Chương 4: Đưa về nhà

Lòng tin của thằng em với nhân cách đại ca học đường khiến Tuấn Anh bị dao động mạnh mẽ.

Cậu chàng quay ra hỏi Nhiên: "Chị Nhiên à, không thì chị về với anh Huy nhé?"

Quả cầu lựa chọn được đá cho Nhiên một cách hoàn mỹ.

Đầu cô nóng bừng, mũi khụt khịt tắc luôn một bên không thể thở được, não bộ dường như cũng đình chỉ hoạt động.

Liếc mắt sang Tuấn Anh, cô thấy thái độ cầu hòa hai bên cùng vui của cậu chàng. Dường như mình không đồng ý cũng làm khó người ta quá.

Não bộ trì trệ của Nhiên lúc này dường như đã quên mất sự e ngại của chiều qua, không hiểu thế nào mà cô lại cảm thấy cũng được.

Huy chỉ đưa cô về thôi mà, không sao đâu.

Có nhân chứng phe mình ở đây.

Nhiên do dự một lát, gật đầu: "Vậy phiền Huy đưa mình về nha, mình cảm ơn cậu."

Thiếu niên ngồi trên xe đưa mắt nhìn cô, ánh mắt không rõ cảm xúc. Gương mặt hắn góc cạnh, đến ánh mắt cũng có độ sắc đặc trưng.

Theo cái quay đầu này, chiếc khuyên hình tam giác kia động một cái, nhìn vô cùng vui mắt.

Gương mặt Huy không hợp với màu tóc đen cho lắm, hoặc có lẽ trước kia người ta lấy màu tóc để nhận dạng cho sự ăn chơi lêu lổng của hắn, giờ đổi về tóc đen, cái dọa người lại chính là gương mặt.

Nhìn kỹ thì gương mặt này cũng rất ngầu, rất phong cách. Nếu làm diễn viên, Huy hoàn toàn có thể nổi tiếng hợp rơ với hình tượng đại ca xã hội đen đẹp trai.

Nhưng trong môi trường học đường và xã hội thực tế, trước khi quan tâm tới vẻ đẹp thì họ sẽ để ý tới máu liều và độ hung hăng của một tay ăn chơi hơn là vẻ đẹp của gã.

Diễn viên xã hội đen thì chắc chắn mình không thể gặp được nên tha hồ cuồng nhiệt, mê tít vẻ đẹp của anh ấy.

Nhưng anh trai xã hội đen ở ngay bên cạnh thì đa phần mọi người sẽ sợ hãi e ngại hơn là đắm chìm trong vẻ đẹp trai này.

Huy hất cằm: "Lên xe đi, mình đưa cậu về nhà. Đảm bảo đi đến nơi về đến chốn, cậu không cần sợ hãi."

Dường như chỉ chờ có câu nói xác nhận của đôi bên, Tuấn Anh vội chuyển cặp sách của Nhiên sang cho Huy.

Chiếc cặp nhỏ nữ tính được treo trên thân xe ngầu lòi phong cách, nhìn thế nào thấy hơi cay mắt.

Nhiên thấy cặp đã an vị thành công thì chuẩn bị trèo lên xe.

Nhưng mà...

Xe cao quá, không lên nổi.

Hai lần nỗ lực không thành công, Nhiên nhỏ nhẹ bảo: "Mình không lên xe được."

Một vài giây tĩnh lặng bao trùm giữa hai người.

Tuấn Anh cười khan, thử đề nghị: "Đúng là yên xe hơi cao thật. Chị trèo lại lần nữa đi, em đỡ chị lên."

Nhiên gật đầu, đặt chân trèo lại lên xe.

Có lẽ là lần đầu đỡ người kiểu này, cũng có thể là sức bật của Nhiên hơi kém, cuối cùng sức hai người cũng không leo nổi lên xe.

Mà ngồi phía trước, Huy đã hơi mất kiên nhẫn.

"Cậu bám vào người mình mượn sức ấy, chứ thân xe đã thấp, cần có sức bật cao mới chơi được kiểu bám thân xe để lên."

Nhiên ngây người.

Bám... bám vào người hắn?

Hai người không thân không quen, trước mặt lại là trùm trường, hắn không mở miệng chủ động nói, sao cô dám mượn người hắn để đu lên xe?

Kể cả hắn có nói thì Nhiên cũng không dám, không nghĩ, không muốn vịn vào người Huy để lên.

Ở bên cạnh Tuấn Anh cũng thầm nghĩ như Huy. Bám vào mượn lực là lựa chọn tốt nhất của người ngồi sau.

Nhưng thấy vẻ mặt của Nhiên, suy nghĩ cậu chàng lái theo chiều hướng khác.

Chị Nhiên đang ốm nặng, khả năng cao là bám vào người anh Huy cũng không lên được.

Trước khi Huy phát khùng vì sự dông dài mất thời gian này, Tuấn Anh khe khẽ nêu ý kiến.

"Chị ấy đang ốm, dù bám vào anh cũng khó mà lên thân xe cao thế này. Sức em bế người thì được nhưng để nâng lên cao vậy cũng không đảm bảo."

