Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhân viên công tác mặc quần áo giống như của Trữ Khâm Bạch, che kín như đặc công, nhếch nhác chạy thục mạng dẫn mọi người đi, cuối cùng cũng cho buồng vệ sinh nhỏ một chút không gian để thở.

Châu Thanh giúp lấy mũ từ tay Phạm Tuyền rồi lại đi vào, sau đó đưa tay chụp lên đầu Trữ Khâm Bạch.

Cậu xem xét hai giây rồi bình luận: "Khanh bổn giai nhân (*), làm việc xấu thế này, cảm tưởng ra sao?"

(*) khanh bổn giai nhân: nghĩa là "người đẹp này ơi" nhưng mà dùng từ theo kiểu cũ, "giai nhân" là người đẹp, chữ "khanh" này là để chỉ đối phương như bình thường vua hay xưng trẫm – khanh á.

"Nói tiếng người đi." Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái.

Châu Thanh lắc đầu: "Khen anh lớn lên đẹp trai."

Trữ Khâm Bạch xoay người đi rửa tay, ngẩng đầu lên nhìn Châu Thanh ở phía sau từ trong gương. Đôi mắt đó của Trữ Khâm Bạch, từ phần đuôi mắt đến mí mắt hơi hơi mở ra được che dưới chiếc mũ lộ ra sự sắc bén, như thể đang nhìn xuyên thấu.

Anh nói: "Cậu gặp ai cũng sẽ khen như vậy sao?"

Châu Thanh suy nghĩ một chút, "Cũng không nhất định."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như thật sự có ngoại hình bình thường thì nhiều nhất tôi có thể nói là vị huynh đài này hiểu biết sâu rộng, uyên thâm như biển."

Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Mắng tôi mù chữ, câu này tôi hiểu."

Châu Thanh: "Mắng anh đâu ra? Con người không thể quá tham lam, tài năng và ngoại hình có thể có được một cái đã là mức độ mà đại đa số người cả đời cũng không có được rồi."

Trữ Khâm Bạch tắt nước, rút khăn giấy bên cạnh ra, chậm rãi lau khô tay rồi vo lại thành một cục ném vào thùng rác.

Đồng thời lúc xoay người lại, bàn tay từng ngâm nước vẫn còn hơi lạnh không hề báo trước mà che lên mắt Châu Thanh, dẫn cậu lùi lại một bước rồi đυ.ng phải vách ngăn sau lưng.

Châu Thanh cảm nhận được sự đến gần của Trữ Khâm Bạch, đuôi tóc quét qua một bên mặt, hơi thở của Trữ Khâm Bạch ở sát ngay bên tai.

Anh nói: "Ở trong nhà vệ sinh làm việc xấu, cảm tưởng chính là — Châu tổng có muôn vàn bộ mặt nhưng độc chỉ có cái miệng sắc bén này là khiến cho người ta cảm thấy làm việc xấu cũng có thể xem là một việc tốt trên đời."

Châu Thanh kéo tay anh xuống rồi nhìn lên: "Chọc tôi đấy à?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "Suy cho cùng thì anh Châu mới là vừa có tài vừa có sắc đúng không?"

Châu Thanh chọc anh bằng một trò đùa vô hại nên tự nhiên sẽ không để ý kiểu đáp lễ này.

Vừa đúng lúc từ cửa truyền đến tiếng thúc giục của Phạm Tuyền và những người khác, Châu Thanh đẩy người ra một chút, "Nếu lại không đi thì anh có thể sẽ bị kẹt trong nhà vệ sinh qua đêm đấy."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài và được nhân viên của trung tâm thương mại dẫn đi bằng lối đi sơ tán khẩn cấp.

Phạm Tuyền nhét hai người vào trong xe, người đại diện lớn ngồi vào ghế phó lái, hít thở sâu vài lần để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình.

Nhìn hai người đàn ông ngồi phía sau vẫn như bình thường thì chọn một chủ đề bình thường, "Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh cà rề muốn nửa ngày là làm gì vậy? Suýt nữa thì bị người ta phát hiện rồi."

Trữ Khâm Bạch: "Chị xuống xe ở đâu? Ngã tư phía trước?"

Phạm Tuyền: "...Trữ Khâm Bạch! Chị là bà già nhà cậu phải không? Cái kiểu mà dùng xong thì vứt luôn ấy."

