Chương 8

Sáng sớm năm giờ, Quý Thuần đã tỉnh dậy, thói quen làm việc lâu dài khiến cậu hình thành nếp sống không cần báo thức vẫn dậy sớm.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Cậu dụi mắt, người đàn ông bên cạnh vẫn đang say ngủ.

Rèm cửa dày kéo kín, ánh sáng trong phòng rất mờ, sống mũi của người đàn ông chạm vào vai cậu, góc nghiêng hoàn hảo, không còn đôi mắt đen lạnh lùng bạo tàn, Cố Lưu Sơ nhắm mắt trông rất yên bình.

Anh ôm chặt cậu, như ôm một khúc gỗ nổi.

Cảm nhận hơi ấm của người đàn ông khác trong chăn, Quý Thuần ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình.

À, bị kim chủ bao nuôi rồi.

Không biết khi nào anh mới tỉnh, Quý Thuần nhẹ nhàng nhấc cánh tay của đại thiếu gia ra rồi lấy bộ quần áo.

Vừa nhổm dậy, cánh tay bị người bên cạnh nắm chặt, kéo cậu trở lại.

Tỉnh rồi?

Quý Thuần giật mình.

Nhưng quay lại nhìn, đại thiếu gia vẫn đang ngủ say, chỉ là trong mơ vô thức không muốn buông cậu ra.

Đây đúng là tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết BL, một giấc ngủ dậy thụ sẽ rất lưu luyến công.

Chỉ là cảm giác tổng tài thụ trong tiểu thuyết không ai có sức mạnh như người này, năm ngón tay dài siết chặt tay cậu đến sắp in dấu.

Ừm, một tổng tài thụ rất mạnh mẽ.

Quý Thuần đành phải cẩn thận từng chút một gỡ từng ngón tay của đại thiếu gia.

Chợt chạm vào lòng bàn tay anh có chút thô ráp, Quý Thuần cúi xuống nhìn, da bị bong tróc, như bị bút bi đâm.

……

Quý Thuần đi bệnh viện, giúp hộ lý thay ga giường cho mẹ rồi mua bữa sáng, việc này ba năm nay ngày nào cậu cũng làm.

Buổi sáng có ba tiết học, cậu xách ba lô bắt taxi đến trường.

Vừa bước vào giảng đường, nhiều nữ sinh quay đầu nhìn cậu, cậu theo phản xạ cúi đầu nhìn lại mình, chợt nhận ra mình mặc quần áo của Cố Lưu Sơ.

Quần áo của cậu bị vứt hết, sáng dậy không thể chỉ mặc quần đùi chạy khắp nơi nên cậu lấy đại chiếc áo sơ mi trắng và quần của Cố Lưu Sơ.

Ban đầu định lấy đồ mới trong tủ của đại thiếu gia, nhưng sợ trông như ăn trộm, đã nghèo rồi không muốn bị khinh thêm nên cậu đành mặc đồ mà Cố Lưu Sơ đã mặc hôm qua.

Dù sao với tính sạch sẽ của Cố Lưu Sơ, bộ đồ này chắc cũng không dùng lại nữa.

Cậu cũng không ngại mặc lại quần áo của Cố Lưu Sơ. Đại thiếu gia yêu sạch sẽ đến mức có phần cầu kỳ nên quần áo mặc một ngày của anh có lẽ còn sạch hơn người khác.

Quần áo của Cố Lưu Sơ rộng hơn một chút, cậu đành phải xắn tay áo và ống quần lên.

Có lẽ vì thấy quần áo quá rộng nên mọi người mới chú ý nhìn cậu?

Nhưng cũng không đến mức đó, có nhiều cô gái chẳng phải cố tình mua quần áo oversize để mặc sao?

Quý Thuần nghĩ mãi không ra nên quyết định tránh ánh mắt của người khác.

Khi cậu nhanh chóng chạy đến và ngồi xuống hàng đầu tiên, các cô gái phía sau lại nhỏ giọng bàn tán: “Cậu ấy thuộc khoa nào vậy? Đẹp trai quá!”

Tiếng thì thầm lan truyền, cuối cùng hỏi ra được Quý Thuần thuộc khoa Máy tính.