Không khí lại lặng xuống, ba người tiếp tục im lặng.

Tiếng chuông reo lên báo hiệu mười lăm phút nghỉ giải lao giữa giờ đã kết thúc, chuẩn bị vào tiết ba.

"Khụ... Hay để Tuấn Anh đưa mình về vậy, cứ thế này sợ lỡ thời gian của cậu mất."

Sau khi cơn ho bất chợt ùa đến, Nhiên nói.

Lỡ thời gian?

Hắn còn đang bị giữ chân ở trường đây này, so ra cái nào lỡ thời gian hơn?

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của cô bạn, Huy kịp nhịn đám lời móc mỉa sắp tràn khỏi miệng.

Trước mặt hắn là học sinh giỏi, là gái nhà lành, mấy lời đó không lịch sự lắm.

Huy bước xuống xe.

Hắn cứ giữ cái thái độ dửng dưng yên lặng đó tiến đến cạnh Nhiên. Một tay hắn vòng qua cánh tay cô, tay kia đặt xuống đoạn đầu gối, thoáng chốc đã nhấc cả người cô lên.

Nhiên sững sờ không kịp phản kháng.

"Tách chân ra."

"..."

Chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi, sao lại cảm thấy câu này thật đen tối.

Nhiên ngoan ngoãn làm theo, yên vị ở phía sau xe.

Huy xác định cô đã bám vững, lúc này mới nhảy lên vị trí của mình.

Hắn đội mũ lên, đồng thời đưa mũ cho Nhiên. Huy khởi động xe, hất cằm về phía Tuấn Anh: "Mày về lớp trước đi, tao đảm bảo sẽ đưa nó về tận nhà."

Tuấn Anh cười đầy ý nhị, gật đầu đáp: "Nhờ hết vào anh đó."

Cậu vừa thấy cái gì thế này!!!

Đại ca bế chị Nhiên lớp phó học tập!

Mặc dù là hành động bất đắc dĩ nhưng đây cũng là một trong những lần hiếm hoi anh Huy bế con gái đó nha.

Vừa ngầu vừa ga lăng, chơi bời lêu lổng nhưng vẫn rất có học thức, biết giúp đỡ phái nữ khi cần.

Thật sự là một đại ca có tố chất!

Tuấn Anh gật gù như nghiệm ra chân lý sâu xa dưới hành động tưởng như bình thường. Cậu chàng thấy chiếc xe lao tới cổng trường, sau khi hỏi đáp với bảo vệ một hồi thì thuận lợi ra ngoài. Tới lúc này, Tuấn Anh mới yên tâm bước vào lớp.

"Ủa tưởng mày đưa chị Nhiên về cơ mà?"

"Sao mày ở đây? Quên cái gì à?"

"Nhiên đâu ông? Thả người giữa đường à?"

Vừa mới về chỗ, Tuấn Anh bị trăm cái miệng cùng ùa đến hỏi. Vì giáo viên đã vào lớp, đám bạn đều hạ giọng xuống.

Tuấn Anh thấy cô giáo không để ý dưới này, cũng nhỏ giọng đáp lại: "Anh Huy đưa chị ấy về rồi."

Kinh ngạc đi, bất ngờ đi, mau sững sờ đi các ái khanh!

"Mẹ..."

"Đm."

Sau thoáng ngơ người, cả đám đều không nhịn được văng lời thô tục. Họ vừa nghe chuyện lạ gì thế này? Huy đưa Nhiên về nhà á? Hai người đó có quen biết gì đâu?

"Ông nói rõ mọi chuyện ra xem nào." Linh khó hiểu hỏi.

Đúng lúc này, tiếng gõ bảng bang lên. Cô dạy Văn đẩy gọng kính, lên giọng mắng.

"Mấy em ở dưới, các em có biết vào lớp rồi hay không hả?"

"Hưng, Linh, các em quay đầu lên bảng ngay. Bảng ở trên bục giảng chứ có treo ở cuối lớp đâu."

"Tuấn Anh nữa, đã vào muộn rồi còn nói chuyện với các bạn."

"Mấy em xung quanh ngồi ngay ngắn lên cho tôi."

Cả lớp im phăng phắc, mấy đứa vội ngồi đàng hoàng nghiêm chỉnh, mắt nhìn chằm chằm quyển sách giáo khoa trước mặt.

Máu hóng hớt trong người vẫn đang tuôn trào nhưng đứng trước giáo viên, tất cả đều phải cố nhịn xuống.

Ở một bên khác, Huy thật sự y như lời hứa mà đưa Nhiên về nhà.

"Cậu ở chỗ nào vậy?"

"Xã Minh Lộ, thôn Vũ Đức."

Huy thoáng ngạc nhiên. Cùng thôn với ông bà nội hắn.

Theo thói quen, hắn định vít ga lao đi. Chẳng qua khi kim vận tốc chuyển động tăng tiến, Huy kịp giật mình nhớ ra phía sau hắn là một con ma ốm.

Thiết kế của xe này làm gì có khấc bám trên thân xe cho người ngồi sau...