Giọng điệu của Trữ Khâm Bạch vẫn như thường lệ: "Em không có mẹ nào tuổi cỡ chị, mẹ em chết bao nhiêu năm rồi đâu phải chị không biết."

Hơi thở của Phạm Tuyền bị mắc kẹt trong l*иg ngực, không lên được cũng không xuống nổi.

Ánh mắt chuyển đến Châu Thanh ở bên cạnh, nhìn thấy cậu đang lướt điện thoại liền hỏi: "Không sao chứ? Sẽ không lại lên hot search đấy chứ? Tôi đã đánh tiếng trước với bên truyền thông rồi, không nên có mới phải chứ."

"Cái gì?" Châu Thanh khó hiểu ngẩng đầu lên, phản ứng lại, sau đó mới nói: "Thật ngại quá, vừa mới nhận được hai email công việc."

Phạm Tuyền: "..."

Làm phiền rồi.

Sắc mặt của cô phức tạp, nhìn Trữ Khâm Bạch đang có vẻ mặt như nước đổ đầu vịt, lại nhìn Châu Thanh rồi nhớ lại lần nữa dáng vẻ lúc cậu vừa xuất viện. So với người đàn ông cúi đầu bận rộn trước mặt, cậu dường như vẫn như cũ nhưng cũng dường như đã thay đổi một chút.

Châu Thanh của lúc đó giống như sương sớm, ẩm ướt và mát mẻ, càng xa lạ, dè dặt và đề phòng. Còn cậu của bây giờ bình tĩnh hơn một chút và cũng chín chắn hơn, là cảm giác mà bầu không khí cậu mang lại ảnh hưởng đến mọi nơi xungquanh cậu.

Giống như vừa rồi, cậu vừa bị fan vây quanh cùng Trữ Khâm Bạch nhưng quay đầu đi đã có thể đắm chìm trong công việc của mình, giống như bước đi của cậu sẽ không bao giờ bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.

Châu Thanh như vậy vô thức khiến cho Phạm Tuyền từ bỏ việc nhắm vào Trữ Khâm Bạch, thay vào đó lại nói với cậu, "Châu... tổng?"

"Chị Phạm." Châu Thanh buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ: "Gọi tôi Châu Thanh là được rồi."

"Được, Châu Thanh." Phạm Tuyền cũng không phải người có tính cách ngại ngùng nên trực tiếp nói: "Trải qua khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ một chút, thỏa thuận ban đầu đối với cậu không hề công bằng. Đương nhiên, liên quan đến quan hệ của hai người thì hiện tại công ty vẫn chưa có đề án công khai, nhưng chúng tôi sẽ tăng cường xử lý đề phòng vạn nhất. Chỉ là nếu trong thời gian ngắn lại xảy ra chuyện như vậy nữa, làm phiền cậu ở bên cạnh nhắc nhở cậu ấy. Cậu ấy quả thật càng sống càng thụt lùi, quên mất mình là ai."

Châu Thanh liếc nhìn Trữ Khâm Bạch, gật đầu với Phạm Tuyền rồi nói, "Có thể."

Ngay sau đó liền nói thêm: "Tuy nhiên, chúng tôi rất ít khi gặp nhau."

Chữ 'gặp nhau' này sử dụng rất khéo léo, không phải là 'ở cùng nhau', cũng không phải 'bí mật'.

'Gặp nhau' có nghĩa là có tính ngẫu nhiên và tính không xác định.

Cùng lúc khi Châu Thanh đồng ý cũng là gián tiếp nhắc nhở Phạm Tuyền rằng cậu vẫn luôn tuân theo lời hứa bảo mật ban đầu, hơn nữa chưa bao giờ có ý định vượt quá.

Phạm Tuyền có chút xấu hổ vô cớ.

Suy cho cùng, ban đầu người đưa ra yêu cầu cũng là mình, bây giờ thế nhưng lại nói với người ta điều này, dẫn đến việc cuối cùng cô lại nhìn Trữ Khâm Bạch một cách gắt gao.

Xe dừng lại.

Trữ Khâm Bạch thay cô mở cửa xe, cuối cùng cũng lên tiếng, anh nói, "Chị nên đi rồi."

Phạm Tuyền muốn nện túi xách vào mặt anh.

