Lúc Trần Đăng Đăng mang nửa sau kịch bản của bộ phim "Mộng phù du" đến Đông Hồ thì không ngờ rằng anh Trữ còn đang ở trong phòng gym. Lúc đó đã là mười giờ sáng, mấu chốt là trong phòng gym không chỉ có một mình anh.
Thím Trương mỉm cười dẫn đường cho cô, vừa đi vừa nói: "Hôm nay chắc là đều có thời gian rảnh, Khâm Bạch đang hướng dẫn cậu ấy đấy."
"Anh Trữ rất có kinh nghiệm trên phương diện tập luyện."
Nhưng hướng dẫn cho anh Châu sao?
Trần Đăng Đăng rất hoài nghi, sẽ không phải là ông chủ mình cố ý tìm biện pháp mới để làm khó anh Châu chứ?
Chưa nói đến việc anh Châu dường như không giống kiểu người có thể đổ mồ hôi như mưa trong phòng gym, quan hệ của bọn họ đã tốt đến mức có thể cùng nhau tập thể dục rồi sao?
Trần Đăng Đăng đi đến lối vào của phòng gym, không đi vào ngay mà thò đầu qua cửa ngó vào bên trong.
Thật sự đang tập thể dục.
Đúng là khuôn mặt đó của anh Trữ, trông rất tệ.
Nhìn thấy anh đứng khoanh tay bên cạnh chiếc máy gập bụng đa năng, cau mày rất chặt, "Đừng hướng tay ra ngoài, siết lưng lại." Vừa nói vừa giống như nhìn không nổi nữa nên tự mình tiến lên đỡ tay vịn, vỗ nhẹ vào cánh tay người kia, "Thả lỏng."
Châu Thanh nằm ngửa, mặt lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn người phía trên bất mãn: "Tôi không tập nữa."
Trữ Khâm Bạch cúi đầu nhìn cậu, "Người lúc đầu nói muốn tập không phải là cậu à?"
"Tôi chỉ nói là thử xem." Châu Thanh cạn lời.
Người này sáng sớm ở phía sau doạ cậu một cái thì thôi đi, cậu chỉ là hỏi thêm vài câu về máy móc trong phòng gym của anh, ai mà biết đã lên rồi thì không xuống được nữa.
Trữ Khâm Bạch đang khống chế nắm tay, từ trên cao nhìn xuống châm chọc: "Nằm bệnh viện một năm đã yếu ớt đến mức lên máy chạy bộ mười phút đã thở không ra hơi. Loại tình trạng này của cậu bắt buộc phải từ từ nâng cao thể chất cộng thêm phối hợp với tập thể dục nhịp điệu, nếu không thì cậu cách vô dụng không còn xa đâu."
Châu Thanh cũng biết rằng kể từ khi mình xuất viện thì lượng vận động gần như bằng không.
Bác sĩ dặn không được tập luyện quá sức là một chuyện, cậu cũng thật sự không có nhiều thời gian.
Nhưng điều này so với cảm giác bị ép buộc là hai chuyện khác nhau.
Châu Thanh lắc thiết bị ra hiệu cho anh buông tay ra, "Vậy cũng không thể cứ tập mãi, còn không bằng tôi đi đánh thái cực quyền."
Trữ Khâm Bạch: "Dáng vẻ cậu có ý đồ lười biếng càng giống đang đánh thái cực
(*) với tôi hơn đấy."
(*) đánh thái cực: còn có nghĩa là vòng vo, trì hoãn không vào vấn đề chính.Người này!
Châu Thanh hiếm khi lộ ra vẻ mặt tức giận: "Tôi cũng không phải học sinh của anh!"
Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy Trần Đăng Đăng ở cửa, anh buông tay ra rồi đứng thẳng người nói: "Tôi cũng không có học sinh như cậu, học phí để tìm tôi học hỏi kinh nghiệm cậu còn không trả nổi."
Anh đi đến bên cạnh lấy hai chiếc khăn sạch, ném một trong số đó cho Châu Thanh rồi mới hỏi: "Có chuyện gì?"
