Chương 6

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại mình Quý Thuần, lúc này cậu lại có thêm một nhận thức mới về vị kim chủ này, tính tình thực sự không tốt.

Chỉ còn lại một mình, ngược lại cậu thấy thoải mái, cậu nhẹ nhàng đi khắp nơi thăm thú một chút rồi tìm thấy một phòng tắm nhìn có vẻ là của khách.

Đúng lúc này, điện thoại của cậu rung lên.

“Cậu định đi sinh nhật thầy chủ nhiệm à?” Tin nhắn từ Lăng Văn San, hai người từng làm thêm ở một tiệm trà sữa khi còn năm nhất đại học, quan hệ cũng không tồi.

Quý Thuần vừa định trả lời thì Lăng Văn San lại nói: “Cậu xem nhóm lớp 2 của khoa Máy tính đi.”

Nhóm lớp 2 chính là nhóm không có giáo viên chủ nhiệm, phần lớn chỉ có bạn cùng lớp, bình thường Quý Thuần đều tắt thông báo nhóm này.

Cậu mở nhóm chat lên xem thì phát hiện mọi người đều đang nối đuôi nhau nhắn “Cảm ơn ông chủ Hạ.”

Kéo lên một lúc lâu cũng toàn thấy thế, không thấy thông tin gì hữu ích, thế là cậu liền hỏi Lăng Văn San: “Có chuyện gì vậy?”

Lăng Văn San nói: “Tối nay Hạ Lâm nói trong nhóm là sinh nhật giáo viên chủ nhiệm lần này, đề nghị mọi người đóng góp lên 500 tệ, còn lại cậu ta sẽ chi rồi bảo mọi người tìm cậu ta để được hoàn tiền. Mình đoán cậu ta lại giở trò gì đó có liên quan đến cậu.”

“Cậu ta biết rõ cậu và cậu ta không ưa gì nhau nên tuyệt đối sẽ không đi tìm cậu ta để hoàn tiền, chẳng phải là muốn hại cậu tốn một khoản sao.”

Quý Thuần: “...” Người này suốt ngày quan tâm cậu làm gì, cứ như là đang thầm yêu cậu vậy.

Phải thấy cậu nghèo đến mức không có gì ăn mới hài lòng sao? Tâm lý gì đây.

Lăng Văn San cũng không chịu nổi Hạ Lâm, vốn dĩ chuyện 300 tệ là có thể giải quyết nhưng cậu ta lại muốn nâng lên 500, không phải ai cũng có bạn trai giàu có như cậu ta.

Tìm cậu ta để hoàn tiền rồi lại nợ cậu ta một ân tình.

“qaq cậu ta nhằm vào mình, liên lụy đến mọi người rồi.” Quý Thuần gửi một biểu tượng cảm xúc xin lỗi.

Quý Thuần vốn dĩ có thể đi hoặc không đi, trước kia khi vấn đề chi phí y tế của mẹ cậu còn chưa được giải quyết thì tạm thời cậu chưa nghĩ đến tương lai.

Nhưng thực ra cậu cũng có một kế hoạch mơ hồ, nếu không tính đến tình hình kinh tế thì sau khi tốt nghiệp đại học cậu muốn chuyển hướng học lên thạc sĩ. Kết hợp giữa máy tính và tài chính là một hướng đi rất khả quan trong tương lai.

Nên cậu không cần phải giống như những bạn cùng lớp có ý định học tiếp lên cao học, tìm mọi cách để có mối quan hệ tốt với giáo viên chủ nhiệm.

“Không sao đâu.” Lăng Văn San dặn dò: “Nhưng cậu tốt nhất đừng để mối quan hệ với cậu ta tiếp tục xấu đi, bạn trai cậu ta hình như thực sự có chút quyền thế đó.”

Quý Thuần vốn không phải là người tính cách nhẫn nhục chịu đựng.

Cậu nghĩ đến điều gì đó mà gãi gãi vết thương nhỏ trên sống mũi, cầm điện thoại, nhếch môi nhanh chóng đánh chữ.

“Thế này, cậu nói với cậu ta, cậu hỏi dò được Quý Thuần là Quý Thuần nói cậu ấy định học lên cao học, buổi tiệc lần này rất quan trọng với cậu ấy, cậu ấy dù phải đập nồi bán sắt cũng phải đi cho bằng được. Nhưng cậu ấy vừa mới nhận được một khoản lương làm thêm, trong tay chỉ còn lại 1500 tệ.”

