“Ba ba ơi, tôi đến rồi đây.” Dù trong lòng đầy bực bội nhưng sau khi lau mồ hôi đi vào, Quý Thuần vẫn phải nở nụ cười rạng rỡ như một chú chó con vui vẻ.
Cố Lưu Sơ liếc nhìn Chu Lăng một cái, Chu Lăng hiểu ý, quay người lấy một chai cồn từ tủ âm tường và phun lên người Quý Thuần .
Quý Thuần : "......"
Ý gì đây? ! Cậu là cái gì, tập hợp của các vi khuẩn à? ! Làm vậy rất tổn thương lòng tự trọng của cậu!
Mạng của niên hạ cũng là mạng mà!
Vừa phun xong, bụng Quý Thuần liền kêu lên vài tiếng, cậu ôm bụng, ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn chưa ăn cơm.”
Cố Lưu Sơ vẫn còn chút lương tâm, nói với Chu Lăng: “Đưa cậu ta đi ăn cơm, tiện thể thay bộ quần áo.”
Hôm nay đã tốn năm mươi vạn rồi, lại thay một bộ mới nữa, thực sự là quá xa xỉ.
Quý Thuần thở dài, nhìn đại thiếu gia Cố đeo kính râm rồi nói: “Tôi không muốn thay.”
Lời nói hạ lưu sao lại dễ dàng nói ra miệng như vậy, lời này khác gì nói không muốn mất đi mùi hương của anh đâu?
Cố Lưu Sơ tức giận đến mức tim đập thình thịch trong l*иg ngực, chỉ cảm thấy mình sớm muộn cũng sẽ bị cậu nhóc này làm cho phát bệnh tim sớm.
Quý Thuần bước đến bên cạnh Cố Lưu Sơ, lẩm bẩm: “Kim chủ ba ba, anh có biết hiện tượng ấm lên toàn cầu đã gây ra bao nhiêu thảm họa thiên nhiên không, anh có biết bao nhiêu côn trùng đã bắt đầu lây truyền bệnh không? Anh có biết có bao nhiêu gấu Bắc Cực không có cái ăn không? Anh có biết có bao nhiêu người không đủ tiền dùng—”
Cố Lưu Sơ giận dữ nói: "Có phải cậu đã quên mất mười bước rồi không!"
"......" Quý Thuần bắt đầu lùi lại, lùi đến vị trí tám bước, phía sau là một kệ sách, không còn chỗ lùi nữa, thế là cậu quay người bắt đầu leo lên tường.
Cố Lưu Sơ: "......"
Cố Lưu Sơ dứt khoát quay lưng lại, mắt không thấy thì lòng không phiền rồi vẫy tay với Chu Lăng: "Đưa cậu ta ra ngoài, ăn cơm tắm rửa thay quần áo, nửa giờ sau quay lại."
Nếu có thể, anh thà rằng đánh ngất Quý Thuần rồi mang về, hoặc khâu miệng lại rồi mang về cũng được.
Quý Thuần được Chu Lăng dẫn đi, cậu phát hiện ra tầng này còn có đội ngũ đầu bếp riêng của Cố Lưu Sơ, đầu bếp đặt một số món như cá hồi và tôm hùm sashimi lên quầy bếp, đặt đĩa và dao nĩa trước mặt cậu, còn có cà phê và nước trái cây để tùy chọn nữa.
Đáng ghét, cuộc sống xa hoa của người giàu có.
Quý Thuần không quá hứng thú với đồ ăn Nhật, trước kia cậu làm việc ở quán bar, trước khi về ký túc xá vào buổi tối thường ăn tạm đồ ăn Nhật nguội còn lại của bếp sau, có khi vô tình ăn phải một số đồ hỏng, cảm giác dạ dày cồn cào vẫn còn nhớ như in.
Nhưng cậu không kén ăn, ăn gì cũng được, chỉ cần no bụng là được.
Cậu nghĩ để tránh làm mất thời gian nghỉ trưa của đại thiếu gia Cố, thế là cậu ăn nhanh chóng trong mười phút, sau đó được Chu Lăng dẫn đi tắm rửa thay quần áo.
Ban đầu cậu còn thắc mắc tại sao trong công ty lại có chỗ tắm rửa, kết quả là được Chu Lăng dẫn đến bên cạnh một hồ bơi.
