- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
- Chương 112: Kết cục Chi Lý và Kha Bố
Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
Chương 112: Kết cục Chi Lý và Kha Bố
Biên tập : Hoàng Hôn
Ngã tư đường nằm la liệt một đống người, Chi Lý nhìn Chi Tả Ti: “ Đi trước đây.” Kha Bố theo sau Chi Lý, cực kỳ hoảng hốt. Mùa này khiến gió trở nên lạnh lẽo, cậu đút tay vào túi áo, không dám nhìn Chi Lý, chỉ cuối đầu phỏng đoán. Đèn đường nhấp nhánh trong bóng đêm, tựa hồ tùy thời sẽ bị nuốt chửng, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh, Kha Bố có thể nghe được tiếng quần áo ma sát nhau.
Bí mật của Chi Lý rốt cuộc giấu ở đâu, trước nay chưa từng nhận ra.
Suy nghĩ của Kha Bố không thể ngừng lại, chẳng lẽ đột nhiên yêu người khác rồi sao? Không muốn ở bên một người con trai như mình nữa sao? Hay là tình yêu nhiệt liệt trong bảy năm đã hao mòn hết rồi? Là cái gì chứ ?Mỗi một phỏng đoán đều kèm theo hậu quả thống khổ, cậu không thể liên hệ chúng với nhau, mười phút trước vẫn tốt, mười phút sau long trời lở đất, nếu thật sự như những gì mình phỏng đoán, cần gì lừa mình chứ.
“ Chúng ta đi đâu vậy?” Kha Bố vừa mở miệng, mới nhận ra thanh âm của mình khô khốc.
Chi Lý hất hất cằm, Kha Bố nhìn theo, phát hiện phía trước có đỗ một chiếc xe máy, Chi Lý đi tới, ngồi lên xe, một chân chống đất, thản nhiên nói: “ Ngồi lên đi.”
“ Tớ muốn về ngủ.”
“ Ngồi lên.”
Chẳng thể cự tuyệt, chẳng thể chạy trốn, vẻ mặt của Chi Lý không hề sơ hở, Kha Bố vịn vào vai Chi Lý ngồi lên xe, ôm lấy thắt lưng hắn, siết chặt: “ Nếu để tớ nhận ra, cậu chơi tớ, tớ sẽ hận cậu.”
“ Vậy à?” Phản ứng của Chi Lý chính là mễn cưỡng có lệ, tựa hồ cảm thấy nên nói với mình, nhưng không muốn nói thẳng trước mặt, Chi Lý khác thường như vậy càng khiến Kha Bố thêm bất an, cậu nghĩ hẳn sẽ không phải kết cục đột nhiên bị thay đổi, trở thành một thân một mình lẻ loi. 90% các bộ phim kinh điển đều là kết cục khiến người ta bi thương tiếc nuối, “Titanic”, “Hồng Lâu Mộng”, “ Brokeback Mountain”, “ Kỳ nghỉ ở La Mã”, … Cho dù là tiểu thuyết hay điện ảnh , tiếc nuối cùng bi thương tuy khiến người ta khắc cốt minh tâm, nhưng hạnh phúc thì sao? Hạnh phúc sẽ không hẳn bị người ta quên đi đấy chứ? Không muốn cái thế giới đã đầy bi thương và xấu xí này trở nên xấu xí và bi thương hơn nữa. Chút hạnh phúc còn sót lại mặc dù không thể chống chọi, nhưng ít nhất, một cây diêm bé nhỏ ẩm ướt chẳng sợ bị tắt mất, cũng có thể khiến trái tim một cô bé ấm áp, ngậm cười mà mất. Kha Bố nghĩ, cậu không muốn trở thành một cái gì đó kinh điển, không muốn người khác bình bầu thành tác phẩm xuất sắc, không muốn người khác phải khắc cốt minh tâm, cho dù bình thường cũng được, tục tằng cũng hay, trở thành nam chủ ba xu cũng thế, vẫn muốn được ở bên Chi Lý, chỉ cần ở bên Chi Lý, muốn đến mức ngực đau đớn, tình yêu đau đớn, cậu theo bản năng ôm chặt lấy Chi Lý.
Đêm tối xẹt qua tầm mắt, gió gào thét bên tai.
Cậu hét lên trong lúc xe máy đang chạy như bay: “ Chi Lý!”
“ Hửm?”
Kha Bố vùi mặt vào lưng Chi Lý: “ Không có gì.” Muốn nói nhưng không cách nào mở miệng, chỉ đành tùy ý đê xe chở về con đường mờ mịt phía trước.
