Chương 3

Trong tiểu thuyết, cha mẹ Bùi Lĩnh ly hôn lúc cậu mới ba tuổi. Khi đó Bùi Hồng Hào làm ăn bận bịu nhưng vẫn nỗ lực chăm sóc Bùi Lĩnh. Ở văn phòng của Bùi Hồng Hào, bàn rượu nói chuyện làm ăn, thậm chí mỏ dầu, mỏ than hay công trình tòa nhà mọi người đều có thể thấy hình bóng của Bùi Lĩnh nhỏ.

Tiểu Bùi Lĩnh lên cấp Hai, Bùi Hồng Hào trực tiếp nói với con trai ông muốn kết hôn thì Bùi Lĩnh mới phản nghịch.

Tình cảm cha con chỉ một lần đã đông cứng thành băng.

Ở nhà, phòng ngủ của Bùi Lĩnh ở tầng ba. Trên này diện tích lớn, đón nhiều ánh nắng, còn có phòng để trưng bày đồ chơi LEGO. Từ lúc tan học cho đến bây giờ, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khó để nhìn ra vị trí của Bùi Lĩnh ở trong cái nhà này.

Được coi trọng, yêu thương, cũng khó xử.

Sau khi tắm rửa xong, Bùi Lĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, bên cạnh cậu là đống hộp quà chất thành núi. Bùi Hồng Hào ra nước ngoài nói chuyện làm ăn, lúc quay về còn mua một đống quà cho con trai như thế có thể thấy được là có bao nhiêu để ý.

Tiểu thuyết và thế giới hiện thức, quỹ đạo trưởng thành của Bùi Lĩnh cơ bản đều giống nhau.

"...Lần này cứ làm theo trái tim vậy, vui vẻ là được." Bùi Lĩnh nhìn chằm chằm vào món quà trong tay, nhỏ giọng nói.

Cùng với bộ LEGO nổi tiếng ở nước ngoài sản xuất số lượng có hạn, máy chơi game kinh điển bản có chữ kí, đồng hồ vận động hàng hiệu...

Phòng làm việc ở tầng hai, Bùi Hồng Hào đang họp hội nghị với cấp dưới qua video.

Tiếng cửa gõ vang lên, giây tiếp theo cửa mở ra, con trai lớn thò đầu vào dò xét.

"Cha, cha đang bận hả?"

Mấy vị quản lí cấp cao cách camera tận mắt thấy sếp Bùi nhà bọn họ một giây trước còn vô cùng nghiêm túc nói chuyện quan trọng, một giây sau biểu tình trên mặt đã dịu đi nhiều.

"Mọi người nghỉ ngơi một lát." Bùi Hồng Hào đầu tiên nói với cấp dưới rồi dời đầu khỏi máy tính, "Sao thế Tiểu Lĩnh?"

Bùi Lĩnh: "Không sao, con tới để nói một tiếng, quà cha tặng con rất thích, cảm ơn cha."

"Cha làm việc đi, con đi ngủ."

Bùi Hồng Hào còn chưa kịp phản ứng thì con trai đã đi mất. Chờ khi lấy lại tinh thần, trong mắt ông không ngăn nổi yêu thương, nụ cười cũng rạng rỡ, "Ha ha là con trai tôi. Quay về mang cho mấy đứa nhỏ ít quà, không ngờ lại còn đặc biệt đến đây nói một tiếng..."

"Nào, tiếp tục. Vừa nãy nói tới đâu rồi?"

Buổi họp này, giọng điệu sếp Bùi luôn luôn điềm đạm.

Sáng ngày thứ hai.

Tiểu Bồi Tiền mặc đồng phục nhà trẻ, ngồi trên ghế ăn sáng món canh trứng. Nhóc thấy anh trai xuống dưới lập tức vung muỗng, vô cùng phấn khởi gọi, "Anh hai, trứng trứng ngon nhắm."

"Con lo ăn phần của con đi." Lý Văn Lệ lau miệng cho con trai, tối hôm qua chơi với anh trai một lúc, buổi sáng tỉnh lại còn dính dính gọi anh hai.