Trước khi xuống xe, rốt cuộc cô vẫn không yên tâm, cô nhớ rằng tâm trạng mỗi lần Trữ Khâm Bạch trở lại nhà cũ đều hỏng bét nhưng lại không có lập trường để không cho người ta trở về nên cuối cùng chỉ nói: "Bên phía đạo diễn Dương đã thúc giục rồi, đang vội chạy tiến độ. Quy trình phân chia còn lại ở Thánh Khải, chị sẽ thay cậu đi, có vấn đề gì sẽ báo cho cậu kịp thời, cậu đừng quay lại trì hoãn nhiều thời gian quá."

"Biết rồi." Trữ Khâm Bạch trả lời.

Đóng cửa xe rồi phân phó tài xế: "Đi thôi."

Đến trung tâm thương mại mua đồ, cộng với việc bị người vây quanh trong nhà vệ sinh nên lúc bọn họ đến nhà cũ của nhà họ Trữ đã muộn hơn một tiếng so với Trữ Húc Minh.

Trời cũng đã tối.

Nói là nhà cũ nhưng thật ra cũng là biệt thự lớn cao cấp, so với nơi Trữ Khâm Bạch sống ở Đông Hồ thì phong cách châu Âu ở đây rất rõ ràng.

Có một đài phun nước nhỏ trên con đập lớn trước cổng.

Hai người bước lên, người hầu ở cửa hình như đã đợi từ sớm, nhận lấy quà từ Châu Thanh xong thì cúi người nói: "Cậu ba, ông chủ và cậu cả đều đã đợi ở nhà ăn rồi."

"Đi thôi." Trữ Khâm Bạch nhấc chân đi vào.

Người hầu cụp mắt đứng yên, không hề bày tỏ bất kỳ ý kiến

nào về thân phận và sự xuất hiện của Châu Thanh, kiểu bầu không khí này khiến cho người ta cảm thấy bức bối không rõ lý do.

Đi vào trong sảnh lại còn thật sự chỉ có hai người.

Châu Thanh vừa nhìn đã thấy Trữ Húc Minh.

So với người anh cả lần đầu gặp đã nói chuyện tự tin mà Châu Thanh biết, bây giờ anh đang ngồi thẳng, như thể bị đóng khung bởi cả ngôi nhà và bầu không khí, thế nhưng lại trở nên mơ hồ.

Sau đó chính là một người già ngồi ở ghế đầu tiên trên cùng.

Tuổi tác của Châu Khải Tông được xem như một người cha bình thường, Châu Thanh nhìn thấy ông cũng sẽ không dùng từ 'người già' để hình dung. Nhưng Trữ Kiến Hùng, người từng hô mưa gọi gió trên thương trường này dường như trông có vẻ lớn hơn Châu Khải Tông không chỉ mười tuổi.

Tinh thần không tệ nhưng mái tóc đã bạc. Một đôi mắt bởi vì mí mắt đã trũng xuống mà trông ra hình tam giác ngược, khi nhìn người khác từ dưới lên sẽ khiến cho người ta có cảm giác như con mồi bị đại bàng nhìn chằm chằm, cả người không khỏi tự động khϊếp sợ.

Nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi. Bây giờ, người già này đang ngồi trên xe lăn trông có vẻ như đã đi đến nửa sau của cuộc đời, hơn nữa, những điểm giống nhau của hai đứa con trai với ông cũng không quá nhiều.

"Khâm Bạch, Châu Thanh, nhanh lên, vào ngồi đi."

Trữ Húc Minh là người đầu tiên chào hỏi.

"Anh cả." Châu Thanh gọi một tiếng.

Nhìn về phía ông già, rồi lại nhìn Trữ Khâm Bạch.

Trữ Khâm Bạch mang theo Châu Thanh mặt không biểu cảm đi tới ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không có ý định gọi một tiếng "ba".

Trữ Húc Minh đá ghế anh: "Khâm Bạch!"

"Con cứ để nó ngông đi."

Trữ Kiến Hùng cuối cùng cũng lên tiếng nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn Châu Thanh, tự cầm khăn ăn trên bàn lên, mở ra rồi đặt lên đầu gối. Ông vừa cầm dao nĩa vừa nói tiếp: "Nhà họ Trữ có ai ngông lại nó sao? Con là đứa làm anh cả, lúc nào cũng ở trước mặt nó ăn nói khép nép còn ra thể thống gì nữa."

Trữ Húc Minh cau mày: "Ba, nó khó khăn lắm mới về được, chúng ta không thể ăn một bữa đàng hoàng sao?"