"Cậu đang mệt, sợ khó mà giữ vững thăng bằng khi đi xe, có thể túm vào áo mình."

Còn việc ôm như người ta hay làm khi đi hai người, hắn và Nhiên chưa thân thiết đến mức đó.

Kể có đề nghị thì với mức độ e ngại của gái nhà lành với hắn, cô nàng cũng không làm đâu.

Nhiên "ừm" một tiếng khe khẽ, như được chỉ lối sáng mà bám vào góc áo của người phía trước.

"Cậu có thể đi chậm lại một chút không?" Nhiên cất lời, nói xong mới cảm thấy hỏng bét.

Tắc mũi, giờ lại sắp mất tiếng luôn rồi.

Cô cố gắng hét lên: "Đi chậm chút."

Trời thổi gió l*иg lộng, động cơ xe ầm vang, tiếng Nhiên chìm nghỉm trong vô vọng.

Cô đành cố gắng kéo áo của người phía trước.

"Hửm? Đi chậm à?" Huy rất hiểu lòng người mà hỏi, mắt nhìn gương chiếu hậu. . TruyenHD

Nhiên gật đầu.

"Mất giọng luôn rồi à?"

Nhiên bất đắc dĩ tiếp tục gật đầu.

Tốc độ đang đi là tốc độ chậm của hắn rồi, không ngờ gái nhà lành vẫn không hài lòng.

Cô nàng đang ốm.

Đã hứa với Tuấn Anh.

Huy rất kiên nhẫn giảm tốc độ xuống, thông qua gương chiếu hậu quan sát Nhiên.

Mặt mũi vẫn đỏ bừng như cũ, ánh mắt có phần mệt mỏi rã rời.

Huy rất ít khi ốm vặt, từ nhỏ sức khỏe hắn đã tốt hơn đám trẻ bằng tuổi, sau này lăn lộn học võ rồi đi ẩu đả bên ngoài, sức đề kháng càng tốt hơn nữa.

Hắn đã từng nhìn thấy vài người bị ốm, ho, sốt, đủ cả.

Nhưng loại ốm mà chỉ qua một hôm đã trời đất quay cuồng, càng ngày càng nặng như Nhiên thì mới thấy lần đầu tiên.

Sức khỏe gái nhà lành quá yếu, sức đề kháng cũng kém đến vô cùng.

Đi qua hiệu thuốc, hắn nghĩ nghĩ rồi dừng xe lại: "Mua thuốc không? Tầm này ở nhà cậu chắc không có ai đâu. Cậu về nhà rồi lăn ra ngủ mê mệt trong tình trạng này nguy hiểm lắm." Chẳng may có mệnh hệ gì hắn lại mang tiếng ra.

Thấy Nhiên nhắm mắt mơ màng một hồi mới gật đầu, Huy đỡ người xuống khỏi xe rồi dựng xe và bước vào hiệu thuốc theo cô.

Bán thuốc là một dược sĩ trẻ tuổi, gương mặt vô cùng tươi tắn nhiệt tình. Chị hỏi: "Hai bạn đến mua thuốc cảm à?"

Huy đút tay túi áo không định lên tiếng. Trong suy nghĩ của hắn, người đáp lại lời chị ấy và người mua là Nhiên.

Thái độ thờ ơ này bị một cái túm áo, kèm theo biểu cảm chỉ vào cổ họng đầy bất lực của Nhiên đánh cho tan rã.

Huy hít sâu một hơi, đẩy Nhiên lên trước: "Mua thuốc cho bạn này. Bạn ấy bị ho, ngạt mũi, sốt, giờ còn đang mất tiếng."

Mấy triệu chứng tập hợp hết trong một chữ "ốm". Huy thật sự hoài nghi chẳng lẽ lần nào ốm Nhiên cũng chơi combo đầy đủ thế này à?

Chị dược sĩ lấy thuốc cho Nhiên, không quên dặn: "Trời lạnh nhưng vì bạn ấy đang bị sốt nên đắp chăn dày vừa phải thôi, tránh cho mồ hôi độc toát ra lại thấm ngược vào da thì tội. Nếu được thì xông hơi và nấu cháo ăn cho ra mồ hôi nhanh khỏi."

Huy gật đầu, gửi tiền, lấy thuốc và tiếp tục công cuộc đưa Nhiên về nhà.

Nhà ông bà Huy ở đầu thôn thì nhà Nhiên nằm gần cuối thôn.

Cổng nhà cô sơn xanh, xung quanh là giàn hoa giấy nở hoa đỏ đẹp rất nghệ thuật. Sân nhà không lớn được đặt đủ các chậu trồng hoa, từ chậu xương rồng nhỏ đặt ở bậc thang lên nhà cho tới mấy chậu lớn bên trong trồng đủ loại thủy tiên, sen cạn. Rồi những chậu hoa hồng, hoa mười giờ, hoa phong lan,...

Ôi, đúng là nhà có con gái có khác.

Huy y lời đưa về tới tận nhà, nhìn Nhiên ổn định bước vào trong hắn mới quay xe đi tới chỗ hẹn của mình.