Năm phút sau, giáo viên chủ nhiệm lớp 11-3 và Tống Minh Minh đến văn phòng.
Bùi Hồng Hào đợi đã lâu, vừa nhìn thấy con bê xẹp lập tức tức giận xông lên.
"Ấy ấy, cha Bùi Lĩnh, đừng làm vậy."
"Có chuyện thì nói rõ ràng, chúng ta là người lớn đừng động thủ đừng động thủ."
"Ngài Bùi để cặp văn kiện xuống đi, đừng đánh người nữa."
Bùi Hồng Hào vận sức chờ phát động đã sớm có chuẩn bị. Bằng thân hình to lớn, ông nhặt cái cặp văn kiện bằng nhựa đặt trên bàn mà mình nhìn nãy giờ, Tống Minh Minh vừa mới bước một bước vào, Bùi Hồng Hào xông tới giống như cây pháo được đốt lửa. Hai chủ nhiệm văn phòng, hai nữ chủ nhiệm cũng không cản được.
Cặp văn kiện vung ra tàn ảnh, trong không khí vang lên tiếng bạch bạch bạch, còn có Tống Minh Minh vốn dĩ ngoan ngoãn đang oái oái không ngừng.
Bùi Lĩnh: ...
Tàm tạm là được.
"Cha à, được rồi."
Bùi Hồng Hào hết giận, nghe con trai dừng tay lại, chỉnh lại quần áo trở lại thành người văn minh, nói: "Đúng là không nên động thủ. Tôi làm cha, thật sự là tức giận quá. Mấy thầy cô mau nhìn xem cái con bê xẹp này đã làm ra chuyện gì."
Không trực tiếp đấm vào cái miệng rộng của Tống Minh Minh đã là sức chịu đựng lớn nhất của Bùi Hồng Hào.
Bùi Hồng Hào ra tay có chừng mực, đánh lên bả vai của Tống Minh Minh. Nghe tiếng cặp văn kiện thì to, thực chất cũng đau nhưng chẳng qua không có tổn thương đến xương cốt, chỉ là Tống Minh Minh bị đánh cảm thấy khuất nhục.
Tống Minh Minh nghe chủ nhiệm lớp gọi cậu ta đi văn phòng giáo viên. Trên đường đi cậu ta cũng đoán được là có chuyện gì, vốn là muốn giả vờ ngoan ngoãn phủ nhận hết thảy. Cho dù có chứng cứ thì chỉ cần nói là mình xúc động, dù sao cậu ta còn chưa trưởng thành, đều dễ nói chuyện. Kết quả là người vừa vào cửa đã bị đánh.
"Chính là em làm, chuyện em nói cũng là sự thật." Tóc tai rối loạn, gương mặt đỏ bừng Tống Minh Minh lớn giọng lên tiếng.
Ngược lại bên kia Bùi Hồng Hào đã bình tĩnh lại, thả cặp văn kiện xuống, nói với những người xung quanh: "Các thầy cô cũng đã nghe rồi đấy. Thằng nhóc đã nhận tội, chúng tôi yêu cầu phải xin lỗi công khai trước toàn trường và ghi vào học bạ." Nói xong nhìn về phía con trai, "Thế nào con?"
"Con không có ý kiến." Bùi Lĩnh gật đầu.
Thật ra cha cậu vẫn chừa lại đường sống cho Tống Minh Minh, báo cảnh sát và ghi vào học bạ hoàn toàn là hai cập bậc trừng phạt khác nhau.
Nhưng Tống Minh Minh không hiểu, vẻ mặt như bị nhục nhã cứng cổ lên cãi: "Không thể nào, em sẽ không xin lỗi."
"Tống Minh Minh, cẩn thận cái miệng của em. Chờ phụ huynh của em tới lại nói tiếp." Chủ nhiệm Vương quát lớn, rót trà cho Bùi Hồng Hào, đưa qua nói: "Chủ tịch Bùi, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý công bằng. Đứa nhỏ mới mười bảy, mười tám tuổi, làm sai thì phải giáo dục và nghiêm phạt nhưng cũng không thể trực tiếp một gậy đánh chết, hủy tiền đồ của đứa nhỏ. Vẫn là cho đứa nhỏ một cơ hội sửa sai vậy. Ngài uống trà đi."