"Là ba không muốn để nó ăn đàng hoàng à?"

Một người đàn ông đã quen với vị trí bề trên, ngay cả khi già đi thì khí thế vẫn còn đó.

Ông cắt miếng bít tết trên đĩa, mở miệng nói: "Mang mấy người không đứng đắn về, ba thấy là nó thành tâm không muốn để ba ăn cho đàng hoàng."

'Không đứng đắn', ít nhất cũng không như Trữ Khâm Bạch nói cậu vô liêm sỉ.

Châu Thanh ngồi khá thoải mái.

Trữ Kiến Hùng lăn lộn trong thương trường nên tâm tư khó nhìn ra, trong mắt Châu Thanh cũng chỉ là một ông già mất khả năng vận động. Ông không hung hãn như những võ sĩ cầm dao trong câu lạc bộ, cũng không nhanh nhẹn như viên đạn găm vào sau đầu.

Trữ Khâm Bạch thì càng không cần nói, kể từ khi bước vào thì nhiệt độ xung quanh anh đã giảm xuống mức đóng băng.

Không coi ai ra gì, càng không giống như về nhà.

Chỉ có Trữ Húc Minh dường như thật sự lo lắng về điều đó, anh nói: "Ba, Châu Thanh hiện đang làm việc ở Châu thị, dự án ở Phủ Thành hẳn là ba cũng nghe nói rồi, là cậu ấy một tay xúc tiến đấy. Ngài nói như thế cũng khó nghe quá rồi."

Lúc này, Trữ Kiến Hùng mới chuyển ánh mắt sang Châu Thanh, mở miệng liền nói: "Tôi biết Châu Khải Tông, cả đời cũng chỉ trông giữ một chút đồ đó của ông ta rồi trải qua mà chẳng có tí tiến triển nào. Ông ta chỉ thông minh duy nhất một lần, có lẽ là nhét cậu cho con trai tôi, Trữ Khâm Bạch. Châu Thanh, phải vậy không? Nhà họ Trữ sẽ không nhận cậu."

Cái nĩa trong tay Trữ Khâm Bạch 'cộp' một tiếng đặt xuống.

Anh cười lạnh: "Triều Thanh đã diệt vong trăm năm rồi mà kiểu cảm giác ưu việt này rốt cuộc từ đâu mà tới vậy? Người ta thèm vào ông nhận à?"

"Khâm Bạch." Trữ Húc Minh cau mày: "Em nói chuyện với ba cho đàng hoàng."

Trữ Khâm Bạch dựa lưng trở lại ghế, khoanh tay, sau đó nói: "Bảo em về ăn cơm em ăn rồi, không có việc gì thì đi trước đây."

Ghế của Châu Thanh vừa mới ngồi ấm đã bị kéo ra.

"Mày đứng đó cho tao!" Trữ Kiến Hùng đột nhiên quát lên.

Ông điều khiển xe lăn tự động sang bên này rồi dừng lại cách đó ba mét, như thể không quen với cách nói chuyện của người lùn như vậy nên lại lùi lại một chút. Cái nạng trong tay chỉ vào Châu Thanh, đôi mắt lại dán chặt vào Trữ Khâm Bạch: "Mày ly hôn cho tao, việc hôm nay tao xem như chưa từng xảy ra."

Trữ Khâm Bạch như thể nghe được một trò đùa.

Anh mở miệng, "Ba."

Anh đã gọi người kia nhưng lại khiến cho bạn cảm thấy tiếng "ba" này thà không gọi còn hơn.

Quả nhiên, Trữ Khâm Bạch chậm rãi nói: "Tôi mang người trở về không phải là đặc biệt để gặp ông, đừng có tự mình đa tình như thế. Hơn nữa, tôi kết hôn với ai, có muốn ly hôn hay không cũng không đến lượt ngài xen vào. Chân đã không tốt thì nghỉ ngơi cho tốt đi."

Một giây sau, cái nạng bất ngờ ném về phía Trữ Khâm Bạch.

Châu Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy vật thể bay nên thuận tay chộp lấy thứ trên ghế đẩu ở cửa sau lưng rồi tùy tiện vung tay.

"Choang!"

Hai vật tiếp xúc với nhau, bắn tung tóe vỡ vụn.

Tình huống vô cùng thê thảm, hiện trường rơi vào im lặng.

Châu Thanh nhìn cổ bình còn lại trong tay, cảm thấy có hơi quen.

Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh cậu ung dung nói: "Không nhìn sai đâu, đây là cái bình cậu tặng đấy."

Châu Thanh: "..."

Dưới chân của vài người đều là những mảnh vỡ, còn cả chiếc nạng gỗ sẫm màu bị Châu Thanh hất trở lại, cuối cùng lăn đến chân xe lăn của Trữ Kiến Hùng rồi dừng lại.

Châu Thanh chậm rãi đặt mảnh còn nguyên vẹn còn lại lên bàn, nói với Trữ Húc Minh: "Xin lỗi, tay nhanh quá."

Trữ Húc Minh bị tốc độ phản ứng của Châu Thanh làm cho sửng sốt: "..."

Anh thậm chí còn không dám nhìn vào mặt ông già.

Cuối cùng, một cô gái trẻ mặc váy dài màu lam nhạt đi ra, cô đưa đến một chiếc khăn tay trắng tinh rồi nhỏ giọng nói: "Cậu ba, mặt anh bị xước rồi."

Châu Thanh ngay lập tức chú ý đến, người phụ nữ trẻ trước mặt thậm chí còn không đến ba mươi tuổi, thật sự trông hơi giống dáng vẻ người mẹ Tần Nhược của Trữ Khâm Bạch khi bà còn trẻ, mặc dù Châu Thanh chỉ nhìn thấy bức ảnh ở nhà bà ngoại ở Tây Uyển nhưng vẫn có thể vừa nhìn liền nhận ra.

Hơn nữa, ánh mắt của cô gái này rụt rè, cô dường như rất sợ Trữ Khâm Bạch nhưng vẫn nhịn không được nhích lại gần anh hai bước.

Trữ Khâm Bạch liếc nhìn cô gái, không nhận. Ngón tay cái của anh quét qua vị trí gò má, nhìn vết đỏ trên đầu ngón tay rồi nói: "Không cần."

Lúc này, Châu Thanh mới nhìn anh, phát hiện gò má của anh bị cào ra một đường máu mảnh.

Vết thương này đối với Châu Thanh gần như không đáng để nhắc tới nhưng Trữ Khâm Bạch là một diễn viên, hơn nữa anh còn sắp phải trở lại đoàn, việc này liền trở nên lớn hơn rồi.

Trong xe ngoài cổng chính nhà họ Trữ, Châu Thanh đang ôm một hộp thuốc do chính tay cô gái đưa cho.

Cậu quen đường quen nẻo mở ra, tìm thấy tăm bông và thuốc.

Cô gái và Trữ Khâm Bạch đứng bên ngoài.

Châu Thanh nghe thấy cô gái không gọi Trữ Khâm Bạch là cậu ba giống như vừa rồi ở trong nhà mà gọi anh là anh Trữ.

Trữ Khâm Bạch thì khoanh tay ngồi dựa vào đầu xe, Châu Thanh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.

Chỉ nói chuyện khoảng hai phút, cô gái đã mang theo đôi mắt đỏ hoe rời đi.

Châu Thanh gõ lên kính trước, ra hiệu anh đi vào.

"Cậu không tò mò muốn hỏi sao?" Trữ Khâm Bạch lên xe rồi đóng cửa lại.

Châu Thanh xé bao bì, thản nhiên nói: "Tò mò hại chết một con mèo."

Trữ Khâm Bạch làm như không nghe thấy, tự mình tiếp tục: "Cô ta tên là Bạch Chỉ, tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, nhỏ hơn tôi một khoá, xem như là đàn em."

Châu Thanh thấy rằng anh không né tránh chủ đề này nên thuận theo hỏi: "Vậy cô ấy cùng ba anh?"

"Cùng ông ta mấy năm rồi, cụ thể không biết rõ, dù sao cũng chưa đăng ký kết hôn."

Châu Thanh tự tưởng tượng ra một vở kịch lớn, cầm tăm bông đưa vào trong lọ, nhúng vào nước thuốc rồi nói: "Đàn em của anh ngưỡng mộ anh đã lâu, kết quả ba anh nửa đường nhúng tay vào, dưới giao dịch giữa quyền và sắc, đàn em của anh không có lựa chọn nào khác phải đi theo ba anh? Đây chính là ngòi nổ cho việc một năm trước anh đột nhiên liên hợp với nhà họ Châu?"

