Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trữ Khâm Bạch bị mắng không biết điều nhưng hiếm khi lại không tỏ vẻ bất mãn.

Cũng là sau khi Châu Thanh lên lầu tắm rửa, anh đứng trước bức tranh sơn thuỷ trong phòng khách kia khoảng mười phút khiến cho Phượng Thải Tiêu có chút không nhìn nổi.

Bà đi đến bên cạnh anh, cũng nhìn bức tranh nói: "Làm sao? Người ta cho bà ngoại một bức mà con đã không nỡ rồi, còn muốn lấy xuống mang về nhà treo à?"

Trữ Khâm Bạch thu ánh mắt lại rồi nhìn bà cụ cười khẽ một tiếng: "Con còn tưởng bà rất không vui vì phải gặp cậu ấy chứ."

"Cố ý dùng lời lẽ chèn ép bà à?" Bà cụ nheo mắt nhìn cháu trai, giơ tay vén tóc mai, trong mắt hiện lên một chút hoài niệm, chậm rãi nói: "Trước đây là do không quen biết, hơn nữa con trai cả nhà họ Châu tiếng tăm lừng lẫy như thế, con cảm thấy bà có thể vui vẻ được à? Nhưng bây giờ vừa nhìn thì tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi." Bà cụ hếch cằm nhìn bức tranh trên tường, "Nói trong lòng cậu ấy có ý thì lời này không phải là giả, phần tính cách này cũng là năm đó bà thấy được trên người ông ngoại con."

Ông ngoại của Trữ Khâm Bạch, Tần Hoài Sinh là một người mà đến nay bao nhiêu người nhắc đến đều phải cảm thán một câu "một bậc anh tài".

Ông xuất thân từ gia đình nổi tiếng, từ nhỏ đã nổi danh nghìn dặm về tài hoa của mình, là một người có tính cách đơn thuần và lương thiện hiếm thấy.

Ông dành cả đời cho thư pháp và hội họa, tất cả số tiền thu được đều được quyên góp ẩn danh, những học sinh được tài trợ học tập được lan rộng khắp cả nước, tổng cộng nhiều vô kể.

Một người như vậy mà chưa tới bốn mươi tuổi đã mất sớm vì bệnh tật.

Trữ Khâm Bạch đưa tay ôm lấy vai bà cụ: "Người nhớ ông ấy rồi à?"

"Mấy chục năm rồi, nói cái gì mà nhớ hay không nhớ chứ." Bà cụ là người đủ rộng lượng, nếu không thì làm gì đi được đến bây giờ, chỉ nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bây giờ đã càng ngày càng trầm ổn hơn, vươn tay vỗ mu bàn tay của anh, nói: "Con đừng trách bà già lắm chuyện, mắt bà vẫn tinh lắm. Ông ngoại con ôn hoà như thế nhưng bà thấy đứa nhỏ nhà họ Châu kia hẳn là không dễ dàng. Người bình thường làm sao có thể luyện ra được cả người với khí chất đó, bà thấy cơ thể nó cũng không khoẻ, con cũng đừng có áp đặt cái đống tật xấu của mình lên người ta, đã nghe rõ chưa?"

Trữ Khâm Bạch không nói gì mà ánh mắt anh chỉ chuyển từ bức tranh sang chiếc bàn bên cạnh.

Ở đó chỉ đặt một khung ảnh duy nhất, là ảnh chụp chung của Phượng Thải Tiêu và Tần Hoài Sinh lúc hơn hai mươi tuổi, đang ôm đứa con gái duy nhất Tần Nhược trong tay.

Bà cụ cho rằng anh không chịu nghe khuyên răn nên nhìn qua theo rồi lại nói: "Hồi còn trẻ, bọn ta gửi mẹ con đi học piano và múa ba lê để nó làm giàu cho bản thân, nhưng độc chỉ quên dạy cho nó làm sao để chọn một người phù hợp với mình. Ban đầu, nó nhất định phải làm minh tinh, cho dù có rực rỡ như thế nào trước sân khấu thì gặp phải Trữ Kiến Hùng chính là nguồn gốc của mọi bi kịch. Lời răn dạy này con nên hiểu. Bất kể bọn con là vì điều gì mà kết hôn, nếu đã kết hôn rồi thì cũng đừng khiển trách đối phương nặng nề, đứa trẻ Châu Thanh đó, bà thấy nó rất tốt."

Trữ Khâm Bạch thu lại tất cả cảm xúc, khôi phục lại ý cười, "Chỉ gặp một lần mà đã thay đổi hoàn toàn, toàn nói con ức hϊếp người ta. Nữ sĩ Phượng Thải Tiêu, bà cũng dễ bị mua chuộc quá rồi nhỉ?"

"Bà nói sai à?"

