Chương 11
Hoàng Hà quanh co khúc khuỷu đi qua Đô thành chầm chậm chảy về phía đông thôn Sân Tập mặt nước tĩnh lặng như con rồng vàng bị thuần phục, hàng xóm chung quanh nhanh chóng xuất hiện, lau sậy lượn vòng quanh thôn đều bị vây vào trong một thạch đê trùng điệp, con đê vậy mà có cửa thoát nước, những lúc khô hạn có thể thoát nước ra tưới tiêu hoa màu.
Con đường trong thôn là náo nhiệt nhất, lúc này tiếng pháo nổ vang dội, thôn Sân Tập gần hai mươi năm qua không có vui mừng như vậy, nạn lụt nhiều năm liên tục khiến cho thôn dân khổ không thể tả, mười năm trước, Thượng Quan gia ở Hồ trang Giang Nam có giao tình với Lục vương gia đương triều nói về tình hình của thôn dân, hướng Thánh thượng trần thuật, lúc này mời quan phương giúp sức, cùng nhau xây dựng thạch đê này.
Bởi vì đặc thù địa chất, xây dựng thạch đê không dễ, chỉ là xử lý nguồn gốc vấn đề đã hao phí sáu, bảy năm, rốt cục năm nay mới làm xong trước kì nước lên.
Làm cho thôn dân vui mừng khôn xiết không chỉ việc tốt này, Cát Tường tiền trang nổi danh khắp nơi cũng mở phân hào ở thôn Sân Tập này, ngày hôm nay khai trương thuận lợi, một chuỗi pháo lớn dài chính là bọn họ đốt, cửa tiệm vừa mới mở đã xếp dài một hàng người, người người che lỗ tai lại cười đến miệng cũng không ngậm lại được, bởi vì tiền trang mấy ngày trước đã tuyên bố, chỉ cần ngày khai trương còn tồn bạc, sẽ đưa vào bao tiền lì xì.
Một khách điếm cũ gần đây cũng đổi chủ hiệu, đổi tên là “Tiệm Phú Quý”, kim chủ vốn là một phù hoa sơn trang, nghe nói đương gia chủ mẫu vô cùng yêu thích món cá dấm đường của bọn họ, cùng với mấy năm trước cá muối nhập vào từ thành Lâm An, tam bất ngũ thì thích thì chạy tới thăm, sau trang chủ lại ngại khách điếm cũ kỹ, dứt khoát cùng Trịnh lão bản mua lại sửa chữa, cũng không quan tâm khách điếm xa hoa như vậy trong thôn có mấy người dám tới, , nghe khẩu khí trang chủ, coi như mua nuôi con muỗi cũng không vô vị.
Bất quá, mấy ngày nay bởi vì thạch đê làm xong cùng Cát Tường tiền trang khai mạc, trong cửa hiệu cũng không ít khách quý bước vào, Huyện thái gia cũng mời phu thê Thượng Quan dự bữa cơm trưa.
“Này, này, Ngọc ca ca, chàng xem đằng trước có rất nhiều người xếp hàng? Có phải có cái gì ăn không?”
Trong đám người, một thiếu phụ có gương mặt tròn tròn cười híp mắt, kéo vị hôn phu bên cạnh muốn cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt.
Nam tử tuấn mỹ bất đắc dĩ nhìn thê tử, “Không phải khi nãy mới ăn cá dấm đường rồi mới ra ngoài sao? Giờ lại muốn ăn, bao tử của nàng không giống tiểu trư thì là cái gì? Gọi là động không đáy cũng chẳng sai.” Tiểu nương tử cười cười chỉ cái bụng mình, “Không phải là động gì, là tiểu trư thứ ba của chúng ta!”
Hắn vội vàng kéo thê tử lại, “Cái gì? Nàng lại có? Sao bây giờ mới nói, đi, chúng ta nhanh đi về, nhiều người ở đây, vạn nhất có sơ suất làm sao bây giờ. . . . . . “
Lời vừa mới nói, vài tiểu mao đầu đuổi nhau chạy về hướng bọn họ, một người trong đám tiểu hài tử đó không cẩn thận va chạm đến tiểu nương tử, thật may là nam nhân nhanh tay lẹ mắt, kịp thời giữ lấy nàng.