Lăng Văn San lập tức hiểu ra ý đồ của Quý Thuần, thế là cậu ấy cười hì hì rồi làm theo lời cậu.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, trong nhóm xuất hiện bóng dáng phóng khoáng của Hạ Lâm: “Mọi người ơi, chúng ta có 40 người, mình định nâng kinh phí lần này lên 80 ngàn, mỗi người 2000 tệ, có thể vui vẻ đi cắm trại một chuyến nhưng mọi người đừng lo, mình sẽ mời.”

“Woa!”

Trong nhóm lại lập tức xuất hiện một đống biểu tượng cảm xúc cảm ơn ông chủ và những lời khen ngợi Hạ Lâm.

“Thế à, vừa hay hôm đó tôi có việc, tôi vốn cũng định không đi rồi, xem ra không thể tận hưởng được rồi, thật tiếc quá.” Quý Thuần nhẹ nhàng nhắn vào nhóm: “Chúc mọi người chơi vui vẻ O(∩_∩)O ”

Hạ Lâm: “……”

Hạ Lâm: ????

Rất nhanh Hạ Lâm tìm Lăng Văn San: “Không phải cậu nói Quý Thuần dù thế nào cũng sẽ đi sao?”

Lăng Văn San giả vờ vô tội: “Cậu ấy đã nói với mình như vậy mà, ai biết cậu ấy nói thay đổi là thay đổi chứ.”

Hạ Lâm: “……”

Đồ ngu ngốc.

Tên khốn này, cố tình đúng không.

Vậy tám vạn tệ của cậu ta chẳng lẽ vứt bỏ vô ích?

Không thấy Quý Thuần vì tiền mà phải chật vật, không thể giẫm đạp Quý Thuần dưới chân khiến Quý Thuần lâm vào cảnh khốn cùng, cậu ta thực sự không cam lòng.

Cú đấm này giống như đấm vào bịch bông gòn vậy, Hạ Lâm tức đến mức phát nghẹn, lại còn tiếc tám vạn tệ kia nữa.

Nhưng nói ra lời như nước đã đổ đi, nếu bây giờ nói vừa rồi chỉ đùa thôi thì trong lớp ai còn coi trọng cậu ta?

Hạ Lâm bực bội rút điện thoại ra, nhắn tin cho bạn trai: “Làm sao đây, Lê Lê, em nói sẽ đãi bạn mà mọi người hùa nhau ép em tăng số tiền lên tám vạn, anh chuyển thêm vài vạn cho em được không?”

Cố Trường Lê mãi mới trả lời tin nhắn: “Đang chơi game, lát nữa nói sau, nhưng sao tiền lại không đủ tiêu nữa rồi?”

Hạ Lâm nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này mấy lần, cảm thấy đối phương có chút không kiên nhẫn.

Thật nhỏ mọn, dù sao cũng là con nhà giàu, nhà họ Cố lại là gia đình giàu nhất thành phố S, vậy mà lại keo kiệt như vậy.

Tám vạn mà cũng phải đắn đo.

Lúc mới quen Cố Trường Lê, Hạ Lâm còn thực sự nghĩ anh ta có chút năng lực.

Sau này mới rõ, nhà họ Cố phân chia dòng chính và dòng phụ, dòng phụ ở nhà họ Cố cũng giống như chó ăn xin bên đường thôi.

“Đủ tiêu mà, nhưng muốn chuẩn bị bất ngờ cho anh, cuối tuần này anh có thời gian không?” Hạ Lâm tiếp tục làm nũng.

Cố Trường Lê: “Bên trang viên Thanh Chi có một buổi tiệc rượu tổ chức cho chú út, tôi cần phải đến đó.”

Người này suốt ngày nhắc đến chú út, ở ngoài thì tỏ ra quan trọng, nhưng Hạ Lâm hoàn toàn nghi ngờ cách chi cành nhà họ Cố nhiều như thế, vị chú út trong lời Cố Trường Lê căn bản không nhớ anh ta là ai.

Cậu ta có thể với tới Cố Trường Lê, tại sao lại không thể với tới vị thiếu gia thực sự mà anh ta nhắc tới? Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu có một cơ hội gặp mặt, quen biết cũng tốt.