Rốt cuộc xe dừng lại trước một kho hàng, Kha Bố nhảy xuống xe, giả vờ thoải mái : “ Có gì mà phải đến tận đây mới nói được, chẳng lẽ đây là căn phòng cậu mua cho tình nhân!” Kha Bố nói đùa, nhưng Chi Lý không phản bác lại, vẻ mặt của hắn có phần mất tự nhiên hiếm thấy, là biểu cảm xa lạ ấy, tay Kha Bố ở trong túi áo siết chặt.
“ Vào đi thôi.” Chi Lý lấy chìa khóa mở cái khóa nặng chịch ra, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau vang vọng bốn phía, Kha Bố đi theo sau Chi Lý, kho hàng rất lớn, rất cao, trên trần chỉ có một ngọn đèn bật sáng, ánh đèn tập trung ở giữa kho hàng, tầm mắt có thể thấy được khoảng trống mờ mịt đằng sau.
“ Kha Bố, có một chuyện, nếu cậu đã biết, không được khóc.” Chi lý dựa vào cánh cửa, biến mất trong bóng tối, Kha Bố đột nhiên bịt tai lại: “ Tớ không nghe, tớ không muốn nghe.”
“ Tớ nói …”
“ Không nghe, không nghe thấy gì hết.”
“ Này…”
“ Tớ vẫn không nghe thấy gì hết .”
“ Kha Bố, cậu cho rằng tớ đang nói đùa à?” Chi Lý hỏi lại, khiến Kha Bố buông hai tay xuống, cậu kinh ngạc nhìn Chi Lý, đột nhiên cậu trông thấy đống đồ vật dưới chân Chi Lý, không phải thứ gì khác, là bản phác họa của Chi Lý, bao nhiêu bức tranh tích lũy qua ngần ấy năm giờ tựa như rác rưởi bị vất lung tung, xé nát, Kha Bố không thể tin được , mắt trợn tròn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Chi Lý đem cái hắn thích làm gì thế này, sao hủy hết rồi: “Bản phác họa của cậu?” Cho dù thấy được sự thật, vẫn không thể tiếp nhận.
“ Không cần.” Chi Lý đáp trả nhẹ bẫng, tựa hồ thật sự không cần chúng nó, Kha Bố lui từng bước ra sau, hơi cúi đầu, đồng tử ngăm đen tái nhợt vô lực, Chi Lý khiến cậu trở tay không kịp: “ Đừng đùa kiểu này, Chi Lý, cậu không thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy, khi tớ đang mở cờ trong bụng thì đẩy tớ vào địa ngục.”
“ Cậu…”
Kha Bố cắt ngang Chi Lý, ôm ngực nói khẽ: “ Nếu cậu không yêu tớ, tớ sẽ chết, tớ nói thật đấy.”
Chi Lý ở trong bóng tối nhìn Kha Bố, hai người cứ như vậy đối diện nhau, lát sau, Chi Lý mới hé môi: “Cậu rốt cục có muốn nghe tớ nói hết hay không.”
“ Cậu nói đi.”
“ Kha Bố, tớ sẽ không để cậu chết, tớ cũng nói thật đấy.” Chi Lý vươn tay phải, bật tất cả đèn trong kho hàng lên, kho hàng u ám trở nên sáng trưng.
“ Cậu xác định không muốn xoay người lại?” Chi Lý hỏi.
“ Nếu là trò đùa gì đó, nếu cậu dám nói: lừa cậu thôi, chỉ là muốn chơi cậu một lần cuối cùng, tớ sẽ giận thật đấy, cậu dọa tớ sợ, cậu có biết đã dọa tớ sợ chết khiếp hay không!!” Chi Lý đối với sự dài dòng của Kha Bố bĩu môi: “ Tớ đang muốn nói đùa cậu đấy.” Hắn đến gần Kha Bố, Kha Bố đột nhiên thấy thái độ không sao cả này khiến cậu rất bực bội, cậu đang định phát tác, Chi Lý bắt lấy bờ vai của cậu, xoay người cậu lại.
Cái gì cũng không có, suy nghĩ, lý trý, phẫn nộ, không có gì hết, chỉ còn lại sự khiếp sợ và rung động không lời nào có thể diễn tả được, tình cảm mãnh liệt lập tức đánh sâu vào , dễ dàng đánh bại tất cả phòng tuyến của Kha Bố, muốn dùng biểu cảm gì để lý giải bản thân khi nhìn thấy vật trước mắt, bành trướng, có thứ gì đó đang bành trướng trong mạch máu, Chi Lý, sao cậu có thể, sao cậu có thể xa xỉ lợi dụng hạnh phúc của chính mình như vậy.
Hóa ra đúng như những gì Lam Ngân đã nói, sở trường của Chi Lý tuyệt đối không phải vẽ tranh, chắc chắn không phải.
