Chu Thất thật sự kinh hoảng – đây là lần đầu tiên Cát Tường chứng kiến ánh mắt đó của Chu Thất – vươn tay cực nhanh ôm lấy Tiểu Tuyết đi vội vào nội thất. Một bên bước nhanh như bay, một bên trầm giọng gầm gừ: “Đường Cát Tường, ngươi dám không tiến vào, ta lập tức bổ ngươi ra.”
Buổi tối ngày hôm đó, Tiểu Tuyết bắt đầu nóng rần lên.
Chu Thất triệu Ngự y đến, nhưng mà đại phu bình thường làm sao có thể giải được sự thống khổ do “Bạch phát tam thiên trượng” phát tác gây ra? Nếu không phải Cát Tường trộn chút dược để cấp cứu tạm thời, Tiểu Tuyết sợ rằng đã không qua khỏi.
“Bạch phát tam thiên trượng” a, là cự độc trong chốn giang hồ, kiệt tác do chính công chúa ma giáo tỉ mỉ điều chế, chẳng những kết liễu một đời nữ nhân tài ba nhất giang hồ, mà ngay cả hài tử của nàng khi sinh ra cũng phải chịu đủ sự hành hạ. Cho dù là Cát Tường cũng không có khả năng cứ đơn giản như vậy mà chấm dứt nó. Có điều, trong mọi người thì Cát Tường là kẻ duy nhất có thể đối phó với nó, đây cũng là nguyên do tại sao Chu Thất còn chưa hóa kiếp cho hắn.
Nhưng mà cũng như Chu Thất đã nói, Cát Tường tội không thể tha.
Đã sớm cảnh cáo hắn đừng làm hư Tiểu Tuyết, hắn trong ngoài bất nhất còn chưa nói, lại còn dám tùy tiện đem Tiểu Tuyết trói gà không chặt xuất môn, để dẫn đến kết cục như bây giờ.
Khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Tuyết cùng vết sẹo bên má, cùng với đôi mắt trống rỗng không mang chút cảm xúc nào khiến cho trái tim của Chu Thất trong phút chốc ngừng đập.
Buổi sáng trước khi vào triều người rõ ràng vẫn hoàn hảo…như thế nào trong thoáng chốc đã bị hỏng rồi? Người vốn sở hữu sự mỹ lệ khuynh quốc khuynh thành như vậy… như thế nào đột nhiên bị hủy hoại đến mức này?
Trọng yếu nhất là, thân thể của Tiểu Tuyết…tâm tình của hắn…sao lại biến thành như vậy? Tại sao độc tố đã từ lâu ngủ yên lại đột ngột phát tác?
Xét tất cả nguyên nhân đều là lỗi của Đường Cát Tường. Nếu không phải còn cần hắn giải độc, Chu Thất chắc đã sớm đánh cho hắn một trận nên thân rồi.
Ma phiền tinh đúng là ma phiền tinh, đi đến đâu cũng gây thêm phiền toái cho người khác.
Quyết định rồi, ngày mai dứt khoát đá hắn ra khỏi Thanh Phong Các, mặc kệ hắn cái gì dụ địch hay không dụ địch, bây giờ tình trạng của Tiểu Tuyết là trọng yếu nhất. Thanh Phong Các vốn là căn phòng thoải mái nhất trong phủ. là nơi thích hợp nhất để Tiểu Tuyết dưỡng bệnh. Ngay lập tức, Chu Thất triệu Quản Ngũ đến, trừ Tiểu Tuyết vẫn đang hôn mê bất tỉnh không nên di chuyển, những thứ còn lạ toàn bộ đều dọn trở về Thanh Phong Các, chờ Tiểu Tuyết hạ sốt thì ôm y sang cũng không muộn.
Tình huống của Tiểu Tuyết rất không ổn định, một đêm lên cơn sốt rất nhiều lần, Cát Tường chỉ có thể ở bên cạnh y canh giữ không rời, khống chế tình huống. Còn Chu Thất thì an vị bên giường Tiểu Tuyết, nắm lấy bàn tay vì nhiệt độ cao mà trở nên nóng bỏng của y, muốn vì Tiểu Tuyết vốn luôn giãy dụa nói mê mà tiếp thêm sức mạnh.
Cơn sốt cao kéo dài ba ngày. Cát Tường cùng Chu Thất cũng liên tục canh chừng không ngủ không nghỉ suốt ba ngày.