Bà cụ lườm anh một cái, nói: "Con đừng tưởng bà già rồi cái gì cũng không biết, con nhìn những gì con làm bên ngoài đi, cứ dăm ba bữa lại lên tin tức, còn mập mà mập mờ với người khác. Cứ thế mãi thì không có chuyện cũng sẽ thành có chuyện, đến lúc đó con lại muốn giải thích cũng quá muộn rồi."

"Giải thích với Châu Thanh sao?" Trữ Khâm Bạch bật cười: "Không cần, cậu ấy cũng sẽ không có hứng thú nghe."

"Nói chuyện kiểu gì đấy!" Bà cụ vỗ anh một cái: "Không thể nhìn người ta tính tình tốt liền cho rằng cái gì người ta cũng không để bụng. Hôn nhân phải dựa vào vun vén, cái miệng này của con sinh ra chuyên môn để mắng người à?"

Trữ Khâm Bạch đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Bà cụ bình thường đều rất lâu không gặp, tốt xấu gì còn có thể nhịn vài ngày.

Lần này thế nhưng một đêm cũng không gắng gượng nổi.

Hơn nữa, tính tình Châu Thanh tốt á?

Vừa rồi, cái miệng đó vừa mở ra chính là dáng vẻ nói lời làm nhục người khác, cũng may là không có người khác nhìn thấy.

Tầm nhìn của Trữ Khâm Bạch sau đó quét qua vách tường, anh thầm nghĩ, không chỉ có điểm này mà những điểm kỳ lạ về chứng mất trí nhớ của người này đã càng ngày càng nhiều.

Đêm hôm đó, Trữ Khâm Bạch cho người chuẩn bị hai gian phòng dành cho khách.

Mặc dù thím Lý cảm thấy kỳ lạ vì sao kết hôn rồi mà không ở chung, nhưng đoán là người trẻ ở chỗ mấy người già cảm thấy ở chung không thích hợp nên cũng không hỏi gì thêm.

Ngày hôm sau, vừa tảng sáng Châu Thanh đã thức dậy.

Vì cậu phải dậy sớm để đi làm.

Hơn nữa, cậu thật sự muốn đi tàu điện ngầm, không chỉ vì tò mò mà còn vì thuận tiện cho sau này.

Vừa nghe được lời này của cậu, bà cụ đã lập tức sai người đi đánh thức Trữ Khâm Bạch còn đang ngủ say rồi nói thế này, "Dù sao nó cũng không có công việc, để nó đưa con đi đi, tiện thể trải nghiệm cuộc sống của một người bình thườngluôn."

"Cuộc sống của anh ấy khá bình thường." Châu Thanh muốn đi một mình.

Bà cụ: "Bình thường chỗ nào, suýt chút nữa không tốt nghiệp được đại học. Mười mấy tuổi đã bắt đầu đóng phim, sau khi có danh tiếng thì lúc nào cũng có đầy người vây quanh. Đặc biệt là trong diễn xuất, phái thực lực hay phái kỹ xảo bà không hiểu, suốt ngày đi diễn cuộc sống của người khác nên làm gì có không gian của riêng mình, một đống người hầu hạ đến mức không tự gánh vác nổi cuộc sống, không thể tưởng tượng nổi."

Châu Thanh không hiểu cuộc sống của minh tinh bọn họ, không còn cách nào khác mà đành phải mang theo người nào đó không thể tự gánh vác cuộc sống ra ngoài.

Đương nhiên sắc mặt của người nào đó cũng xấu đến mức khó coi.

Anh rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, mặc một chiếc áo thun màu trắng thoải mái, đút tay vào túi quần lắc lư sau lưng cậu.

Sau khi đi bộ khoảng mười phút từ Tây Uyển, Châu Thanh tìm thấy lối vào ga tàu điện ngầm trên bản đồ trên điện thoại.

Trước khi đi vào, Châu Thanh quay đầu lại: "Bây giờ không có bà ở đây, anh gọi điện bảo Tiểu Lâm đến đón anh đi."

"Không cần." Ánh mắt mơ màng của Trữ Khâm Bạch hơi mở ra, "Cùng một hướng, tôi ngồi thẳng tàu điện ngầm về Đông Hồ."

Châu Thanh không có lý do gì để ngăn cản người ta ngồi gì về nên đi trước dẫn đầu.

Sau khi đi vào, hai người đứng bên trong đồng thời im lặng.

Quá nhiều người.

Dòng người tấp nập dậy sớm đi làm vô cùng khoa trương.

Nhân viên mặt đất vừa cầm còi vừa hướng dẫn mọi người đi vào. Dòng người đông đúc đυ.ng vào vai nhau, có người có lẽ là do vội quá nên cầm túi từ bên cạnh chạy qua, hầu hết đều di chuyển chậm rãi vào trong, không tán gẫu thì cũng dán mắt vào điện thoại.

Cảnh tượng này quả thật có chút chấn động.

Phản ứng đầu tiên của Châu Thanh là đi nhìn Trữ Khâm Bạch.

Vẫn ổn, anh đang đeo khẩu trang đen.

Châu Thanh hoàn toàn không nhận ra rằng mặc dù có như vậy thì ánh mắt của những người xung quanh dường như vẫn đang hướng về phía bọn họ.

Khí chất của hai người thật sự khác với những người bên cạnh, lại còn đứng cùng nhau nên không tránh khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.

Mười phút sau, Châu Thanh đã thành công chen lên tàu điện ngầm.

Đối với loại phương tiện giao thông di chuyển dưới lòng đất này, Châu Thanh thậm chí còn không kịp đánh giá đã bị ép đến mức không thể cử động nổi.

"Mỗi ngày đều như vậy sao?" Châu Thanh khó khăn hỏi.

Không biết cậu đang hỏi ai nên một cô gái trẻ đeo ba lô đứng bên cạnh nhìn về phía cậu. Phát hiện là một anh đẹp trai trong bộ Âu phục chỉnh tề thì lập tức nói: "Đây là tuyến số 5 đông đúc nhất ở Lam Thành, bây giờ còn là giờ cao điểm buổi sáng nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người."

Cô gái nói xong còn đang lưỡng lự không biết có nên xin số điện thoại hay không.

Đúng lúc tàu điện ngầm bắt đầu di chuyển.

Nhìn anh đẹp trai lắc lư một hồi liền được người bên cạnh nắm lấy cánh tay.

Cô gái nhìn lên dọc theo cánh tay.

Ơ kìa, lại là một anh đẹp trai khác.

Mặc dù anh ăn mặc tuỳ ý, mái tóc đã che đi một nửa đôi mắt, lại đeo khẩu trang nên cũng không thấy được mặt. Thế nhưng chiều cao đó so với anh đẹp trai bên cạnh còn cao hơn một chút, vai rộng chân dài, một tay móc vòng treo, tay còn lại đang nắm cánh tay người kia lộ ra chút gân xanh.

Cô gái dựa vào con mắt đã từng duyệt qua vô số anh chàng đẹp trai, dám chắc 100% rằng khuôn mặt của anh chàng này tuyệt đối không hề kém cạnh.

Hơn nữa, sao nhìn cứ cảm thấy hơi quen nhỉ?

Châu Thanh mượn lực miễn cưỡng đứng vững, nhìn về phía Trữ Khâm Bạch.

"Cảm ơn." Cậu thở phào một hơi.

Trữ Khâm Bạch buông tay ra, không mặn không nhạt nhìn cậu một cái.

"Đi tàu điện ngầm chơi có vui không?" Anh hỏi.

Châu Thanh trịnh trọng: "Tôi là đang đi làm."

"Cho cậu biết tay." Trữ Khâm Bạch cười lạnh một tiếng, "Có xe không đi, còn nhất thiết phải đến trải nghiệm làm bánh mì kẹp thịt người à?"

Châu Thanh nhìn chằm chằm vào mắt anh hai giây, giảng giải đạo lý: "Anh đừng có yếu ớt như vậy. Người khác nhiều người như vậy vẫn đi được, chúng ta tại sao lại không đi được?"

Trữ Khâm Bạch tức đến bật cười: "Tôi yếu ớt?"

Châu Thanh không chấp nhặt anh, "Không yếu ớt, anh chỉ là gắt ngủ."

Cô gái nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe đã âm thầm kích động. Sau khi xác nhận một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi: "Xin chào, xin hỏi anh có phải là Trữ Khâm Bạch không ạ?"

Châu Thanh trước tiên sững sờ một lúc.

Cậu không ngờ được thế này cũng có người nhận ra.

Cậu lập tức thay anh phủ nhận, "Xin lỗi..."

Còn chưa nói xong thì mọi người xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn sang phía này.

Châu Thanh hoàn toàn hiểu ra mình đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cái tên Trữ Khâm Bạch này đến mức nào.

Trữ Khâm Bạch vẫn giữ bình tĩnh khi đối diện với mọi ánh mắt, cuối cùng dứt khoát "Ừm" một tiếng xem như đã thừa nhận.

Trong chốc lát tất cả điện thoại di động đều giơ lên, còn có người bật đèn flash.

Châu Thanh ngay lập tức hối hận, cảm thấy lúc nãy ở bên ngoài không nên để Trữ Khâm Bạch đi vào.

Một giây sau, Châu Thanh cảm thấy có ai đó đè vào sau đầu mình.