Trước kia Bùi Hồng Hào không ở nhà, Bùi Lĩnh cũng không ăn, còn Bùi Hồng Hào mà ở nhà thì cùng nhau ăn sáng. Khẩu vị của Bùi Lĩnh kiểu Tây, không hiếm lạ canh trứng. Đứa con trai ngốc của bà, đúng là đã bán mình đi rồi mà đưa tiền cho Bùi Lĩnh. Lý Văn Lệ im lặng.

"Bữa sáng có canh trứng, vậy con cũng ăn một phần." Bùi Lĩnh nhéo mặt Tiểu Bồi Tiền một cái, "Nếu không ngon em cứ chờ đấy."

Tiểu Bồi Tiền bị nhéo mặt càng thêm phấn khởi, lắc lắc cái chân mập trên không, gật đầu nói: "Ngon mừ ngon mừ."

Bùi Hồng Hào thích xem hai anh em chơi đùa với nhau, chờ lúc ăn cơm nói: "Không phải con nói muốn trọ ở trường sao, hôm nay ba có lịch trống, vừa vặn đến trường làm thủ tục cho Tiểu Lĩnh luôn. Con muốn mang gì thì nói với dì Lý-" giọng điệu cũng là thăm dò, nói đến đây cũng hơi tạm ngưng. Ông thấy con trai không có phản ứng đặc biệt bài xích, lúc này mới cười ha hả nói tiếp: "Tiền tiêu vặt còn đủ không?"

"Vẫn đủ ạ." Bùi Lĩnh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, dù sao cũng không thiểu. Đồng thời cậu ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn mẹ kế, nói: "Vậy thì nhờ dì giúp con thu thập một chút. Một ít quần áo thôi, người cứ sắp xếp. Mấy thứ khác đợi buổi chiều tan học con lại quay về một chuyến."

Đây là đồng ý cho bà lên tầng ba thu thập đồ dùng sao?

Lý Văn Lệ sợ tới mức bàn tay đang đút canh trứng cho Tiềm Tiềm run một cái, dính canh trứng lên mặt con trai. Tiểu Bồi Tiền vươn đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ, ăn ngon lành.

"Canh trứng cũng được." Tâm trạng Bùi Lĩnh vô cùng không tệ.

Rất ngon, có mùi vị gia đình.

Ăn xong bữa sáng, Bùi Tiềm phải đi nhà trẻ. Trên đầu nhóc đội một cái mũ vàng nhạt, trước ngực dán một bông hoa hồng nhỏ, đeo cặp sách nhỏ, chạy quanh bên chân anh trai, luôn miệng bảo anh trai nhìn hoa hồng nhỏ của nhóc, lại còn nói với mẹ: "Con muốn anh hai."

Lý Văn Lệ mỉm cười: "Anh hai của con phải đi học, Tiềm Tiềm phải đi nhà trẻ."

"Muốn anh hai cơ." Tiểu Bồi Tiền bi ba bi bô làm nũng với mẹ.

Lý Văn Lệ: rốt cuộc Bùi Lĩnh rót canh mê hồn gì cho con trai của bà thế này!

"Dì ơi, để con đưa Tiểu Bồi Tiền đi nhà trẻ, thời gian vẫn còn kịp." Bùi Lĩnh quay đầu hỏi: "Được không cha?"

Bùi Hồng Hào đương nhiên đồng ý. Hai anh em lên xe của Bùi Hồng Hào, bác tài đã chờ sẵn.

Bùi Lĩnh nhìn biển số xe, Hạ AA8888. Hay lắm, đúng là phong cách nhà cậu.

Chờ cho ba cha con rời đi, Lý Văn Lệ mới phản ứng, vừa rồi Bùi Lĩnh gọi Tiềm Tiềm là Tiểu Bồi Tiền-thôi quên đi, con trai của bà đúng là bồi tiền. Thôi sao thì vậy đi.