“Anh cần bạn nhảy không, có thể đưa em đi không?” Hạ Lâm gửi liên tiếp mấy biểu tượng dễ thương: “Em chưa từng thấy loại tiệc này bao giờ.”

Cố Trường Lê vốn định từ chối nhưng ánh mắt dừng lại ở từ “thấy loại tiệc này”, lập tức do dự, ai chẳng muốn được người yêu ngưỡng mộ.

Hơn nữa Hạ Lâm trông sạch sẽ, thanh tú ngoan ngoãn, lại học ở Đại học S, mang theo ra ngoài cũng không quá mất mặt.

Cố Trường Lê trả lời một chữ “Được.”

Thật sự đồng ý rồi?

Bên này Hạ Lâm không dám tin, trong lòng mừng rỡ không nguôi.

*

Sau khi chọc Hạ Lâm một cú, Quý Thuần vào phòng tắm vui vẻ tắm rửa.

Trên kệ có dầu gội và sữa tắm, mùi hoa dành dành mát lạnh, cậu mở ra ngửi thử, chính là mùi hương trên người Cố Lưu Sơ.

Cậu tắm xong, gội đầu, sấy khô tóc, để mình toàn thân thơm tho, mới bước ra khỏi phòng tắm.

Tóc màu hạt dẻ của cậu là tự nhiên, sau khi sấy khô thì hơi xoăn, chạm vào rất giống lông của một chú cún nhỏ.

Quý Thuần nhận ra rằng vị thiếu gia Cố này dường như có chút ám ảnh sạch sẽ, trong chuyện này, cậu nên thuận theo ý kim chủ của mình.

Dù sao mỗi tháng năm trăm ngàn thực sự là quá nhiều, hơn nữa khi kết thúc mối quan hệ này, kim chủ ba na còn sẽ cho cậu thêm năm triệu.

Vì số tiền này, Quý Thuần nghĩ rằng mình nên làm một top nhu thuận và dịu dàng.

Bên ngoài phòng tắm có một chiếc gương, Quý Thuần nhìn thoáng qua.

Cậu khá tự tin vào vóc dáng của mình, tuy không có tám múi nhưng cũng có sáu múi, không phải kiểu cơ bắp quá lố mà rất trắng trẻo cân đối, mang chút hơi thở của tuổi trẻ.

Vai tuy không rộng như cánh cửa đôi nhưng bắp tay cũng có chút cơ, nói chung để người khác tựa vào vẫn ổn.

Nhưng không biết kim chủ của mình thích loại nào hơn, thích người mảnh mai hay mạnh mẽ hơn.

Cậu quyết định sau khi tìm hiểu rõ ràng sẽ quyết định có nên tăng cường luyện tập thể hình hay không.

Quý Thuần đi về phía phòng sách thì phát hiện bên trong vẫn đang gọi điện.

Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười lạnh của Cố Lưu Sơ: “Một lũ ngu ngốc”, “Lão già”, “Dụng ý thực sự của bữa tiệc này chẳng phải là muốn dò xét bệnh tình của tôi sao?”

“……”

Chửi người thật dữ dội.

Còn lại thì nghe không rõ.

Đã mười giờ rồi, Quý Thuần đang do dự không biết nên đợi anh gọi xong rồi gõ cửa hay gõ cửa luôn bây giờ thì bên trong đã ngắt điện thoại, vang lên một tiếng “Vào đi.”

Lúc này Quý Thuần mới phát hiện cửa không đóng, thế là cậu vội bước tới vài bước rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cố Lưu Sơ đã tắm xong từ lâu, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, dưới ánh đèn vẫn còn giữ nguyên vẻ tức giận, đôi mắt đen như ngọc lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Anh ký xong tập tài liệu cuối cùng rồi mới quay đầu nhìn về phía Quý Thuần.

Nhìn thấy cậu, anh lập tức nổi gân xanh trên trán rồi quay mặt đi, tức giận nói: “Sao cậu không mặc quần áo!”

Quý Thuần cúi đầu nhìn chiếc qυầи ɭóŧ của mình, ngơ ngác nói: “Mặc rồi mà.”

Gì chứ, không thể nào? Có người đàn ông nào khi ngủ mà phải mặc áo không?

Từ nhỏ đến lớn, những đứa con trai mà anh biết gần như đều ngủ nude cả.