Thời gian ba ngày cũng không dài, lấy thân thủ của Cát Tường cùng Chu Thất, không nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chẳng sao cả. Nhưng mà một khi trái tim bị dày vò liên tục trong từng đó thời gian, một ngày cùng một đời có gì khác biệt?
Ban ngày Chu Thất vẫn như cũ thượng triều. Thân là trọng quan triều đình, y không thể tùy tiện vì quyền lợi mà bỏ mặc công việc. Trời vừa tối thì y vội canh giữ bên người Tiểu Tuyết, mang theo đôi mày không thể giãn ra cùng nghìn vạn yêu thương vô thức toát ra từ ánh mắt, che chở cho Tiểu Tuyết.
Vấn đề yêu hay không yêu, đã không cần hỏi nữa. Nhìn bộ dáng của Chu Thất, Cát Tường biết rõ, bản thân nếu không thể cứu chữa thật tốt cho Tiểu Tuyết, hậu quả sẽ không chỉ là hai từ “bi thảm” mà thôi.
Sang ngày thứ tư, cơn sốt lui dần. Tiểu Tuyết cuối cùng cũng có thể vững vàng ngủ yên. Cát Tường tạm thời có thể thở ra một chút, rời khỏi Vương phủ đến dược điếm mua chút dược vật, chuẩn bị giải quyết vấn đề cho tốt.
Trải qua một trận bệnh như thế này, tính huống vốn cũng gần như rõ ràng rồi. Còn việc có thể giải hay không, còn cần chút vận khí.
“Bạch phát tam thiên trượng”, khẽ thì thào cái tên này, Cát Tường lộ ra một tia cười khổ. Không hổ là kiệt tác công phu của công chúa ma giáo. Muốn giải triệt để rất khó. Trừ phi…có người hỗ trợ.
Nhắc tới lại không thể không nghĩ đến một người đã lâu rồi không có tin tức.
Mấy ngày này bận rộn đến mụ mị đầu óc, mất cả phương hướng, không có khả năng phân thần tìm kiếm khí tức ẩn giấu bên người, không biết y có còn ở đây hay không. Nếu như không thể nhìn thấy y, vậy làm sao biết được lúc đấy cùng Chu Thất diễn trò có tác dụng hay không đây.
Tìm mua thuốc tốn nhiều thời gian hơn dự tính. Chờ đến khi Cát Tường đạp ánh trăng trở về Vương phủ thì đã thấy Chu Thất, cữu cữu cùng Tuyết Thiên Tầng, thấy cả vẻ mặt sốt ruột cùng lo âu của bọn họ, nhưng lại không nhìn thấy Tiểu Tuyết lẽ ra phải đang tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Tiểu Tuyết mất tích rồi. Trong phòng y không có dấu vết bị bắt cóc, thiếu đi một ít quần áo cùng ngọc và trang sức không đáng bao nhiêu tiền. Ngẫm nghĩ, là chính y trốn đi thôi.
Trong chớp mắt, thật muốn cười to. Nguyên lai y cũng không phải như trong tưởng tượng của mình là băng búp bê vô tâm vô tình. Y cũng có tính cách riêng mà.
Nhưng lại không thể cười được. Trước ánh mắt cơ hồ muốn gϊếŧ người của cửu cửu và Chu Thất, tuyệt đối không thể cười. Một người lo lắng ái tử, một người lo lắng tình nhân, xem ánh mắt đều có chút mất lí trí cả rồi, còn dám cười thì có khả năng sẽ bị hành hung một trận bầm dập mất.
Chính mình đương nhiên cũng lo lắng, thân thể suy yếu như vậy, rất dễ gặp chuyện không may. Nhưng mà cũng đỡ hơn mình là người biết cuối cùng, những người kia đều đã hành động rồi, lực lượng của Chu Thất, còn có năng lực của cữu cữu cùng Tuyết gia, nếu ngay cả Tiểu Tuyết ở nơi nào cũng tìm không thấy, như vậy khỏi cần lăn lộn trong triều đình hay giang hồ gì nữa.
Bây giờ nhiệm vụ của mình là chuẩn bị hết thảy cho tốt, chờ sau khi Tiểu Tuyết trở về thì hảo hảo trị liệu cho y.
Không nghĩ tới Tiểu Tuyết so với trong tưởng tượng còn có thể trốn.
Ngày ấy rốt cuộc cũng tìm được tung tích của y, mấy đại nam nhân phóng ngựa chạy như điên đến nơi, sợ rằng nếu trễ một bước sẽ không kịp tóm lấy mạt tuyết ảnh kia.