Đứa trẻ không có đứng vững, ngã , nắm giấy trong tay bay đến chân tiểu nương tử.
Ca ca chạy phía trước hắn quay lại, “Bùi Minh, ngươi thật ngốc, chạy chậm nhất mà còn bị ngã.”
“Nhị ca, huynh mặc kệ ta, huynh mau trở về nói với nương, chúng ta tìm được di mẫu (dì) Như Ý.”
Tiểu nương tử nghe thấy cái tên liền kinh ngạc, khóe mắt vô ý lại liếc về hình vẽ tờ giấy trên đất kia, nhất thời cả người chấn động. “Ngọc ca ca, chàng, chàng xem, đây là!”
Đó là tín vật giống với viên đá màu trắng trên cổ nàng, chỉ khác là, bên trên viết hai chữ “Như ý”.
Hai vợ chồng lập tức nhìn Bùi Quân, Bùi Minh. “Hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi mới vừa nói di mẫu Như Ý là họ Kim?” Hai huynh đệ liếc nhau một cái, Bùi Quân cơ trí hỏi: “Ngài biết di mẫu Như Ý của chúng ta sao? Nương của ta tìm di mẫu đã lâu rồi, ngài biết tung tích của di mẫu sao?” Tiểu nương tử vội vàng lắc đầu, “Ta không biết: -. . . Đúng rồi, nương của ngươi. . . . . . Mẹ ngươi muốn tìm Như Ý, nương của các ngươi là . . . “
Hai huynh đệ cùng kêu lên : “Mẹ ta là Kim Cát Tường.”
Khóe mắt nàng trong nháy mắt tràn lệ, cái này. . . . . . Cái này sao có thể? Đúng là tỷ muội thất lạc nhiều năm của nàng sao?
Âu Dương Linh Ngọc nắm chặt tay thê tử, thúc giục hai huynh đệ Bùi gia, “Nhanh lên, mau dẫn chúng ta đi tìm nương của các ngươi!”
Trong nhà trọ Phú Quý, Huyện thái gia đang mời tiệc phu thê Thượng Quan Vũ Nguyệt, đầy món ngon của Sân Tập thôn đầy bàn, bao gồm cá dấm đường, canh hầm, thấy thế vành mắt Hoa Khai đỏ lên.
Thượng Quan Vũ Nguyệt biết thê tử nhớ nhà, chủ động gắp một miếng cá muối đậu hủ cho nàng, muốn cho nàng thay đổi tâm tình. “Mới vừa Ngô đại nhân nói, đây là cá muối mấy năm qua này được hoan nghênh nhất trong quán, nàng nếm thử một chút.” Dù sao mùi vị sẽ không để cho nàng lại nhớ đến các tỷ tỷ muội muội. Hoa Khai ôn thuận gắp một miếng nếm thử, không nghĩ tới thịt cá mới vừa vào miệng, sắc mặt nàng liền thay đổi, “Đây là. . . . . . Đúng rồi . . ” Hương vị của nương! Đây chính là hương vị cá muối của mẫu thân! Chưởng quỹ vừa lúc dẫn tiểu nhị lại đưa món ăn, nàng vội vàng hỏi: “Xin hỏi, món ăn này là người nào làm?”
Tiểu nhị bị hỏi đến có chút không giải thích được, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Là đầu bếp Hứa Bá đã làm ở chỗ chúng ta hai mươi năm! Phu nhân, có vấn đề gì không?”
Hứa Bá? Nam nhân sao? Nàng sững sốt, nước mắt cũng mau rơi xuống, làm sao có thể lại là đàn ông làm đây? Hương vị như vậy, rõ ràng chỉ có nương biết làm, Đại tỷ, Nhị tỷ từng giúp làm qua, khi đó nàng còn nhỏ, cũng muốn giúp một tay, nhưng nương nói với nàng, đợi nàng sang năm thêm một tuổi hãy nói. . . . . .