Hóa ra đúng như những gì Chi Lý biểu hiện, kho hàng này là dành cho tình nhân của Chi Lý.
Trên bức tường màu lam cao hơn mười mét, dán đầy những tờ giấy, đó là vô vàn các bức tranh không rõ nghĩa của Chi Lý mà cậu từng cười nhạo, khi hợp lại chúng biến thành hình ảnh Kha Bố lần đầu tiên ngồi bên cạnh Chi Lý, trong điểm đón xe bus, tay cầm một que kem năm đồng, hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, rốt cuộc cậu ấy còn lợi hại tới mức nào nữa, thế mà cứ như vậy ở bên cạnh mình, ngày qua ngày vẽ từng phần của bức tranh khổng lồ này.
Kha Bố ngơ ngác mở miệng: “Cho nên nói, vẻ mặt ban nãy của cậu là do cảm thấy xấu hổ!!”
“ Vẻ mặt gì?” Chính chủ hoàn toàn không biết!!
Chả trách chưa từng thấy cái vẻ mặt ấy, chả trách !! Hết thảy đều đã thông suốt, xách theo túi lớn biến mất vài ngày, cái gì vậy, cái gì vậy chứ!
Kha Bố đẩy mạnh Chi Lý, Chi Lý bị đẩy lùi từng bước ra sau, Kha Bố tiếp tục đẩy, vừa đẩy vừa mắng: “ Cậu là tên khốn kiếp, Chi Lý, cậu là tên khốn kiếp nhất thế giới này, nếu thật sự cảm thấy xấu hổ, thì cứ xấu hổ theo kiểu bình thường cho tớ, cậu đúng là tên khốn kiếp, Kha Bố tớ đời này chưa từng gặp người nào khốn kiếp như cậu.” Kha Bố không để ý, chân vấp vào cây thang dưới đất, cậu đau đến mức ngồi bệt xuống, cúi đầu thật thấp.
“ Này, cậu không sao chứ.” Chi Lý ngồi xuống theo, hai tay đặt trên đầu gối: “ Đau thì nói.”
Kha Bố ngẩng đầu, ánh mắt mờ sương, cậu nhào qua, nhào vào lòng Chi Lý, Chi Lý bị bất ngờ ngã ra đất, vỗ nhẹ lưng Kha Bố: “ Thật phiền mà, tớ nói rồi cậu đau thì nói, ai bảo cậu khóc.”
Kha Bố nín khóc mỉm cười: “Cậu không nói câu khác được à? Bảy năm trước cậu cũng nói như vậy.”
“ Chi Lý, cậu nói cho tớ biết bí mật của mình, tớ cũng có bí mật vẫn chưa nói cho cậu.”
“ Nói nghe thử xem.”
“ Một bí mật chắc chắn cậu không biết.” Kha Bố chà mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn vào áo Chi Lý lau sạch nước mắt nước mũi, tiếp tục mở miệng: “Sơ trung năm ấy gặp cậu, cũng không phải ngẫu nhiên. Thực ra, tớ đã biết đến cậu từ lâu, tớ biết tên của cậu, tớ biết rất nhiều người thích cậu, khi đó tan học thường xuyên bắt gặp cậu ở bến xe bus, cứ như không thuộc về thế giới này, đặc biệt đến vậy. Cho nên, cho nên ngày đó ba mẹ ly hôn , tớ nghĩ có lẽ đi đến bến xe sẽ trông thấy cậu, , vì vậy, tớ trông thấy cậu thật, bi thương khiến tớ tìm tới cậu, không phải gặp bừa một người nào đó, chính là cậu, chỉ có cậu, , từ đầu đến cuối muốn tìm chính là cậu. Thì ra, tác dụng phụ của nỗi đau là hạnh phúc. Tớ trốn trong thế giới của cậu thật lâu, chỉ đợi có một ngày được xuất hiện bên cạnh cậu. Giờ ngẫm lại, nếu ngày đó cậu không có mặt, chúng ta sẽ trở nên như thế nào, lại cùng xuất hiện ra sao.”
Bàn tay đặt sau lưng Kha Bố thoáng siết chặt lấy cậu: “ Tớ sẽ không bỏ lỡ cậu, Kha Bố.”
Thanh âm của Chi Lý biến ảo thành viên kẹo ngọt ngào nhất , hòa tan và dính chặt vào trái tim của Kha Bố, tình yêu, tình yêu của Kha Bố và Chi Lý , trải qua năm tháng, tích tụ qua thời gian, ở trong hạnh phúc đánh dấu, là ấm áp khiến người ta muốn ngừng mà không được.
- The End-
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
- Chương 112: Kết cục Chi Lý và Kha Bố