Cố Lưu Sơ hét lên: “Tôi nói là áo! Sao cậu lại có sở thích biếи ŧɦái thế này?”

“Biếи ŧɦái” nghĩa là sao, cho đến giờ không phải chỉ có mỗi chuyện này thôi sao?

Quý Thuần có chút ấm ức: “Vừa nãy anh chẳng phải bảo tôi vứt hết quần áo vào thùng rác sao, tôi không có quần áo sạch để thay.”

Tiếp tục mặc chiếc áo phông đen ướt đẫm mồ hôi ban ngày thì đại thiếu gia Cố chắc chắn sẽ càng giận hơn!

Cố Lưu Sơ hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Không biết là hôm nay quá mệt mỏi, hay bị đám lão già kia và cậu thanh niên trước mặt làm cho bực mình mà nhịp tim của anh đột nhiên nhanh hơn, trực tiếp vang lên bên tai.

Trong chốc lát, anh có chút không nghe rõ Quý Thuần đang nói gì.

Anh ôm lấy ngực, cảm giác một cơn đau khẽ nhói lên.

Cơn đau này khiến mặt anh tái nhợt, anh dùng cây bút cắm vào lòng bàn tay mình, một lần nữa hít sâu, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, trên màn hình quả nhiên hiện lên một tín hiệu nguy hiểm.

Với cơ thể như thế này, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cảm xúc kích động, hoặc vận động mạnh một chút thì sẽ gây ra rối loạn nhịp tim, trong lòng Cố Lưu Sơ vô cùng căm ghét, càng nhấn mạnh đầu bút vào lòng bàn tay, hy vọng giữ được tỉnh táo.

“Trong khu có trung tâm mua sắm, giờ này chắc vẫn còn cửa hàng chưa đóng cửa, tự mình xuống mua một cái áo đi.”

Cố Lưu Sơ gắng gượng chịu đựng cơn choáng váng trước mắt, lạnh lùng nói.

Quý Thuần tuy nhận ra mặt anh trắng bệch khác thường, nhưng da Cố Lưu Sơ vốn trắng như ngọc và luôn trắng một cách khác thường nên nhất thời cậu cũng không nhận ra có gì không ổn.

Sợ đứng đó lâu lại bị Cố Lưu Sơ đuổi ra, Quý Thuần vội vàng nghe lời, nhấc chân đi ra ngoài.

Vừa bước tới phòng khách, phía sau lại vang lên một tiếng: “Đứng lại.”

?

Lại gì nữa vậy, đại tiểu thư của tôi.

Quý Thuần vội quay đầu lại rồi lại nghe một câu tiếp theo: “Cúi đầu, không được nhìn tôi.”

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Thuần vẫn ngoan ngoãn nhìn xuống đất.

Cố Lưu Sơ nắm chặt áo choàng trước ngực, anh gần như không thở nổi, cố gắng nói: “Quá xa, trước tiên vào phòng tôi tìm một cái áo mặc vào.”

Quý Thuần cúi đầu hỏi: “Phòng của anh ở đâu?”

Cố Lưu Sơ nuốt vài viên thuốc: “Tầng hai.”

Quý Thuần liền quay người đi lên tầng hai.

Tầm nhìn của Cố Lưu Sơ càng lúc càng mờ, trán rịn mồ hôi lạnh, làm ướt mái tóc đen của anh.

Có tác dụng không đây?

Thằng nhóc này có tác dụng với chứng mất ngủ của anh, có lẽ cũng có tác dụng với bệnh tim của anh...

Cố Lưu Sơ một lần nữa giọng khàn nói: “Đứng lại.”

Quý Thuần giờ cũng nghe ra giọng anh không ổn nhưng không được phép, cậu cũng không dám ngẩng đầu lên.

Sao giọng anh khàn như khóc vậy? Không thể nào!

“Quay lại, lại đây.”

Đây là coi cậu như con chó mà trêu đùa à!

Tiền thực sự quá nhiều, tôi nhịn, nhịn, nhịn, nhịn, Quý Thuần thầm nghĩ trong lòng, cậu đành tự coi mình là robot, kim chủ nói gì thì làm nấy.

Cậu quay lại, bước tới bên Cố Lưu Sơ.

Khi gần đến bàn, Quý Thuần chậm lại bước, vòng qua bên Cố Lưu Sơ.

Cậu vừa định hