Biên tập : Một Cái Tên
Mùa thu mang theo màu vàng óng ả cùng cảm giác mát mẻ khoan thai, lá khô đầu cành giãy dụa lần cuối rồi cũng run rẩy rơi xuống, từ lần đám Sở Hạo Vũ nháo loạn lần trước đã qua một tuần, hết thảy gió êm sóng lặng. Hôm nay là Chủ nhật, trong sân trường rất vắng vẻ, Kha Bố kéo khoá áo khoác, âm nhạc từ tai nghe tràn vào trong cơ thể, túi nhựa màu trắng lắc lư trong tay cậu, giày vải dẫm nát đám lá khô dưới chân, từ đằng xa định lớn tiếng gọi tên đối phương, phát hiện hắn đang chuyên tâm vẽ tranh, động tác liền trở nên nhẹ nhàng, im lặng chậm rãi đi đến, cẩn thận lấy hộp sữa từ trong túi ra.
Cậu một tay cầm sữa hút, tay kia thì chống cằm ngồi phía trước Chi Lý, chất lỏng màu cà phê theo ống hút tràn vào miệng, Kha Bố không khỏi nhíu mày, thời tiêt này uống sữa rất lạnh, có điều, nhiệt độ hạ xuống mức này, Chi Lý rốt cuộc nguyện ý ra ngoài.
Thấy mấy tiểu nữ sinh đi ngang qua sẽ liếc mắt nhìn Chi Lý, Kha Bố xê dịch vị trí dùng cái ót chặn trước mặt Chi Lý. Ánh sáng bị che lấp, Chi Lý ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ lên, hắn không chút biểu tình nhìn Kha Bố, Kha Bố cũng quay sang nhìn hắn, cuối cùng lúng ta lúng túng nói: “Nếu tớ chắn mất phong cảnh của cậu, vậy dùng tớ thay thế phong cảnh đi.”
Chi Lý thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh: “Sử dụng con đường văn nghệ với tớ là vô dụng.”
“Đáng ghét — một chút tình thú cũng không có —”
“Chuyển sang lẳиɠ ɭơ cũng vô dụng với tớ.”
“Đây rõ ràng là vu khống!! Cậu có ý gì!!”
“Ngạo kiều cũng vô dụng với tớ.”
“Tớ hiện tại là đang nói chuyện bình thường với cậu!! Cậu rắp tâm phá hoại!”
“Giả ngu cũng vô dụng với tớ.”
“Cậu bảo ai ngu, tớ giận.” Kha Bố khoanh tay, đặt một chân lên ghế, quay đâu sang một bên, vốn chỉ là giả vờ, nhưng Chi Lý hoàn toàn không có ý định phản ứng lại, tìm không được bậc thang bước xuống cùng cảm giác bị bỏ rơi, thật đúng là khiến cậu hờn dỗi, thỉnh thoảng lại có một chút cảm xúc khó hiểu. Cậu lấy di động chơi trò chơi, lát sau, Chi Lý dùng bút chì chọc chọc vai Kha Bố, Kha Bố giật mình: “Gì vậy.”
“Gọt bút.”
Kha Bố cầm lấy bút chì: “Sao cậu không dùng bút bi luôn đi, dù sao tranh của cậu có dùng bút lông thì cũng như nhau.” Đang nói như vậy, cậu đột nhiên nhớ ra mình còn đang tức giận, cậu ném bút chì xuống đất: “Ai muốn gọt bút cho cậu! !”
“Ngòi bút gãy rồi.”
“Đáng đời, ra vè không có việc gì chiêu này vô dụng với tớ.” “Hình như lâu lắm rồi chưa động tới cậu.”
“Uy hϊếp vô dụng với tớ.”
“Vậy cái gì hữu dụng với cậu?”
“Cái gì đều vô dụng với tớ.”
Chi Lý cúi đầu trộm nhìn Kha Bố cũng đang cúi đầu, hắn hôn lên trán Kha Bố: “Chiêu này hữu dụng với cậu không?”
“Không, không có.”
Chi Lý hôn hai má Kha Bố: “Thế này thì sao?”
“Vần là không có.” Tai Kha Bố hơi hơi nóng lên, muốn đẩy Chi Lý ra, nhưng cái tay kia lại chậm chạp luyến tiếc động đậy, Chi Lý lại tới gần, sợi tóc của hắn vỗ về chơi đùa khuôn mặt Kha Bố, có chút ngứa có chút ấm áp, lần này, đôi môi của họ chạm vào nhau, rất nhanh tách ra: “Như vậy?”
‘Tớ, tớ nói vô dụng, cho dù cậu hôn một lần, hai lần, hôn trăm lần cũng vô dụng.”