"Bái bai anh anh hai~" Tiểu Bồi Tiền vui vẻ vẫy tay chào anh trai, đep cặp sách nhỏ, đi theo giáo viên vào cổng trường còn vui vẻ nói to với giáo viên: "Thầy ơi, hôm nay anh trai em đưa em đi học ó ~"

Âm cuối còn bay lên.

Bùi Lĩnh: Tiểu Bồi Tiền vẫn rất đáng yêu.

Làm em trai đẩy xích đu vẫn còn được.

Trường cấp ba Anh Hoa không cùng đường với nhà trẻ của Bùi Tiềm, cộng thêm lại là giờ cao điểm nên xe bị tắc đường. Hai cha con ngồi ở hàng sau, Bùi Hồng Hào nhìn đồng hồ, "Chắc là trễ rồi. Tiểu Lĩnh con đừng vội, để ba gọi cho chủ nhiệm lớp con."

"Đến muộn thì đến muộn, con không vội." Bùi Lĩnh rất bình tĩnh, còn bổ sung một câu, "Dù sao có nghe giảng hay không cũng không sao."

Bùi Hồng Hào: ??? Không phải chứ con trai, hôm qua con còn nói muốn vào Thanh Bắc

Bên kia bắt điện thoại, Bùi Hồng Hào nói chuyện với chủ nhiệm lớp của con trai.

Ngoại trừ xin phép nghỉ, còn có vấn đề trọ ở trường. Hằng năm Bùi Hồng Hào quyên cho Anh Hoa một số tiền lớn, có thể nói là "mạnh thường quân" của trường học. Sau khi nói điện thoại mấy câu, sau khi kết thúc, ông quay đầu nói với con trai: "Ba nói với giáo viên của con rồi. Con cứ việc lên lớp, mấy cái khác không cần quan tâm."

Nói xong ông lại nghĩ tới thành tích học tập của con trai. Thực chất ông cũng hỏi qua giáo viên, con trai có chút học lệch, thành tích ban xã hội rất tốt cũng không biết tại sao lại đăng kí ban tự nhiên. Giáo viên nói Thanh Bắc có chút khó khăn, nếu nỗ lực thì trường trọng điểm không thành vấn đề

Hôm qua cũng không biết sao con trai đột nhiên muốn thi vào Thanh Bắc.

Bùi Hồng Hào sợ con trai áp lực lớn, bây giờ nghe con trai nói "Có nghe hay không cũng không sao" cảm thấy con trai nghĩ thông. Về phần chuyện Thanh Bắc hay không, Bùi Hồng Hào không để trong lòng.

Trường trọng điểm với top 2 Thanh Bắc là chêch lệch rất lớn lớn lớn lớn.

"Ở trường học thân thể là quan trọng nhất, không cần cảm thấy áp lực, vui vẻ học tập là được." Cuối cùng Bùi Hồng Hào nói

Bùi Lĩnh gật đầu: "Con biết rồi cha. Con đang rất vui."

Lập tức phải chuyên tâm xây dựng hình tượng học thần, hì hì, cậu đang rất vui đó nha~

Học thần là gì?

Học thần đương nhiên không thể nào học bằng cách nhớ, chiến đấu với biển đề.

Học thân sao có thể hì hà hì hục nỗ lực đọc sách được?

Học thần đương nhiên phải là ban ngày ở trường học tùy tiện nghe giảng, không làm bài, không học bù, tùy tiện buông thả.

Trời sinh đã thông minh như vậy, không còn cách nào khác.

Phải có thần cách của học thần, bình tĩnh, tự nhiên, lạnh lùng nhưng mỗi lần có kết quả bài thi thì phải ở vị trí thứ nhất, cao nhất và chêch lệch một khoảng với người thứ hai.

Bùi Lĩnh quyết định, phải nỗ lực vì danh xưng học thần!

Bỏ qua tiết tự học và thể dục buổi sáng, tiết thứ nhất là toán học, môn của chủ nhiệm lớp.