Những người thấy cậu đẹp trai lập tức nản lòng, không phải vì ghét nghèo yêu giàu, mà vì danh tiếng làm việc điên cuồng của Quý Thuần đã lan truyền khắp nơi. Cậu trông rất đẹp trai nhưng không ai theo đuổi, vì chẳng ai muốn có thêm một người mẹ thường xuyên vào ICU, lúc nào cũng căng thẳng, ngay cả thời gian bên bạn trai cũng không có.

“Nhưng hôm nay trông cậu ấy có vẻ khác, bình thường không đẹp trai thế này.” Một cô gái nhìn bóng lưng của Quý Thuần suy nghĩ.

Với cường độ làm việc bận rộn như con quay, Quý Thuần không có thời gian để kết giao với bất kỳ ai.

Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng rộng hơn một cỡ, tay áo xắn lên, nút áo sơ mi mở hai cái, lộ ra cánh tay có đường nét thanh thoát, trông không còn chút khốn khổ của thường ngày mà thêm vài phần sang trọng.

“Đi xin số điện thoại đi, ít nhất thì so với mấy chàng trai lôi thôi khác thì nhìn cậu ấy thật dễ chịu hơn.” Một cô gái xúi giục bạn mình: “Nghe nói cậu ấy rất tốt, chưa từng đùa cợt con gái.”

Cô gái bị xúi giục có chút ngại ngùng nói: “Để mình hỏi Lăng Vân Sam, hình như họ quen nhau.”

Quý Thuần hoàn toàn không biết mình đã trở thành tâm điểm chú ý nhỏ trong giảng đường.

Cậu lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình bị vỡ rồi dán một miếng urgo hình quả cam lên sống mũi.

Bị đứa con của Quý Thanh Sơn cào, mấy ngày rồi mà vẫn chưa lành hẳn.

Nếu biết Quý Thanh Sơn không cho cậu mượn tiền hóa trị, cậu đã không để cho đứa trẻ cưỡi lên cổ mình như cưỡi ngựa.

Quý Thuần hít sâu một hơi, nghĩ thầm rồi sẽ trả đũa.

Ngày mai sẽ đến trường tiểu học Xuân Hoa chặn đường.

Hạ Lâm và vài người bước vào lớp đã chú ý đến Quý Thuần.

Rất khó để không chú ý.

Bình thường cậu ta kết bè kéo cánh khắp nơi, còn là thành viên hội học sinh, tự cho là có quan hệ tốt, cười chào vài cô gái quen biết nhưng mấy cô đó đang bàn tán gì đó, chẳng ai bận tâm đến cậu ta.

Tất cả đều đang nhìn về phía Quý Thuần.

Lại nhìn Quý Thuần, cậu đang dùng điện thoại làm gương soi.

Làm màu, chỉ là có chút đẹp trai thôi mà.

Hạ Lâm thầm chửi rủa.

“Quần áo cậu ta mặc là của ai vậy?” Hạ Lâm hỏi Vương Trường Đông bên cạnh: “Mượn à?”

Dù không nhận ra nhãn hiệu nhưng nhìn là biết rất đắt.

Hàng nhái rẻ tiền sẽ khiến người mặc trở nên kém sang, không nhận ra nhãn hiệu mới là kiểu người giàu ngầm, điều này Hạ Lâm đã học được sau một năm theo Cố Trường Lê.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng quần áo trên người Kỷ Thuần dường như thuộc loại sau.

Vương Trường Đông cũng băn khoăn.

Chẳng lẽ Quý Thuần thực sự trúng xổ số?

Sau ba tiết học buổi sáng, Quý Thuần thu dọn cặp sách, định đi ăn trưa thì vừa hay trợ lý Chu gọi điện thoại đến.

“Cố thiếu gia bảo cậu đi mua quần áo rồi đến công ty anh ấy.”

Quý Thuần ngơ ngác: “Buổi trưa đến công ty làm gì?”

Đầu dây bên kia nói: “Anh ấy cần nghỉ trưa hai tiếng.”

“Nghỉ trưa thì cần gì tôi?”