Trần Đăng Đăng lúc này mới run rẩy bước vào.
Cô vừa mở miệng đã nói chuyện chính, nhìn thấy Châu Thanh ngồi dậy từ trên máy, trên trán còn mang theo một tầng mồ hôi, lộ ra một chút biểu cảm mới lạ nói: "Hôm nay sắc mặt anh Châu trông tốt hơn nhiều rồi."
Không giống như trước đây, sắc mặt mọi lúc mọi nơi luôn nhợt nhạt.
Châu Thanh dùng khăn lau mặt, lộ ra nụ cười không rõ ràng lắm với cô gái.
Trữ Khâm Bạch: "Chỉ là tác dụng của adrenaline tăng vọt trong thời gian ngắn mà thôi."
Cơ thể có trống rỗng hay không, những người quanh năm tập thể dục chỉ cần thử là đã biết.
Anh không nói gì nữa mà quét mắt nhìn Châu Thanh, sau đó nhận lấy kịch bản từ Trần Đăng Đăng.
Trần Đăng Đăng lúc này mới đặt lực chú ý vào việc chính, mở miệng nói: "Anh Trữ, toàn bộ bản thảo của kịch bản đều ở đây, anh xem xem có vấn đề gì không, nếu không thì em sẽ trao đổi cụ thể với nhà sản xuất về việc vào đoàn."
Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Xem xong sẽ gửi tin nhắn cho cô."
"Vâng." Trần Đăng Đăng lại hỏi: "Còn nữa, lần này địa điểm chúng ta quay phim tổng cộng có hai nơi, ngoại trừ phim trường bên kia còn phải đi Tây Nam quay ngoại cảnh, lại phải mất ba tháng, điều kiện có lẽ sẽ không tốt lắm. Vậy nên chị Phạm hỏi anh có muốn mang thêm vài người không ạ?"
Trữ Khâm Bạch: "Không cần, cứ theo ban đầu mà làm là được."
"Được ạ." Trần Đăng Đăng biết anh không thích trong tổ quay có nhiều người đi theo mình nên cũng không tiếp tục nữa.
Trao đổi xong, Trữ Khâm Bạch quay sang Châu Thanh.
Châu Thanh vẫn ngồi đó ngẩng đầu nhìn anh.
Trữ Khâm Bạch: "Tháng sau tôi vào đoàn."
Châu Thanh gật đầu, "Thượng lộ bình an, công việc thuận lợi."
Trữ Khâm Bạch cau mày.
Châu Thanh: "Còn có việc sao?"
Trữ Khâm Bạch: "Phòng gym này cậu có thể đi vào bất cứ lúc nào, ngoại trừ những gì cậu sử dụng hôm nay thì đừng động vào những thứ khác, thao tác không đúng cách rất dễ xảy ra tai nạn."
"Tôi không vào." Châu Thanh nói.
Động tác của Trữ Khâm Bạch ngưng lại, cau mày nhìn cậu.
Lúc Châu Thanh mở miệng muốn giải thích một câu thì thím Trương đã đi tới.
Bà đứng ở cửa nói: "Cậu Châu, ngoài cửa có người tìm cậu."
"Tìm con?" Châu Thanh khó hiểu.
Ai sẽ đến đây tìm cậu chứ?
Từ lúc cậu sống ở Đông Hồ, ngoại trừ ngày đầu tiên đi làm Hứa Triêu đến đón cậu ra thì không có ai đến đây. Nhưng nếu Hứa Triêu muốn tới thì nhất định sẽ nhắn tin cho cậu trước, sẽ không không nói gì mà tìm đến cửa.
Thím Trương gật đầu: "Đối phương nói là mẹ của cậu."
Động tác vừa đứng dậy của Châu Thanh sững lại.
Là mẹ ruột của Châu Thanh đã ở nước ngoài nhiều năm sao?
Đến khi Châu Thanh nhìn thấy người trong phòng khách liền biết mình đã đoán sai.