Bùi Lĩnh vào phòng học, lật sách toán ra nhìn cũng không nhìn, một tay chống cằm ra vẻ biếng nhác.

Trương Gia Kỳ ngồi sau thấy thế muốn nói bạn học Tiểu Bùi này nay sao là lạ, không giống như trước kia lắm. Trước khi bạn học Bùi lên lớp làm nhiệt tình làm học sinh ngoan, vùi đầu làm bài tay không ngừng viết, không đến muộn không về sớm. Kết quả hôm nay người này đến trễ không nói, lại còn không nghe giảng.

"Anh Dã ơi, anh nói xem-" Trương Gia Kỳ quay đầu, nhìn thấy anh Dã đang ngủ, định nói xấu thì nghẹn họng im lặng.

Anh Dã có tính gắt ngủ cực kì đáng sợ.

Bạn học Tiểu Bùi còn không đáng để cậu ta mạo hiểm tấm thân này đâu. Ừ.

"Với xr tùy ý, định nghĩa R trên hàm số lẻ f(x) thỏa mãn: f(x3)= -f(x4), thì f(1000)=..." Chủ nhiệm lớp đang giảng bài trơn tru, quét mắt toàn lớp, nhìn hàng phía sau nằm bò ra ngủ, nhíu mày: "Bùi Lĩnh, em trả lời."

Không khí trường học Anh Hoa tương đối nhẹ nhàng, cũng có tự do nhưng hầu hết học sinh đều là chịu quản lí, nghe lời. Dù sao thì thành tích không tốt, nghịch ngợm gây sự ở trường sẽ bị gọi phụ huynh, về nhà lại bị cha mẹ giáo dục. Những phần tử ở trên lớp không học tập, thích làm theo ý mình thì một lớp sẽ có một, hai người như thế, chỉ cần tiền đề là không được quấy rầy các bạn học khác.

Như ở lớp 11-2, những phần tử này chính là Tần Trì Dã, Trương Gia Kỳ.

Không nghĩ tới hôm nay lại nhiều thêm một Bùi Lĩnh.

"Ồi zồi, học sinh ngoan cũng gặp xui xẻo rồi." Trương Gia Kỳ hóng kịch vui, máy chơi game cũng không thèm chơi, mắt nhìn bảng đen nhìn sách vở, hấp tấp nói leo: "Gặp chuyện không biết thì cứ chọn C."

Bùi Lĩnh: "Chọn C ạ."

"Phụt!" Trương Gia Kỳ nhịn không được bật cười. Tiếng động quá lớn đánh thứ Tần Trì Dã đang nằm ngủ ở bên cạnh. Không đợi Tần Trì Dã mở miệng, Trương Gia Kỳ đã nhanh chóng nhỏ giọng nói trước: "Anh Dã xem kịch kia, bạn học Tiểu Bùi nghe em chọn C."

Tần Trì Dã mới tỉnh ngủ đầu óc còn chưa thanh tỉnh, trực tiếp phản ứng, "Ngu như vậy sao?"

Tiến độ học thần mới được 0.1 Bùi Lĩnh: ...Hai thằng đần này cứ chờ đấy!

"Phía sau trật tự đi." Chủ nhiệm lớp gõ bảng, "Làm sao ra C?"

Trương Gia Kỳ trộm cười hí hí hai tiếng.

Loại sự tình này Tần Trì Dã luôn luôn ngại nhàm chán nhưng lần này không giống. Ai bảo người gặp nạn là Bùi Lĩnh làm chi.

"f(x)=-f(x1), cho nên f(x)=f(x2), tức là hàm số f(x) là một hàm tuần hoàn với chu kỳ bằng 2, do đó f(1000)= f(0) = 0" Giọng điệu Bùi Lĩnh lạnh tanh, nói tóm tắt đơn giản.

Trương Gia Kỳ hóng chuyện: ?!

"Đúng rồi, ngồi xuống đi." Chủ nhiệm lớp gật đầu, "Đề này đúng là giải như vậy, tiếp theo..."