Trong xe chỉ bật đèn nhỏ, Trữ Khâm Bạch nhìn sang, "Trí tưởng tượng phong phú như thế sao cậu vẫn còn làm tổng giám đốc vậy, đi làm biên kịch còn được đấy."

Trên tay Châu Thanh đang cầm nước thuốc nên đành phải dùng chân đá anh rồi nhíu mày: "Đừng nhúc nhích, quay mặt sang đây."

Trữ Khâm Bạch dường như không có kiên nhẫn, ngửa đầu ra sau tránh đi, "Không cần bôi."

"Nhanh lên." Châu Thanh ra lệnh.

Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái, chậc lưỡi một tiếng rồi hơi cúi đầu đến gần hơn, Châu Thanh ấn tăm bông lên đó.

Trữ Khâm Bạch: "Cậu muốn gϊếŧ người à?"

Châu Thanh thấy anh thậm chí còn không cau mày, dùng lời cậu từng nói để chặn anh, "Gϊếŧ anh tôi có lợi gì sao?"

Cậu dùng mu bàn tay nâng cằm anh lên một chút, động tác bôi thuốc có hơi thô bạo, nói: "Vết này mấy ngày nữa sẽ không biến mất kịp rồi."

"Trách ai?" Trữ Khâm Bạch cúi đầu nhìn cậu.

Châu Thanh và anh nhìn nhau, thừa nhận, "Trách tôi."

Với thân thủ đó của Trữ Khâm Bạch, tránh một cái nạng là quá dư sức, xem như có không may bị ném trúng thì cũng không phải vấn đề gì to tát.

Giờ thì tốt rồi, để lại dấu vết ở nơi dễ thấy như vậy.

Bản thân Châu Thanh không có bất kỳ thân thủ gì, những gì có được chỉ là phản ứng tại chỗ trước một thời khắc nguy cơ.

Cho nên lúc đó mới doạ Trữ Húc Minh một vố lớn.

Đơn giản bôi thuốc xong, Châu Thanh nhìn màu da trên gò má anh hoàn toàn khác với vùng xung quanh, vết thương đó đã tạo thêm một chút hoang dã cho anh, đặc biệt là khi anh kéo gương trước xe xuống và ngẩng đầu đánh giá.

"Có cách nào để cứu vãn chút không?" Châu Thanh nhíu mày hỏi.

Trữ Khâm Bạch giơ tay đóng gương lại, nhìn sang: "Cứu vãn cái gì?"

"Cứu vãn gương mặt anh một chút, nếu không thì anh làm sao quay tiếp đây?"

"Cậu gọi điện cho Dương Chí Thành xin nghỉ?"

"Có thể không?"

Dù sao cũng là do mình làm, có thể giải thích một chút thì giải thích một chút.

Châu Thanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra tìm số của Dương Chí Thành, còn chưa tìm ra đã bị Trữ Khâm Bạch lấy đi.

Anh cười giễu một tiếng, nói: "Sao lại dễ lừa vậy chứ?"

"Cái gì?" Châu Thanh chưa kịp phản ứng.

Trữ Khâm Bạch: "Trang điểm để che là được rồi. Hôm nay cậu chưa bị ức hϊếp đủ hay sao mà còn muốn gọi điện thoại để Dương Chí Thành mắng một trận à?"

Châu Thanh: "Ông ấy sẽ không mắng tôi."

Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Vậy thì cậu có biết ông ấy sợ ảnh hưởng đến trạng thái, tưởng là cậu ở Phủ Thành mới cho tôi nghỉ không? Chuyện của Phạm Trọng Thanh, ông ấy cần đến cậu nên đương nhiên không nỡ mắng, ông ấy chỉ quay đầu mắng tôi bị du͙© vọиɠ làm mờ con mắt, cố ý trở về gặp riêng cậu, lại còn làm xước mặt mình nữa."

Châu Thanh một lời khó nói nhìn anh, "Anh đang nói cái quái gì vậy?"

Trữ Khâm Bạch liếc cậu: "Đây đã là cái quái gì rồi à? Tôi còn biết thứ khó tin hơn cơ, muốn nghe không?"

- --

Pass chương sau: Món đồ Trữ Khâm Bạch dùng khiến cho Châu Thanh giật mình hất ra là gì? Viết thường, không dấu không cách.

Gợi ý: nằm ở những chương ở huyện Lâm Thuận.
« Chương TrướcChương Tiếp »