“Rốt cuộc cậu có thôi đi không, muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của tớ.”
“Ôn nhu của cậu tiêu hao nhanh quá đấy! !”
Kha Bố đoạt lấy bản phác hoạc của Chi Lý nhét vào trong áo mình: “Bản phác hoạ quan trọng hay tớ quan trọng.”
“Sao lại hỏi vấn đề quá rõ ràng như vậy.”
“Tớ muốn chính miệng cậu nói ra.”
“Đương nhiên là bản phác hoạ.”
“Biết ngay cậu sẽ nói như vậy!!” Kha Bố vô lực ngã xuống ghế dài, trả bản phác hoạ lại cho Chi Lý, tiếp tục uống sữa: “Không thể tường được lại chơi cái trò dây dưa như vậy.”
“Cậu là đồ ngốc à?”
“Thỉnh thoảng cũng muốn thử xem nên dùng cách nào khơi mào du͙© vọиɠ của cậu với tớ.” Kha Bố nói xong trông thấy ánh mắt khinh bỉ của Chi Lý, lập tức giải thích: “Suy nghĩ của cậu sao mà xấu xa, du͙© vọиɠ tớ nói, là muốn giữ chặt tớ, gần bên tớ, thích tớ đến phát cuồng.”
“Phòng khách của cậu chẳng phải tớ thường xuyên đến ở mà?” “Ý tớ không phải như vậy!! Còn nữa, phía sau tớ là phòng khách?? Hiện tại ghét bỏ cái mông lỏng của tớ phải không?” Vì sao đề tài lại chuyển sang hướng này.
“Đó là WC"
“Tớ không hề thấy vui vẻ, Chi Lý, hỏi cậu một việc, cậu cho điểm tớ thử xem, đừng áp lực, hoàn toàn không cần lo lắng cảm thụ của tớ, tớ sẽ khiêm tốn nhận hết.”
Chi Lý cúi đầu lật bản phác hoạ, Chi Lý chi ào Chi Lý: “Cậu đột nhiên dời ánh mắt là sao, điểm thấp như vậy à?”
“100.”
“Tớ quả thực không thể tin được cái lỗ tai của mình, thì ra trong lòng cậu tớ có mị lực như vậy, làm sao bây giờ, đột nhiên thấy xấu hổ.”
“Tổng cộng 100, hay giả vờ trừ 20, lười biếng trừ 20, không biết dơ trừ 20, là một tên ngu xuẩn trừ 40.” Chi Lý thản nhiên nói. “Thế là trừ hết còn gì!!”
“Tìm được bạn trai cộng 100.”
“Cậu sao có thể không biết xấu hổ bảo tớ không biết dơ, cậu trơ trẽn vừa chứ!!” Kha Bố nói tiếp: “Đoán tớ cho cậu bao nhiêu điểm. 99 điểm, biết tại sao không?” Kha Bố tựa như trả thừ phát tiết: “Cậu chỉ có khuôn mặt là đạt 99 điểm, còn lại ấy à, một điểm cũng không xứng, cậu chính là một tên không tính cách, không nội hàm, cái gì cũng không có.”
Chi Lý ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Kha Bố: “Thì ra cậu thích mặt của tớ như vậy.”
“Xin cậu hãy chú ý tới trọng điểm nội dung câu chuyện.”
Trên bầu trời tiếng sấm rền vang cắt ngang hai người, mây đen bắt đầu tụ tập, Chi Lý đứng lên, đứng trong thế giới u ám: “Đi thôi.” Kha Bố đứng trên ghế nhảy lên lưng Chi Lý, hai tay ôm cổ hắn: “Cõng tớ.”
Chi Lý ôm lấy chân Kha Bố, nói với người trên lưng mình: “Này, Kha Bố.”
“Gì thế.”
“Nơi đó cứng quá.”
Mặt Kha Bố xoát cái biến hồng: “Không thể nào!! Tớ bây giờ vẫn mềm mà.”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy, tớ bảo là sữa.” Thì ra sữa mua ban nãy Kha Bố cất trong túi, Kha Bố giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chiu vào: “Cậu cố ý.”
“Cái gì?”
“Cậu tuyệt đối là cố ý.”
“Cái gì?”
Khi sắp đến phòng, Kha Bố đột nhiên gối cằm lên vai Chi Lý: “Chi Lý, tớ yêu cậu.”
“Thôi đi, tớ sẽ không thêm điểm cho cậu không.”
“Cậu coi tình cảm của tớ là cái gì chứ.”Kha Bố kháng nghị, đáy lòng lại thầm giơ ngón giữa, chậc ~~ thế mà bị nhìn thấu.