Chẳng lẽ an ủi tinh thần không phân biệt thời gian và địa điểm? Cậu tưởng kim chủ chỉ yếu đuối vào ban đêm thôi chứ.

Có chuyện gì vậy? Ban ngày ban mặt mà cũng bắt đầu mất kiểm soát à.

Chu Lăng liếc nhìn người đàn ông trẻ đeo kính râm, tinh thần hăng hái đang duyệt hợp đồng phía sau.

Rõ ràng tối qua ngủ rất ngon, hôm nay sắc mặt của Cố thiếu gia tốt hơn nhiều, không còn quầng thâm, trông như được nạp đầy dương khí, số lần trách mắng cấp dưới giảm đi hẳn hai mươi mốt lần.

Chu Lăng cười nói: “Xem ra cậu đã giúp anh ấy nếm trải lợi ích rồi.”

Ý của Chu Lăng là Quý Thuần đã giúp Cố Lưu Sơ ngủ ngon, nhưng chuyện Cố Lưu Sơ bị mất ngủ không thể nói ra ngoài nên anh ấy chỉ ám chỉ một chút.

Nhưng Quý Thuần lại nghĩ lệch hướng, mặt đỏ bừng lên.

Trợ lý Chu chẳng lẽ nghĩ rằng họ đã làm gì đó?

Có phải đang khen cậu là công không?

Quý Thuần bỗng cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng hơn, tốc độ thu dọn cặp sách cũng nhanh hơn, mạnh mẽ rảo bước ra khỏi lớp: “Được, tôi đến ngay.”

“Nhưng mua quần áo là sao?”

Đầu dây bên kia đột nhiên bị Cố Lưu Sơ giành lấy, giọng nói kiêu ngạo của anh vang lên: “Mười hai giờ trưa tôi phải ngủ, cậu phải xuất hiện trước mặt tôi, cậu còn một tiếng, đến địa chỉ trung tâm thương mại mà Chu Lăng vừa gửi để mua năm mươi bộ quần áo thường, còn quần áo cho các dịp quan trọng sẽ có người đặt may cho cậu. Không được mua quần áo có hình Shin cậu bé bút chì, có Ultraman, không được mua đồ rẻ.”

Không được mua đồ rẻ à?! Kỷ Thuần bị phong cách của tổng tài hạ gục, một top mạnh mẽ bỗng đỏ mặt.

“Tại sao đột nhiên bảo tôi mua quần áo?”

“Cậu nghĩ sao?”

Mặc trộm quần áo quả nhiên bị phát hiện, Quý Thuần hơi ngại, vội vàng chuyển chủ đề: “Năm mươi bộ nhiều quá, giờ là mùa hè, giặt giũ thay đổi thường xuyên, tôi mua hai ba bộ là được rồi——”

“Đi tiêu hết số tiền Chu Lăng vừa chuyển cho cậu. Cậu còn năm mươi tám phút, nếu không tiêu hết thì tối nay đừng về.”

Nếu để anh phát hiện Quý Thuần còn mặc những bộ đồ mười mấy đồng tuột chỉ trước mặt anh thì anh sẽ bẻ gãy chân Quý Thuần.

Nói xong, bên kia đã ngắt điện thoại.

“Tút tút tút——”

Quý Thuần: “……”

Kim chủ đã bảo Chu Lăng chuyển bao nhiêu tiền cho mình vậy?

Quý Thuần lấy điện thoại ra xem, lập tức giật mình.

Năm mươi vạn?!

Gì đây? Bình thường chỗ đắt nhất cậu mua quần áo cũng chỉ 49 đồng một cái, năm mươi vạn có thể mua cả cửa hàng rồi!

Quan trọng nhất là không phải cái này, Quý Thuần mở ứng dụng gọi xe, tìm kiếm hai địa chỉ Chu Lăng gửi cho mình, từ đây đến trung tâm mua sắm mất nửa tiếng, từ trung tâm mua sắm đến tập đoàn Cố thị mất hai mươi phút, có nghĩa là cậu chỉ có mười phút để mua sắm?!

Ai có thể tiêu hết năm mươi vạn trong mười phút?!