Sau khi ngồi xuống, Bùi Lĩnh dựa người ra sau ghế, theo quán tính lùi về sau, thành ghế dựa vào thành bàn của Tần Trì Dã. Cậu không quay đầu, chỉ nhẹ giọng lặp lại: "Ngu như vậy sao."

Đậu má!

Con người của Trương Gia Kỳ lấp lòe, cậu ta vừa mới nghe được cái gì thế này.

Nhìn thấy cái gì thế này.

"Anh Dã, bình tĩnh đi." Trương Gia Kỳ không dám giơ tay lay người.

Lần này thì Tần Trì Dã thật sự tỉnh ngủ, chịu đựng cơn giận suốt cả tiết học. Vừa mới tan học, Tần Trì Dã gọi Bùi Lĩnh lại, "Giữa trưa tôi chơi bóng rổ, cậu cũng đến sân đi."

"?" Bùi Lĩnh nghĩ Tần Trì Dã muốn tính toán chuyện lúc nãy với cậu, kết quả không nghĩ tới lại là thế này, "Không đi, tôi ngại phơi nắng."

Răng hàm Tần Trì Dã muốn bạnh ra rồi, nhìn thân thể gầy gò trước mặt lại kiềm chế thu nắm đấm trở về

"Buổi chiều tan học, sân bóng rổ."

"...Tôi cũng không chơi bóng rổ, cậu hẹn tôi chơi bóng làm gì?" Bùi Lĩnh kỳ lạ.

Này mà cũng không biết chơi? Trương Gia Kỳ đã điều tra được.

"Ai mẹ nó hẹn cậu chơi bóng. Nói cậu đi để cậu thấy kỹ thuật chơi bóng rổ của ông đây giỏi như thế nào."

Bùi Lĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bởi vì một câu kỹ thuật bóng rổ không ra gì của cậu mà người này còn nhớ tới tận bây giờ.

"Buổi chiều tôi phải về nhà. Xế chiều ngày mai đi."

Bớt được dây dây dưa dưa, Bùi Lĩnh nghĩ sao cũng được.

Tần Trì Dã đã hẹn gặp ở sân bóng, sự việc trong lớp toán ngược lại không để trong lòng. Tính cách của Tần Trì Dã chính là như vậy, đối với người với vật mình không quan tâm thì sẽ không cho một ánh mắt nhưng việc mình yêu thích bị diss chất vấn thì lại không được, dù thế nào cũng phải phân tích rõ ràng tận tường.

Chuông reo tan học lần thứ nhất lúc giữa trưa, giáo viên cũng không dạy quá giờ.

Làn sóng người đầu tiên xông đến căn tin đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Bùi Lĩnh chậm rãi thu dọn bàn học. Đi học được một tuần rồi nhưng trong lớp cậu vẫn chưa quen được người bạn nào. Bùi Lĩnh nhìn về phía nhân vật chính ngồi bàn hai, vô cùng náo nhiệt.

"Tô Hạ, nhanh lên. Hôm nay có món gà rán đấy."

"Chờ tớ một chút."

"Không sao, cậu từ từ."

Tô Hạ là nhân vật chính trong sách, mang theo buff bạn bè, điểm tương tác tràn đầy. Bây giờ cậu ta còn đang ở trạng thái màu da chocolate, chờ sau này sẽ từ từ lột xác, cao lớn trắng trẻo xinh đẹp. Nam sinh toàn trường từ nhà giàu đến học giỏi đều trở thành bạn tốt, người theo đuổi Tô Hạ.

Nhưng lại không chút liên quan gì đến học thần lạnh lùng là cậu.

Mới sáng sớm lười nhác nghe giảng, tiến độ học thần 0.2, Bùi Lĩnh vô cùng vừa lòng, phấn khởi đi căn tin.

Cậu cũng muốn ăn gà rán.