Giỏi quan sát sắc mặt mà nói chuyện, chưởng quỹ nhìn thấy Thượng Quan phu nhân vị này trong miệng lẩm bẩm nhớ tới cái gì “Hương vị giống như”, đang muốn xuất khẩu hỏi thăm, mắt lại liếc về phu thê Triển gia vừa mới vào cửa, thân thiện chủ động nói ―
“Thượng Quan phu nhân, cá muối đậu hủ bảo này là dùng cá muối, là bí truyền Thiếu phu nhân Triển gia, ngài thích mùi vị này, không bằng ta vì ngài giới thiệu một chút, thế nào?”
Thấy nàng vội vàng gật đầu, hắn lập tức lui ra, đi tới cửa mời phu thế Triển gia.
Cầm trên tay một truyền đơn cùng tín vật của Như Ý, vẻ mặt đau khổ nói với trượng phu: “Chàng nói xem, biện pháp này thật có kết quả sao? Mấy năm qua này, cầm truyền đơn cùng tín vật giả đi giả danh lừa nhiều người như vậy, chúng ta thật có thể tìm được tỷ tỷ, muội muội các nàng sao?”
Triển Hồng Tề an ủi nàng, “Nàng đừng nóng lòng, có lẽ đợi lát nữa sẽ có người tới nói cho nàng tung tích của các nàng!”
Lời hắn còn chưa nói hết, liền bị bộ mặt cười cười của chưởng quỹ cắt đứt. “Triển thiếu gia, Triển phu nhân, có mấy vị khách quý muốn biết nhị vị, bọn họ vô cùng yêu thích cá muối của Triển phu nhân.”
“A? Là người nào?” Triển Hồng Tề không hứng thú hỏi.
“Huyện thái gia mở tiệc mời khách, phu thê Thượng Quan ở Hồ trang Giang Nam.”
“Qua nói chuyện một chút được không?” Hắn hỏi thê tử, thấy nàng nhu thuận gật đầu, mới theo chưởng quỹ đi trước.
Cũng không biết là có phải đúng lúc như vậy, phu thê Bùi Thanh bởi vì hôm nay Cát Tường tiền trang khai mạc ở tiểu thôn này, cũng tìm nơi ngủ trọ tại tiệm Phú Quý, nghe người làm nói đến Huyện thái gia ở chỗ này mời khách, muốn nói tới đây lên tiếng chào hỏi.
Phu thê bọn họ cơ hồ vừa bước chân vào, đi vào trong phòng thì liền nghe đến hai nữ nhân đồng thời kinh hô!
“Nhị tỷ!”
“Hoa Khai!” Thân thể Cát Tường vô cùng rung động, cái tên này, nàng. . . . . . Có nghe lầm không? Lệ trong suốt làm mờ tầm mắt nàng, nhưng nàng vẫn cố gắng mở to mắt, mặc cho nước mắt tràn ngập, hai phụ nhân ôm nhau trước mắt, thật sự là Hoa Khai và. . . Như Ý sao? Nhìn ngũ quan các nàng, so với bộ dạng lúc nhỏ không khác bao nhiêu, oh, là có chút quý khí, thành thục hơn. . . . . .
“Cát Tường, tại sao nàng khóc?” Bùi Thanh phát hiện thê tử khác thường, kinh thanh hỏi.
Như Ý, Hoa Khai vừa nghe cái tên “Cát Tường” này, vội vàng quay đầu nhìn lại, không dám tin vừa khóc vừa cười, “Nàng, nàng phải . . . . . Đại tỷ . . . . . . “
“Ô, Đại tỷ, Nhị tỷ, ta thật là nhớ các nàng. . . . . . ” Hoa Khai căn bản không quan tâm còn có một cặp đại nam nhân ở đó, khóc như một oa nhi.
“Các nàng tại sao lại ở nơi này đây. . . . . . Không không, điểm này cũng không quan trọng, thật tốt quá, ta rốt cuộc tìm được các nàng . . . . . . ” Cát Tường cũng khóc khóc đến không thành tiếng, hai cái tay bận rộn sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia.
