rũ được người ta, em gái gọi hắn đến phòng hóa học mờ tối, không gian khép kín.
Em gái ngực to ngoắc ngoắc tay với Sở Hạo Vũ: “Lại đây nha —— còn muốn học tỷ đợi bao lâu nữa, hiện tại em muốn lắm rồi.”
“Đến đây, đến đây.” Sở Hạo Vũ tiến lên, bộ ngực của em gái run run, vươn tay sờ loạn mặt Sở Hạo Vũ: “Sờ ngực em a.” Sở Hạo Vũ cũng không khách khí, hai tay đặt lên bộ ngực của em gái, đột nhiên trên tay có cảm giác ẩm ướt nhơm nhớp.
“Cái gì thế.”
Em gái ngực to cười cười: “Mật, chẳng phải rất tình thú sao? Mau cởϊ qυầи áo ra.” Sở Hạo Vũ dằn lòng không nổi vội vàng cởϊ qυầи áo, giấc mộng của mình cuối cùng cũng thành hiện thực, chơi trò tình thú với em gái ngực to. Cô gái lấy mật trên người bôi hết lên nửa người trên của Sở Hạo Vũ.
“Giờ thì nhắm mắt lại.”
“Được.” Sở Hạo Vũ nghe lời nhắm mắt lại, hắn là người thông minh, nhưng khó qua được cửa ải mỹ nhân. Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn mở mắt ra, phát hiện quần áo của mình và cô gái đã biến mất, em gái ngực to đứng ở cửa: “Đây là món quà học tỷ cho cậu, từ từ mà hưởng thụ nhá, bảo bối.” Dứt lời tặng cho Sở Hạo Vũ một cái hôn gió, rồi mở nắp một cái thùng to bên cạnh, đóng cửa lại rời đi. Trong thùng không ngừng bay ra ong mật, Sở Hạo Vũ kinh ngạc, muốn tìm đường ra, nhưng tất cả đều bị khóa, ong mật dũng mạnh phi về phía Sở Hạo Vũ.
Ứng Tu Kiệt:
Ứng Tu Kiệt mỗi ngày đều rèn luyện, ngay trong phòng còn chuẩn bị một bao cát, sau khi về phòng phát hiện cửa mở, hắn một tên thần kinh thô không thèm quan tâm, Ứng Tu Kiệt đánh bao cát không mang găng tay, hắn cởϊ áσ khoác và áo trong, xiết chặt nắm đấm, đánh mạnh về phía bao cát, đột nhiên nhướng mày, đau đớn từ các đốt ngón tay truyền đến, khiến hai tay thậm chí không thể nắm chặt, hắn cố hết sức dùng một tay sờ bên trong bao cát, bên trong toàn là đá và thủy tinh cứng rắn, bị ai đó đánh tráo rồi, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện mấy hôm trước, có biến, bị tính kế, phải đi thông báo cho mọi người, hắn chạy ra cửa, cửa bị người bên ngoài đá thật mạnh, đập thẳng vào đầu Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt lảo đảo lùi ra sau, lắc lắc cái đầu bị choáng.
“Muốn gia nhập CLB Taekwondo không? Ứng Tu Kiệt.” Một người con trai khoanh tay đứng trước mặt Ứng Tu Kiệt, khuôn mặt hung hãn, thân thể cường tráng.
“Anh là ai?”
“Hội phó của CLB Taekwondo, Hà Đại Sơn.”
“Biến ngay, giờ không phải lúc chơi với anh.”
Hà Đại Sơn vươn chân đá trúng bụng Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt lui về sau, đau đớn ở đầu và ngón tay khiến năng lực phán đoán của cậu giảm đi đáng kể.
“Tôi nói cho cậu biết, không lớn không nhỏ, tưởng thế nào, cần tôi đích thân ra mặt, hóa ra chỉ là rác rưởi, không phải cậu đánh nhau rất giỏi sao? Có muốn đi theo tôi luyện tập vai năm, không làm mất mặt bố mẹ cậu, chịu nhận cậu thì nên biết ôm đùi cảm kích.”
Ứng Tu Kiệt bị chọc giận, đứng lên, Hà Đại Sơn lại đá chân, thân thể cao lớn nhưng linh hoạt ngoài ý muốn, có thể đá lên đầu của Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt dùng cánh tay ngăn cản, từ cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, hắn vung nắm đấm, bị Hà Đại Sơn đón được, vặn ngược lại ném cả người Ứng Tu Kiệt xuống đất, giẫm chân lên người hắn, Ứng Tu Kiệt cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt, giờ quan trọng nhất là phải nói cho mọi người biết.
“Còn có tâm tình nghĩ đến việc khác? Nhớ đến mình trước đã.” Chân Hà Đại Sơn đè nghiến hai tay của Ứng Tu Kiệt: “Đừng lo cho những đứa khác, bọn nó cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu đâu, ai bảo các cậu không thức thời. Lần này muốn cho các cậu nhục nhã xấu hổ trước mặt tất cả mọi người trong trường, đúng rồi, Chi Lý đâu? Bọn này cũng rất nhân từ, điều kiện không thay đổi, chỉ cần hắn quỳ xuống xin gia nhập CLB Taekwondo, sẽ tạm tha chó các cậu.”
“Tôi biết hắn ở đâu.”
Hà Đại Sơn muốn nghe rõ lời nói của Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt tiếp tục: “Hắn ở trên giường của mẹ anh.” Hà Đại Sơn mũi phun khí thể hiện sự phẫn nộ của mình, chân còn lại ra sức giẫm lên tay Ứng Tu Kiệt: “Chỉ biết mạnh miệng, cho bọn mày biết mùi.”