Trong mắt Tống Minh Minh, cảnh này chính là Bùi Hồng Hào đang ức hϊếp người khác, chủ nhiệm Vương nịnh nọt đem cậu ta ra hiến tế, phẫn hận trong lòng lộ hết trên mặt. Các giáo viên có đầu óc ở đây đều biết, Bùi Hồng Hào đây là nương tay. Giống như chủ nhiệm Vương nói, rõ ràng Tống Minh minh làm sai nhưng mới mười bảy, mười tám tuổi, nếu báo cảnh sát thật, tạm giam vài tháng, tương lai của Tống Minh Minh sẽ bị phá hủy.
Cho nên có thể giải quyết trong phạm vi trường học là lựa chọn tốt nhất.
Bốn mươi phút sau, mẹ Tống Minh minh đến.
Mẹ của Tống Minh Minh xách một chiếc túi da, tóc ngắn, người cao gầy. Vừa mới bước vào, bà đã nói mình vô cùng bận bịu, nói với chủ nhiệm lớp 3: "Cô à, thời gian của tôi thật sự rất vội, trên đường tới đây cũng đã nghe nói. Minh Minh sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, từ nhỏ nó đã rất ngoan, chưa bao giờ làm gì sai trái ở trường."
"Có bằng chứng chứng mình em ấy đã làm, em ấy cũng đã thừa nhận." Chủ nhiệm lớp 3 cũng nói thẳng.
Mẹ Tống Minh Minh hơn dừng lại, vén tóc bên tai, kiên định nói: "Không thể nào, con trai tôi sẽ không làm chuyện như thế. Nhất định là có nguyên nhân nào đó, có phải bạn học kia làm gì mới bức con trai tôi-" Lúc này bà quay đầu mới nhìn thấy đầu tóc con trai mình rối bời, cánh tay còn đỏ lên, "Các người còn đánh nó? Đây là trừng phạt thể xác sao?"
Giọng nói vô cùng chói tai.
Bùi Hồng Hào: "Là tôi đánh đấy, không liên quan gì đến các thầy cô."
"Sao có thể làm ra chuyện như thế này được? Dù nó có làm gì sai thì cũng có giáo viên dạy dỗ. Ông là ai mà lại đánh nó? Đúng là đồ thô lỗ dã man." Mẹ Tống càng nói càng tức giận, nói với con trai cũng lớn tiếng theo, "Con bị đánh tại sao không nói. Phải báo cảnh sát."
Bùi Hồng Hào cũng tức giận: "Báo đi báo đi báo đi, tôi vừa lúc cũng muốn báo cảnh sát đây."
Hiện trường lại hỗn loạn. Chủ nhiệm Vương và chủ nhiệm lớp thay nhau trấn an tâm trạng phụ huynh hai bên. Chờ đến khi mẹ Tống hiểu mọi chuyện, vẫn ráng nói một câu, "Vậy cũng không thể đánh người. Minh Minh nhà tôi còn chưa trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ, ngưởi lớn mà đánh trẻ con thì còn ra thể thống gì."
Bùi Hồng Hào không muốn nói tới nói lui không có tí hiệu quả gì đành phải để chủ nhiệm Vương nói giúp.
"Tống Minh Minh bắt đầu một bài đăng trên diễn đàn của trường để tung tin đồn về Bùi Lĩnh. Mẹ Tống Minh Minh à, trước hết ngài đừng ngắt lời, để tôi kể rõ đầu đuôi. Ngài ranh luận với tôi cũng không có ích lợi gì, có bằng chứng, tìm thấy IP của bài đăng và video cho thấy Tống Minh Minh đăng bài. Sự thật bày ra trước mắt, chính là Tống Minh Minh làm, chuyện này không có nghi vấn." Chủ nhiệm Vương nhấc tay ngăn lại mẹ Tống đang muốn ngắt lời.
Nếu không thì đúng là cãi cọ không dứt.
Rồi ông nói tiếp, "Ý của cha Bùi Lĩnh bên này là yêu cầu Tống Minh Minh công khai xin lỗi toàn trường và ghi vào học bạ."
"Chuyện này không có khả năng." Mẹ Tống vỗ bàn đứng lên, "Nó mới bao lớn chứ, ghi vào học bạ sau này nó thi đại học phải làm sao? Không được, chúng tôi không nhận."