Chưởng quỹ cùng Huyện thái gia thấy không hiểu ra sao, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mà còn lại trượng phu ba nữ nhân là hiểu rõ mọi chuyện, liếc mắt nhìn nhau; bọn họ còn không biết nhau là ai, nhưng đã có chung tiếng lòng! Thật tốt quá, nguyện ước của thê tử nhiều năm qua cuối cùng cũng thực hiện.
Chẳng qua là. . . . . . Dường như còn thiếu một người. . . . . .
“Nương, nương, người ở nơi nào? Chúng ta tìm được di mẫu Như Ý!” Lão Đại Bùi gia Bùi Tích chạy nhanh thở gấp, Ba huynh đệ bọn họ ra đường du ngoạn, thấy người ta phát truyền đơn này, vừa nhìn thấy, vội vàng trở về nhà trọ, chính là muốn nói cho nương cái tin tức tốt này, vậy mà nương cùng cha đều không ở trong phòng, là tiểu nhị ca nói bọn họ tới nơi này.
Hắn muốn đi tới thì thấy hai đệ đệ dẫn một đôi vợ chồng, Bùi Quân nói, bọn họ cũng phải tìm di mẫu Như Ý, còn phải tìm nương.
Chuyện quá khẩn cấp, hắn không còn kịp biết rõ chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại, trước tiên đưa mọi người tới hãy nói, cũng không kịp lễ nghĩa, gấp đến độ hô to gọi nhỏ.
Chỉ thấy, dáng dấp tiểu nương tử tròn tròn ào ào chạy vào, nhìn mọi người trước mắt, ngây ngốc vừa khóc vừa hỏi: “Các nàng. . . . . . Vị nào là Như Ý, ta là Phú Quý, ta, ta. . . . . . Ta quên bộ dáng các nàng . . . . . . “
“A, trong quyển sách nhỏ này viết cái gì?” Lý đại thẩm đi tới Cát Tường tiền trang gửi bạc, thuận tay từ quầy cầm lên một quyển sách nhỏ, không biết chữ, nàng hỏi chưởng quỹ trong quầy. Chưởng quỹ say sưa nói chuyện: “Bà chưa nghe nói a, bốn tỷ muội Kim gia bán mình chôn cất. . . . . “
“A, cái đó, ta làm sao có thể không nghe nói, một năm trước bốn tỷ muội đại đoàn viên đã kinh động đến Sân Tập thôn chúng ta, thật không nghĩ tới bốn nha đầu kia phúc khí tốt như vậy, từ nha hoàn biến thành đương gia chủ mẫu, rất giỏi, thật là bốn nguồn sáng của Sân Tập thôn chúng ta.” Lý đại thẩm thuộc như lòng bàn tay nói.
“Đúng vậy, trước kia Đại đương gia ta đem chuyện tỷ muội phu nhân in thành sách nhỏ, đặt ở trong tiền trang lưu truyền rộng rãi, để giúp nàng tìm kiếm tung tích các vị tỷ muội khác, hiện tại người tìm rồi, liền đem kết quả này thu lại, cám ơn thiện tâm nhân sĩ trợ giúp khắp nơi.”
“Đó, chưởng quỹ, ngươi nói ngược lại với lão bà nhà ta, kết cục này là như thế nào?” Nàng tò mò hỏi.
“Kết cục. . . . . . Đương nhiên là tất cả đều vui vẻ, chúng ta “bổ sung và chỉnh sửa” việc này, còn có quá trình bốn tỷ muội Kim gia từ nha hoàn làm phu nhân như thế nào đây!”
“Ưm hừm, ta đây ngược lại không có nghe nói, ngươi là người tốt, mau mau kể cho bà già ta nghe!” Chưởng quỹ cong cổ họng, “Chuyện xưa, sẽ phải nói trận lũ lụt bất ngờ kéo đến thôn Sân Tập năm ấy. Năm ấy, Cát Tường mười tuổi, Như Ý chín tuổi, Hoa Khai, Phú Quý cũng mới bảy, tám tuổi. . . . . . “
HẾT