Người tới hoàn toàn không phải mẹ đẻ của Châu Thanh mà là mẹ kế Thư Mỹ Lệ.
Thư Mỹ Lệ giữ gìn không tệ, nhìn bằng mắt thường thì cũng khoảng đầu bốn mươi, mái tóc gợn sóng nhuộm màu, hơicao gầy. Khuôn mặt của bà có năm phần tương tự như Châu Tùng nhưng vì cũng đã có tuổi nên hàm răng hơi nhô ra khiến cho gương mặt trông có hơi hà khắc.
Bà cũng không phải đến một mình, cùng đến với bà còn có một phụ nữ trẻ tuổi Châu Thanh đã từng gặp qua. Trước đây vì chuyện căn nhà cậu đã đi tìm Châu Tùng, đây là người phụ nữ sống cùng nhà với cậu ta lúc đó.
Thư Mỹ Lệ vừa theo thím Trương đi vào đã đánh giá xung quanh rồi mở miệng nói: "Thấy con gần đây sống không tệ thì mẹ yên tâm rồi."
"Người đến đây có việc?"
Vai vế vẫn ở đó, Châu Thanh vẫn sử dụng kính xưng.
Lúc này, Thư Mỹ Lệ mới đặt tầm mắt lên đứa con trai rẻ tiền của mình, kết quả là khi nhìn thấy người liền sửng sốt.
Chàng trai trẻ có mái tóc đen và đôi mắt sâu, thân hình gầy gò nhưng không ốm yếu, bất cứ ai nhìn thấy cậu sẽ không hề liên hệ với Châu Thanh của trước đây.
Bà biết Châu Thanh đã tìm mọi cách để vào Châu thị, dỗ dành đến mức Châu Khải Tông đối với cậu trở nên nói gì nghe nấy. Con trai mình càng là vì cậu mà cứ dăm ba bữa lại tìm đến người mẹ này của cậu ta mà nổi giận.
Trước khi đến, bà còn tưởng sau khi kết hôn thằng ranh con Châu Thanh này thế mà đã tiến bộ hơn rồi nhưng nó cũng không nghĩ xem, nếu như nữ chủ nhân nhà họ Châu là bà đây không mở miệng thì sẽ thật sự cho rằng bà chỉ là một món đồ trang trí thôi sao?
Đã nằm trong bệnh viện một năm vẫn không biết tém tém lại mà thay vào đó lại đảo lộn gia đình đến long trời lở đất.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy người thì lời nói trong lòng lập tức bị chặn lại trong cổ họng.
Bà miễn cưỡng kéo người phụ nữ bên cạnh ngồi xuống ghế sofa, bày ra tư thế của người đi trước nói: "Mẹ là mẹ con, đây là bạn gái của em trai con, sau này cũng sẽ là người nhà họ Châu chúng ta. Bọn mẹ phải có việc gì mới có thể đến thăm con sao?" Vừa nói vừa ra oai phủ đầu với Châu Thanh: "Con cũng vậy nữa, ba con đã bao nhiêu lần gọi con về nhà ăn bữa cơm mà con đều không bằng lòng, người làm mẹ như mẹ đây đành phải tự mình tìm đến cửa thôi."
Châu Thanh nhìn khuôn mặt này liền biết rằng việc tìm đến cửa không phải chuyện gì tốt.
Cậu cũng không quá muốn lãng phí sức lực nên nói thẳng: "Có thể đến đây chắc chắn là vì biết hôm nay tôi không đến công ty. Bà Châu, còn cả... cô gái này nữa, Đông Hồ là nơi ở của ngài Trữ, yêu cầu bảo mật rất nghiêm ngặt, nếu như không có việc chính đáng thì tôi hy vọng vẫn không nên đến cửa quấy rầy mới tốt."
Thư Mỹ Lệ tức giận muốn ngã ngửa rồi lập tức đứng lên.
Kể từ khi bà gả vào nhà họ Châu, thằng khốn vô học này chưa bao giờ nể mặt bà, ngay cả khi có mặt Châu Khải Tông cũng toàn nói ra lời ác ý.