Đây là cố tình trả đũa mình vì đã mặc quần áo của anh mà!

Chỉ thấy Quý Thuần đang đi thong thả trong hành lang, vừa đi vừa xem điện thoại, đột nhiên chạy như bay.

“……” Hạ Lâm và Vương Trường Đông theo sau cậu hoàn toàn không hiểu gì.

Thấy Quý Thuần lao ra cổng trường bắt xe, họ cũng không nhịn được mà gọi một chiếc xe: “Theo xe phía trước.”

Quý Thuần nhảy xuống xe taxi, lao vào trung tâm thương mại.

“Sao giống như đi đầu thai thế.” Hạ Lâm và Vương Trường Đông nhảy xuống theo, không theo kịp tốc độ của cậu, lập tức mất dấu: “Chắc không phải là quần áo mượn, bây giờ phải trả đúng giờ chứ.”

Tầng một là mỹ phẩm, tầng hai là đồng hồ, Quý Thuần chạy như bay lên tầng ba, thấy một cửa hàng trang trí sang trọng, nhìn cái là biết rất đắt thì liền lao vào.

Nhân viên bán hàng tiến đến chào hỏi rồi tư vấn : “Anh muốn mua đồ nam phải không?”

Quý Thuần thở hổn hển, lấy một cái túi từ cửa, đi qua một dãy kệ, lấy quần áo bỏ vào túi.

Nhân viên bán hàng giật mình, nếu không phải thấy quần áo cậu đang mặc trông còn đắt hơn đồ của họ thì chắc họ nghĩ cậu đang cướp đồ.

Một túi không đủ, Quý Thuần chạy qua hai dãy kệ, thấy quần áo không có họa tiết, liền nói: “Dãy này, dãy này, dãy kia, gói hết ba dãy này lại, gửi đến địa chỉ tôi viết.”

Nhân viên bán hàng sững sờ không nói nên lời: “Nhưng mà, anh có cần nhiều thế không?”

Quan trọng là có trả nổi không? Quần áo của họ tuy không phải đắt nhất trung tâm thương mại, nhưng cũng là thương hiệu xa xỉ, loại rẻ nhất cũng một hai nghìn, đắt thì cả mấy vạn.

Quý Thuần chạy đến quầy thu ngân đưa thẻ cho nhân viên thu ngân: “Nhanh lên, chị giúp em nhanh lên.”

“……” Dù ngạc nhiên nhưng doanh thu đã đến tay thì không thể bỏ qua, nhân viên thu ngân được cậu trai đẹp trai gọi là chị thì mặt đỏ ửng, nhanh chóng thanh toán.

“Sắp đổi mùa rồi, mua nhiều thế này có thể không mặc hết. Hay là mua một phần, đợi một thời gian nữa xem bộ sưu tập mùa thu của chúng tôi.” Nhân viên bán hàng nói thêm.

Nhiệm vụ của kim chủ thôi mà.

Quý Thuần chống tay lên quầy, mặt mếu máo nói: “Không cần, nhanh giúp em thanh toán, không được quá 11 giờ 45.”

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sợ chậm lại cậu trai này không mua nữa, hai nhân viên bán hàng khác nhanh chóng vào quầy thu ngân, giúp nhân viên thu ngân thanh toán.

“Thưa anh Quý, tổng cộng là 498.000 đồng.” Nhân viên thu ngân vui mừng nói lớn.

Quý Thuần nhanh chóng quay lại nhìn, lấy thêm vài chiếc mũ, cố gắng đủ 50 vạn: “Nhanh lên, thêm mấy cái này nữa.”

Trong mười phút, số tiền 50 vạn đã biến mất khỏi thẻ của Quý Thuần.

Nhìn mà thấy đau lòng.

Mấy người giàu đáng ghét.

Lúc này chắc chắn không thể mang hết số quần áo này đi nên cậu vội vàng thanh toán xong rồi viết địa chỉ nhận hàng, Quý Thuần nhìn đồng hồ chỉ còn mười tám phút, tim đập nhanh hơn.

Cậu cất thẻ, chạy như bay.

Nhân viên bán hàng: “……”

Vừa rồi có cơn gió đến tặng họ doanh thu năm mươi vạn?