Căn tin của Anh Hoa rất lớn, gồm có hai tầng. Tầng hai bình thường là nơi giáo viên dùng cơm. Bùi Lĩnh tới muộn, dòng người xếp hàng ở món gà rán đã rất dài. Tô Hạ và bạn của cậu ta vừa vặn đứng đằng trước Bùi Lĩnh. Hai người đang nói về đề bài tiếng Anh sáng nay.

"Hóa ra là như vậy. Buổi sáng tớ nghe không rõ, khả năng nghe của tớ rất kém."

"Nghe nhiều thì sẽ tốt lên thôi. Phải cố gắng luyện tập, mẹ tớ mua cho tớ khóa học trên mạng, là khóa học của giáo viên trường Thực Nghiệm. Tí nữa về tớ chia sẻ cho cậu."

Tô Hạ nở nụ cười, "Ngại quá, cảm ơn cậu nhiều nhé."

"Cái này có gì đâu, đều là bạn bè cả mà. Hạ Hạ, cậu phải cười nhiều lên, cười nhiều mới đẹp."

Bùi Lĩnh ở phía sau vẻ mặt lạnh tanh. Ừm, đi con đường làm bông hoa học thần lạnh lùng không sao hết, không cần va chạm với nhân vật chính!

Rất tuyệt.

Đến phiên cậu, "Cho cháu một phần cơm gà rán."

"Bạn học, hết rồi."

Tô Hạ và bạn bè bưng khay cơm đi ngang qua, kinh ngạc nói, "Phần cuối cùng bị tụi mình mua rồi."

"Là Hạ Hạ số may. Mỗi lần tớ ra ngoài với cậu, mặc kệ làm gì đều vô cùng thuận lợi."

Bùi Lĩnh: ...

Hình tượng học thần lạnh lùng không thể phá vỡ.

"Tùy tiện món gì cũng được ạ."

Cái này dù sao cũng nên có.

-

Tần Trì Dã và Trương Gia Kỳ chiếm một bàn, bên cạnh trống hai chỗ ngồi. Học sinh bưng khay cơm tìm chỗ nào cũng không dám đến hỏi "Có thể ngồi chỗ này không?", tiếng xấu của trùm trường vẫn còn đó.

"Sướиɠ thật." Trương Gia Kỳ ngoạm một miếng gà rán. Gà rán của căng tin trường đúng là không đâu sánh bằng. Cậu ta ngẩng đầu thấy Bùi Lĩnh đang bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, "Lão đại, Bùi Lĩnh kìa."

Tần Trì Dã không thèm nhìn.

Trương Gia Kỳ hiểu được đây là thái độ sao cũng được của anh Dã, tự tác chư trương giơ tay, "Bùi Lĩnh, tới đây nè."

Phòng ăn nhiều người, không còn nhiều chỗ trống, Bùi Lĩnh cũng không khách khí. Chỗ ngồi nhà ăn của trường học lại không phải bị trùm trường nhận thầu cho nên cậu tới ngồi.

Tính cách Trương Gia Kỳ hoạt bát, thích nói chuyện phiếm, vừa chuẩn bị nói chuyện nhìn thấy khay cơm của Bùi Lĩnh đã cười ha ha thành tiếng.

"Ha ha ha ha ha ha, cậu đây là ăn cỏ đấy hả?"

Một khay cơm trưa rau chân vịt xào, Bùi Lĩnh chững chạc đàng hoàng lạnh mặt, "Càng tốt, ăn nhiều thông minh."

Hai con người ăn gà rán còn lại trong bàn: ...

Cuối cùng Tần Trì Dã cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bùi Lĩnh.

"Tôi không mua được gà rán." Bùi Lĩnh vẫn như cũ lạnh nhạt nói.

Ai mà không muốn ăn gà rán cơ chứ!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Lĩnh: Tiến độ học thần được 0.2 [Mỉm cười cố lên]

Chú thích:

Mấy từ teencode mà Tiểu Bồi Tiền nói là do trong bản raw nhóc con nói ngọng nhé mọi người. Để cho dễ thương thì mình chuyển hết sang mấy từ teencode cho nó ngộ ngộ chứ không phải mình lậm teencode đâu. ^^