Lúc còn trẻ bà vẫn còn sẵn sàng giả vờ, mâu thuẫn đã nhiều năm, lúc chỉ có hai người thì lời tốt đẹp sẽ luôn không quá ba câu.
Bà xách túi lên rồi lập tức trừng mắt: "Đây là thái độ mà một người vai vế thấp hơn như cậu nên có sao? Đã kết hôn rồi mà vẫn còn như vậy..."
"Bà Châu." Trữ Khâm Bạch không biết từ lúc nào đã đi tới sảnh trước.
Hai người phụ nữ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Trữ Khâm Bạch, nhìn anh dựa vào khung cửa mà nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Thư Mỹ Lệ vuốt tóc, cười một tiếng nói: "Cậu là Khâm Bạch đúng không? Bình thường đều chỉ thấy trên TV, quả nhiên là một tài năng trẻ." Bà thấy Trữ Khâm Bạch vẫn luôn cười như không cười nhìn chằm chằm mình thì thiếu chút nữa không nói được hết câu, chuyển chủ đề sang Châu Thanh rồi nói: "Tôi đến cũng không có việc gì, chỉ là đứa con trai này của tôi còn trẻ không hiểu chuyện, sợ sẽ gây phiền phức cho cậu nên đến xem xem."
Vừa nói vừa kéo người phụ nữ bên cạnh về phía trước rồi xấu hổ cười nói: "Đây là Lưu Kỳ, bạn gái của đứa con trai còn lại của tôi, hôm nay dẫn nó tới làm quen, sau này đều xem như là thân thích rồi."
Bà vừa nói vừa dạy dỗ cô gái, "Chào đi chứ, không lễ phép gì hết, Khâm Bạch đây sau này cũng xem như anh con."
Lưu Kỳ xấu hổ muốn chết.
Gia cảnh của cô bình thường nhưng được cái trông cũng xinh đẹp, hồi đại học bắt đầu hẹn hò với Châu Tùng, nhiều bạn học đều ghen tị với cô vì đã tìm được phú nhị đại.
Không phải cô không biết đời tư của Châu Tùng hỗn loạn và không chỉ có một người phụ nữ nhưng cô không quan tâm, dù sao Châu Tùng cũng sẵn sàng tiêu tiền vì cô.
Để bắt được cậu ta thì bây giờ không thể không lấy lòng mẹ của cậu ta.
Cô nhớ rằng chỉ mới gặp Châu Thanh một lần nhưng ấn tượng đã khắc sâu.
Là một người rất có tố chất, cho dù yêu cầu bọn họ dọn ra khỏi nhà cũng không có nửa lời ác ý. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng đến đây hôm nay còn gặp được ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí, Trữ Khâm Bạch.
Trữ Khâm Bạch nổi tiếng bên ngoài nhưng thực tế khi nhìn càng là loại người không dễ tiếp cận và lấy lòng. Anh không cần nói một lời mà đã khiến cho người ta ngay cả nhìn thẳng cũng không dám.
Chỉ có người mẹ này của Châu Tùng là không có mắt nhìn.
Lưu Kỳ thầm nghĩ thật là xúi quẩy nhưng cũng không thể không giả vờ bày ra dáng vẻ của một con dâu tốt.
Cô đối diện với Trữ Khâm Bạch gọi một tiếng như muỗi kêu: "Anh Khâm Bạch."
Trữ Khâm Bạch hiển nhiên không bị lay động.
Anh rời khỏi khung cửa, tự mình đi đến phía ghế sofa rồi một mình ngồi xuống, nhìn Thư Mỹ Lệ nói: "Nên làm thôi, đến thăm con trai mà, người cứ tuỳ ý."
Anh ngồi đây nên một câu Thư Mỹ Lệ cũng không nói ra được, cũng không tiện lại ngồi xuống tiếp mà chỉ đành nhắm vào Châu Thanh lần nữa để nói về trọng điểm của việc đến đây ngày hôm nay.