Trữ Khâm Bạch dùng động tác để cậu xoay người sang, đồng thời ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Đừng quay đầu."

Châu Thanh bị buộc phải xoay người lại, trong khoé mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trữ Khâm Bạch và nhất thời im lặng.

Một tiếng sau, Châu Thanh đến gần tòa nhà lớn của Châu thị như thường lệ.

Lễ tân đứng ở đó nhìn thấy cậu, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, anh Châu."

"Chào buổi sáng." Châu Thanh gật đầu rồi đi lên lầu.

Nhân viên phụ trách đối ngoại khoảng thời gian này là Tiểu Hứa đi tới bên cạnh cậu, Châu Thanh lấy văn kiện trong cặp tài liệu ra đưa cho cậu ta, hỏi: "Bên phía Thịnh Vũ đã trả lời tin nhắn chưa?"

"Đã trả lời rồi ạ, nói là thứ tư."

Châu Thanh "ừm" một tiếng, "Được, thứ tư tôi qua đó thăm hỏi, tôi sẽ chuẩn bị quà. Trước hai giờ chiều đưa cho tôiphương án mà các cậu đề ra, nếu không có vấn đề gì thì tuần sau có thể bắt đầu thực hiện."

Châu Thanh ở trong trạng thái làm việc sẽ không nói lời vô nghĩa, đưa ra mệnh lệnh rõ ràng, biểu đạt chuẩn xác. Không như mấy lãnh đạo đưa ra một đống yêu cầu lộn xộn, hoàn toàn không chịu đưa xuống cấp dưới. Mỗi bước đi cậu vẫn luôn minh mẫn, khi nói chuyện với người khác, bạn sẽ biết được rằng cậu đang nắm toàn quyền kiểm soát. Đây là ấn tượng cơ bản về cậu từ những người đi theo cậu làm việc trong những ngày qua.

Rõ ràng là thời gian cậu vào Châu thị vẫn còn ngắn nhưng không ít người đều hiểu rõ, một khi thật sự đạt được hợp tác với Thịnh Vũ, vị trí tổng giám đốc sẽ không chạy đi đâu được hết.

Nhưng bầu không khí trong khu văn phòng sáng nay có hơi kỳ quái.

Mặc dù còn hơn mười phút nữa mới đến giờ làm việc nhưng mọi người đều tụ tập lại với nhau để thảo luận gì đó.

Tiểu Hứa nhìn sắc mặt của Châu Thanh ở bên cạnh, ý định ban đầu là để bọn họ chú ý một chút nên mở miệng nói: "Mọi người làm gì vậy?"

Đồng nghiệp quay đầu lại, thấy Châu Thanh ở đó thì cũng không cảm thấy có gì.

Mặc dù biết thân phận của cậu khác với nhân viên bình thường, nhưng làm việc với cậu là việc vô cùng thoải mái và có hiệu suất cao. Cộng thêm cậu có tính tình tốt, mặc dù rất ít khi tham gia vào các chủ đề thường ngày của bọn họ nhưng mọi người thấy gì thú vị đều sẽ vui vẻ chia sẻ với cậu.

Ngay lập tức đã có một đồng nghiệp cầm điện thoại nói: "Xem tin đồn chứ gì nữa, ảnh đế Trữ lên tiêu đề rồi."

"Xem hashtag Weibo này."

"Trữ Khâm Bạch tàu điện ngầm."

"Tình cờ gặp Trữ Khâm Bạch."

"Phối đồ cá nhân của Trữ Khâm Bạch."

"Một minh tinh có thể nổi tiếng bao nhiêu."

Có người xúc động: "Độ nổi tiếng của anh Trữ nhà tôi đúng là không bao giờ làm người ta thất vọng."

Có người vỗ ngực giậm chân: "Sáng nay tôi cũng đi tuyến này mà, sao lại không may mắn được như thế nhỉ."

Không ai chú ý đến lúc tên của Trữ Khâm Bạch xuất hiện, bước chân của Châu Thanh có hơi khựng lại.

Vài giây sau, cậu rút điện thoại ra.

Bởi vì chưa đυ.ng đến những thứ nguyên bản trong điện thoại nên Châu Thanh tìm hồi lâu mới thấy một hộp trò chuyện trống trơn, trên ghi chú có viết "Ông xã thân yêu", bên cạnh còn có một chuỗi hình trái tim với môi đỏ theo sau.

Ảnh đại diện là một tấm hình chụp phong cảnh vùng địa cực.

Châu Thanh dừng lại vài giây, thử gửi đi một tin nhắn: Về đến nhà chưa?

Sau đó gửi thêm một dấu chấm than lớn màu đỏ.

- --

Gin: Ông xã thân yêu ❤️💋❤️💋❤️💋❤️💋
« Chương TrướcChương Tiếp »