Hạ Lâm và Vương Trường Đông đứng ngoài cửa sổ: “……”

Chứng kiến toàn bộ quá trình Quý Thuần mua sắm điên cuồng, nghe cuộc đối thoại giữa nhân viên bán hàng và Quý Thuần, cả hai đều sững sờ, mặt mày cứng ngắc.

Một lúc sau, Vương Trường Đông quay sang nhìn Hạ Lâm, do dự hỏi: “Cậu ta có phải đã tìm được một ATM đại gia rồi không?”

Hạ Lâm: “……”

Quý Thuần chưa xuống khỏi trung tâm thương mại đã gọi xe, khi cậu xuống tới nơi thì vừa hay xe cũng đến.

May mắn là giờ này không kẹt xe, cậu hối thúc tài xế lái nhanh hơn, cuối cùng cũng đến được tòa nhà ở trung tâm thành phố trước mười hai giờ.

Khi được Chu Lăng dẫn cậu từ bãi đỗ xe ngầm lên văn phòng riêng của Cố Lưu Sơ trên tầng cao nhất thì Quý Thuần mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, trong đầu đã tìm ra mười từ để chửi Cố Lưu Sơ.

“Cố thiếu gia, cậu ấy đến rồi.” Chu Lăng dẫn Kỷ Thuần vào một văn phòng bằng kính.

“Vào đi.”

Chu Lăng quét thẻ, cánh cửa kính mở ra, bên trong còn một cánh cửa khác.

Quý Thuần theo vào, chạy một mạch, lúc này chân có chút nhũn, cậu không nhịn được phải chống đầu gối thở dốc.

Cánh cửa bên trong mở ra, Cố Lưu Sơ từ phía cửa sổ sát đất quay lại, thấy Quý Thuần mặc một bộ đồ rộng hơn một cỡ, ánh nắng ấm áp tràn ngập lên người cậu, mồ hôi lấp lánh trên trán, cổ tay và mắt cá chân đều lộ ra một đoạn, dáng vẻ thanh xuân phơi phới, nhịp tim đập đều đặn.

Cố Lưu Sơ vuốt ve lòng bàn tay của mình.

Buổi sáng khi thức dậy, anh phát hiện trên lòng bàn tay của mình có một thứ gì đó. Chỗ da bị anh dùng bút bi đâm vào đêm qua, giờ đã có một miếng băng cá nhân với hình ảnh trái cam.

Trên đó còn có mùi cồn nhẹ, dường như ai đó đã dùng cồn để lau sạch trước.

Khi rửa mặt, anh nhíu mày và bóc cái thứ đó ra, tiện tay ném vào thùng rác.

Tuy nhiên, mùi hương còn sót lại vẫn lưu lại đến bây giờ, dù đã rửa tay hai lần nhưng vẫn còn chút hương cam nhẹ.

Ngay lúc này, một thiếu niên với nụ cười trên môi bước vào, trên sống mũi cũng dán một miếng băng cá nhân hình cam tương tự.

Chỉ cần nhìn thấy cậu, mùi hương trên lòng bàn tay anh lại càng đậm hơn.

Cậu còn cố tình mặc áo của anh – chiếc áo mà anh đã mặc một ngày và vừa mới cởi ra, lại được cậu ta vui vẻ mặc lên người, như thể muốn toàn thân mình thấm đẫm mùi của anh.

Nếu không có quần áo để mặc, tại sao không lấy bộ mới từ trong tủ mà lại đặc biệt mặc bộ vừa cởi của mình!

Liên tục tạo ra đồ đôi, vui vẻ để hai người cùng chia sẻ mùi hương của nhau.

Thật là kẻ si mê đến mức vượt quá tưởng tượng của mình.

Gương mặt tuấn tú của thiếu gia Cố đỏ lên vì tức giận.

Cảnh cáo và nhắc nhở thiếu niên hết lần này đến lần khác. Nhưng hoàn toàn vô ích.

Thiếu niên trông có vẻ ngây thơ, dễ thương, không biết học từ đâu những chiêu trò như hồ ly tinh, thật sự làm người ta khó lòng phòng bị!