Bà lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, đưa cho Châu Thanh rồi nói: "Nếu con đã không hoan nghênh mẹ thì mẹ cũng sẽ không ở đây làm mất lòng con. Đây là văn bản chuyển nhượng dự án, ký tên đi."
Châu Thanh đột nhiên cảm thấy buồn cười, "Tại sao tôi phải ký?"
"Con không ký chẳng lẽ đợi Châu thị xong đời sao?!" Thư Mỹ Lệ có lẽ là cảm thấy mình rất có lý nên trợn to hai mắt, nói chuyện không hề khách sáo: "Việc Thịnh Vũ đồng ý hợp tác mẹ biết là công lao của con, bảo con ký cái này cũng không phải muốn cướp đồ của con. Châu Thanh, con là vì kết hôn với nhà họ Trữ nên lấy được cơ hội hợp tác, nhưng con có năng lực không? Thứ Châu Tùng học ở đại học là chuyên ngành kinh doanh công thương và quản lý, con phụ tá cho nó, anh em đồng tâm hiệp lực điều hành công ty cho thật tốt thì mẹ và ba con cũng yên tâm về hai đứa."
Châu Thanh nhận lấy hợp đồng, thuận miệng hỏi: "Là ý của ba sao?"
Thư Mỹ Lệ sững người.
Châu Thanh hiểu ra, cười nhẹ: "Cô sinh được một đứa con trai rất tốt."
"Cậu có ý gì?"
Châu Thanh thậm chí còn không mở hợp đồng ra mà tiện tay ném vào thùng rác.
Cậu mở miệng, ôn hoà nói: "Quay lại nói với Châu Tùng rằng đừng đẩy bạn gái và mẹ ruột ra, nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì sẽ đến tìm thẳng mặt tôi. Còn nữa, tôi nói luôn, không phải tôi coi thường cậu ta mà dự án này cậu ta thật sự không làm được. Tóm lại, nếu như cô lại đến gây sự thì tôi sẽ làm cho con trai cô không ở lại công ty nổi đâu."
Đôi môi của Thư Mỹ Lệ run rẩy, chỉ vào cậu, không nói một lúc lâu.
Bà đã nghe quen Châu Thanh dùng những lời lẽ lăng mạ và nguyền rủa cay độc, bà đã quen rồi và vẫn luôn có thể giả vờ một dáng vẻ độ lượng.
Nhưng bị uy hϊếp một cách bình tĩnh như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Châu Thanh nhìn sang, "Còn việc gì nữa không? Bà Châu."
"Châu Thanh, mày..."
Thư Mỹ Lệ vô cùng tức giận, muốn túm lấy cậu.
"Rầm" một tiếng.
Là Trữ Khâm Bạch đang ngồi thì đột nhiên đá vào bàn trà.
Vẻ mặt anh khá bình tĩnh, đối mặt với vẻ mặt sợ hãi của Thư Mỹ Lệ, chậm rãi nói: "Làm khách thì hoan nghênh, kiếm chuyện thì tôi gọi bảo vệ đấy."
"Dì à." Lưu Kỳ bị Trữ Khâm Bạch doạ sợ, kéo Thư Mỹ Lệ nói: "Đi thôi, chúng ta đi thôi."
Cô nghe nói rằng Trữ Khâm Bạch rất giỏi đánh người, tin tức đều viết như vậy.
Thư Mỹ Lệ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, biết rằng kế hoạch của mình chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu nên lườm Châu Thanh một cái, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cuối cùng mới quay đầu vội vàng rời đi.
Phòng khách khôi phục lại sự im lặng.
Châu Thanh đứng vài giây rồi thu ánh mắt lại.
Cậu bước tới định di chuyển bàn trà trở lại, đẩy một chút thế nhưng lại không nhúc nhích.
Cậu ngẩng đầu nhìn Trữ Khâm Bạch ngồi ở đó, "Anh quá bạo lực rồi."
Đây chỉ là một câu trần thuật không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Gương mặt Trữ Khâm Bạch không biểu cảm, cúi người qua giúp cậu kéo một tay.
Bàn trà trở lại vị trí ban đầu.