Bùi Hồng Hào cũng không có kiên nhẫn: "Nó có thể phỉ báng con trai tôi thì cũng nên gánh vác hậu quả."
Vừa rồi Tống Minh Minh bị Bùi Hồng Hào đánh vẫn luôn ôm hận, hiện tại có mẹ cậu ta tới, có tự tin nói: "Cháu cũng không nói bậy. Bùi Lĩnh thích con trai, thích Tần Trì Dã, là đồ biếи ŧɦái, còn lấy ảnh của Tần Trì Dã-
"Báo cảnh sát đi." Mặt mũi Bùi Hồng Hào lập tức trầm xuống, không còn bộ dáng bình dân lúc mới vừa tiến vào văn phòng nữa. Biểu tình của ông nghiêm túc đi đến trước mặt mẹ con Tống Minh Minh, nói: "Con trai tôi thích con trai hay là thích con gái tôi đều ủng hộ. Nó vui vẻ tôi cũng vui vẻ, chỉ cần không trái pháp luật tôi đều ủng hộ nó. Con trai của bà thích nam thích nữ tôi không thèm để ý, tôi chỉ biết phẩm hạnh của nó không tốt, làm chuyện phạm tội vậy thì giao cho pháp luật phán xử."
Vệ sĩ báo cảnh sát.
Lần này chủ nhiệm Vương không ra mặt nữa, bị khí thế của Bùi Hồng Hào trấn trụ.
Mẹ Tống cũng vậy, đến khi phản ứng kịp thì sự thật đã định, lần này là sợ thật.
"Muốn gọi cảnh sát thì gọi à. Thằng bé còn nhỏ, báo cảnh sát rồi về sau nó làm sao bây giờ?" Mẹ Tống gấp, biết rõ sự việc nghiêm trọng hơn nhiều, vội vàng kéo cánh tay con trai nói: "Con xin lỗi đi, mau xin lỗi Bùi Lĩnh."
Tống Minh Minh cãi cùn, "Con không xin lỗi. Con không có nói sai, là nó nói cho con trước."
"Tôi nói với cậu?" Bùi Lĩnh suy nghĩ kỹ càng, quả thật không có. Bùi Lĩnh luôn hào phóng với bạn bè về chuyện tiền bạc. Vì bố mẹ đã ly hôn, còn thêm mẹ kế cho nên cậu hơi nhạy cảm và thiếu tình thương cho nên rất quý trọng bạn bè, sẽ kể cho họ nghe mọi bí mật.
Ví dụ như chuyện thích Tần Trì Dã.
Với lại chuyện ra tay với ảnh của Tần Trì Dã thật ra có hơi hiểu lầm.
Lúc học lớp 10, Bùi Lĩnh đã yêu thích Tần Trì Dã trên sân bóng rổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó cậu có chút sợ hãi, cảm thấy mình thích nam có phải biếи ŧɦái hay không, có cảm giác tội lỗi, cũng không xác định được. Cậu kể bí mật này với Tống Minh Minh, người bạn đầu tiên của mình ở trường vào thời điểm đó.
Tống Minh Minh nói rất đơn giản, nếu muốn biết cậu thích con trai là thật hay giả thì thử nhìn bức ảnh của hắn xem có thể cứng lên hay không.
Bùi Lĩnh cũng cảm thấy có lý, vụиɠ ŧяộʍ chụp một bức ảnh của Tần Trì Dã. Buổi tối cậu trốn trong chăn ngắm trai cả buổi, vui vẻ không chịu được, chính là loại mê trai "oa đẹp trai quá", "chạy bộ cũng đẹp nữa", "cánh tay săn chắc ghê", "kiểu tóc cũng đẹp nữa" mà thôi. Trái tim loạn nhịp, phía dưới cũng cứng nhưng cậu xấu hổ không dám xuống tay thật, có cảm giác tội lỗi mạo phạm nam thần cho nên cất ảnh chụp đi, bản thân thì đi tắm.
....Nhưng quả thật là xem cứng. Cũng không có mạnh miệng.
Ký ức của Bùi Lĩnh nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, lại nhìn Tống Minh Minh, vẻ mặt Tống Minh Minh chính là "chuyện cậu làm tự mình biết" nhưng không nói ra. Bùi Lĩnh cũng không hỏi, dù sao cậu cũng không phải là người đâm sau lưng bạn mình.
Cảnh sát tới rất nhanh, xe cảnh sát đậu trước cổng trường.