Quý Thuần : "......"
Cuộc sống của người giàu thực sự là điều cậu không thể tưởng tượng nổi.
Cố Lưu Sơ lại có một bể bơi riêng trong công ty!
Sợ bị Châu Lăng nhìn ra và chế giễu cậu là thằng nhà quê, cậu giữ mặt không biểu cảm bước vào phòng tắm, sau đó mới lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp từ bên trái, bên phải, từ trên, từ dưới, đợi đến khi mẹ cậu tỉnh táo thì sẽ cho mẹ xem.
Khi Quý Thuần đang ăn.
Cố Lưu Sơ nhắm mắt, nhảy vào hồ bơi.
Dòng nước mềm mại luồn quanh, nâng đỡ cơ thể anh, trong nước giúp anh suy nghĩ một số vấn đề và nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mặc dù cực kỳ khó chịu với ý nghĩ si mê của Quý Thuần về anh, cũng không thích nhìn thấy Quý Thuần thường xuyên bẩn thỉu như một chú chó nhỏ vừa lăn lộn trong bùn. Nhưng không thể phủ nhận, nhờ có chú chó nhỏ bẩn thỉu này, tối qua anh đã ngủ rất ngon.
Đã lâu rồi anh không có được một giấc ngủ thuần khiết như vậy, không ác mộng, không tỉnh giấc giữa chừng, chỉ có một đêm thoải mái và ngọt ngào.
Đến mức anh có chút muốn tiếp tục hưởng thụ, ngay cả khi trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi cũng muốn gọi người đến bên cạnh.
Ngoài ra, dường như Quý Thuần còn đóng vai trò như một khóa an toàn cho căn bệnh tim của anh.
Điều này khiến Cố Lưu Sơ thay đổi một số quyết định ban đầu.
Ban đầu anh không có ý định để Quý Thuần lộ diện, dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, cả hai bên đều có lợi mà thôi.
Nhưng bây giờ, đám người lớn tuổi trong Cố thị đang nhìn chằm chằm, anh thừa nhận với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, anh cần Quý Thuần hơn.
Anh lao một cú mạnh, lặn sâu xuống đáy nước.
Bên này Quý Thuần nhanh chóng tắm xong, đang định thay bộ quần áo trợ lý Chu đặt bên cạnh thì đột nhiên nhìn thấy phía không xa trong hồ bơi trong xanh, có một bóng hình thon dài và đẹp đẽ.
Người trong nước có thân hình rất đẹp, đếm sơ qua vậy mà có tám múi cơ bụng, bờ vai còn rộng hơn cả cậu.
Quý Thuần trợn tròn mắt kinh ngạc, sinh ra ý chí cạnh tranh mãnh liệt.
Cậu không phục!
Chắc chắn là do đại thiếu gia Cố ngày nào cũng đi phòng gym, còn cậu không có sức và tiền để đi tập nên mới dẫn đến sự chênh lệch này.
Cố Lưu Sơ dưới nước trông như một món đồ sứ tinh xảo, màu xanh của nước trở thành một tấm màn mờ ảo. Các ô trắng đen dưới đáy bể phản chiếu lên trên, nước lướt qua sống mũi cao và đôi mắt nhắm chặt của anh làm lay động mái tóc ngắn đen của anh.
Quý Thuần không thể kiềm chế được mà ngồi xuống bên cạnh bể bơi, hít thở nhẹ nhàng, tay chống cằm, ngắm nhìn cảnh tượng này.
Chờ đã, cậu đột nhiên nhận ra có điều không ổn — tại sao đã một phút rồi mà kim chủ vẫn chưa lên.
Chẳng lẽ bị chuột rút gì đó mà đuối nước rồi sao!
Mi mắt Quý Thuần giật giật, không nghĩ nhiều, lập tức chạy tới.
Chưa kịp nhảy xuống nước thì cậu đã dẫm lên đôi dép của Cố Lưu Sơ để bên cạnh.
Bên cạnh dép toàn là nước.
Cậu trượt chân, "ùm" một tiếng, ngã vào bể bơi trong tư thế nằm ngửa.
"......"
Quý Thuần cố gắng đứng dậy trong bể bơi nhưng càng vùng vẫy, chân cậu càng không chạm được đáy bể. Hồ bơi này thiết kế đặc biệt, nước rất sâu.
"Cứu— ực"
Quý Thuần uống một ngụm nước hồ bơi.
Vài giây sau, cậu được Cố Lưu Sơ bơi đến vớt lên.
Cố Lưu Sơ ném cậu lên tấm đệm đen bên mép bể, Quý Thuần sặc vài ngụm nước, vừa mở mắt ra, ánh nhìn liền chạm phải chiếc quần bơi đen của đại thiếu gia Cố.
Rất hoành tráng nha.
Ánh mắt cậu vô thức dừng lại một chút.
Cố Lưu Sơ: "......"
Cố Lưu Sơ suýt chút nữa tức đến bốc khói.
Một chiếc khăn tắm đập thẳng vào mặt Quý Thuần : "Tự lau khô mình đi."
Quý Thuần dù không có lý nhưng vẫn cứng giọng, cầm khăn tắm bò dậy, yếu ớt nói: "Tôi tưởng anh bị đuối nước, tôi đang cứu anh mà."
Không đuối nước thì đang lành lặn ở dưới nước không lên làm gì, người bình thường có ai làm thế không?
Thật sự rất đáng sợ.
Cố Lưu Sơ khoác một chiếc khăn tắm rồi đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống, vừa lau mái tóc đen ướt của mình vừa cười lạnh: "Phải, cậu thật là dũng cảm."
Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao? Kim chủ ba ba lại khen cậu?
Quý Thuần có chút kinh ngạc nhưng vẫn vui mừng ưỡn ngực.
Cố Lưu Sơ: "Ngã vào như một con cún cũng rất anh dũng, kêu cứu cũng rất anh dũng, uống nước tắm của tôi cũng đặc biệt anh dũng."
Quý Thuần : "......" Biết ngay là miệng chó không thể mọc ngà voi mà.
Kim chủ ba ba cô độc, tính khí xấu, nửa đêm tự dưng yếu đuối cũng đành chịu nhưng miệng lại độc ác.
Cơ hội nịnh nọt hiếm có cuối cùng lại thành một trò cười, Quý Thuần có chút buồn bã lau mái tóc màu nâu của mình.
Cậu khoác khăn tắm, lặng lẽ đi đến phòng tắm để mặc bộ đồ mà Chu Lăng đã chuẩn bị sẵn.
Cố Lưu Sơ liếc nhìn, thấy cậu ủ rũ, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên người cậu một chút.
Không biết có phải vì không thể mặc lại đồ nhuốm mùi hương của mình mà buồn bã hay không, hay là vì không cứu được anh mà buồn bã.
Dù ban đầu khi mới gặp vì những trang nhật ký tình yêu đơn phương trong cuốn sổ kia mà anh rất chán ghét Quý Thuần, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Cố Lưu Sơ cũng nhận ra, tính cách của cậu thiếu niên không xấu, thậm chí có phần vô tư và lạc quan, lại còn hoàn thiện hơn người bình thường.
Còn những tật xấu của cậu là lỗ mãng, ăn kem rơi vãi, thẩm mỹ tệ hại, không phải là không thể chịu đựng nổi.
Điều không thể chịu đựng nhất vẫn là những ý nghĩ hạ lưu đầy trong đầu cậu về mình.
Cố Lưu Sơ cau mày, với môi trường gia đình như vậy, cậu thiếu niên có chút biếи ŧɦái cũng bình thường.
Cố Lưu Sơ nghĩ nếu răn đe thêm, có lẽ sẽ có cơ hội để Quý Thuần cải tà quy chính.
Quý Thuần mặc xong quần áo thì theo Cố Lưu Sơ vào phòng làm việc để ngủ trưa.
Rèm cửa kéo xuống, may mắn là toàn bộ tầng trên cùng là của riêng Cố Lưu Sơ, không có người qua lại, nếu không bị thư ký hay người khác nhìn thấy, thật sự không biết giải thích như thế nào khi hai người đàn ông lại làm những việc kỳ lạ này.
Ai có thể tin rằng hai người họ chỉ đơn thuần là ngủ thôi chứ.