Mẹ Tống hoàn toàn luống cuống, cầu xin Bùi Hồng Hào, nói thằng bé còn nhỏ này nọ nhưng Bùi Hồng Hào vô cùng kiên định, không có ý định thương lượng riêng.
Con bê xẹp Tống Minh Minh dám nói con trai ông là biếи ŧɦái?
Bùi Hồng Hào nắm chặt tay, kiên quyết đứng về phía pháp luật.
Mẹ Tống không còn cách nào khác, chỉ có thể mời luật sự. Bà vốn dĩ muốn đi bệnh viện giám định vết thương trên người con trai nhưng bị cuộc nói chuyện trì hoãn, lúc ra khỏi cổng trường cơ thể của Tống Minh Minh vẫn rất tốt, không thể nhìn thấy dấu vết bị thương nào ngoại trừ mái tóc rối bù.
"Con lên lớp đi, chuyện còn lại để cha xử lý." Bùi Hồng Hào vỗ vai con trai, "Cũng đừng học quá mệt mỏi, vừa học vừa chơi, vui vẻ học tập. Cha tin tưởng ở con."
Bùi Lĩnh không kìm lòng được choàng tay lên vai cha mình, nói như hai anh em, "Cha à, con yêu cha."
Bùi Hồng Hào sững sờ, sau đó bật cười vui vẻ, "Cha cũng yêu con. Con luôn là cục cưng của cha."
"Nghe nổi cả da gà." Bùi Lĩnh sờ tay, cười hì hì nói: "Con lên lớp đây, bái bai."
Trên đường đến đồn cảnh sát, Bùi Hồng Hào vẫn giữ vẻ mặt ngờ nghệch, cao hứng đến mức gọi điện thoại video khoe với vợ: "Tiểu Lĩnh vừa rồi nói với anh là nó yêu anh. Xém chút nữa là anh khóc ở đấy rồi, may mà nhịn lại được. Trước cổng trường toàn là bạn học nhỏ, nếu mà khóc thì mất hết mặt mũi."
"Anh không khỏi nhớ đến lúc mới ly hôn, nó chỉ mới lớn như Tiểu Bồi Tiền thôi, cả ngày nghịch ngợm như con khỉ, thích nằm trên lưng anh để anh cõng, lười đi đường. Nó còn thích ăn mì tôm sống, một bì có thể gặm đến trưa, dính đầy nước bọt cũng muốn để anh ăn, nếu không thì không vui, vô cùng quyết đoán... Khi đó hai cha con vô cùng thân thiết, không biết từ khi nào lại đột nhiên xa lạ."
Lý Văn Lệ vừa nhướng mày, Bùi Hồng Hào lại vui vẻ nói: "Không liên quan đến em đâu. Anh không thể cùng mẹ của nó, hai người hai thế giới khác biệt, chia tay trong vui vẻ. Hai ta mới là một thế giới. Anh biết mấy năm nay khiến em tủi thân, cũng biết em mạnh miệng mềm lòng. Giống như Tiểu Lĩnh vậy, chúng ta hiện tại như vậy đã tốt rồi."
"...Buổi tối anh về sớm, em làm sủi cảo cho anh." Lý Văn Lệ nói.
Bùi Hồng Hào phấn khởi, "Phải có nhân thịt heo bắp cải nhé."
Hai người bọn họ đều không thích lừa tình làm ra vẻ, rất ít khi nhớ lại quá khứ. Người ở bên ngoài xem có đôi khi nói hai vợ chồng đều thô tục, ngoài miệng treo nhiều tiền, nhà giàu mới nổi không có phẩm vị nhưng đóng cửa lại cùng nhau sinh hoạt, thư thái là được.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Văn Lệ mới vừa làm móng, bây giờ có chút dài. Bà lập tức nói dì giúp việc đi lấy kềm cắt đi. Lý Văn Lệ muốn tự mình nhào bột làm sủi cảo.
Sấm rền gió cuộc sảng khoái.
"Mà không đúng, lão Bùi tới trường học làm gì? Có phải có người bắt nạt Tiểu Lĩnh không?"
Dì giúp việc còn định nói mấy lời an ủi đã nghe Lý Văn Lệ nói thầm: "Vậy đứa bắt nạt Tiểu Lĩnh muốn xui xẻo rồi, xứng đáng."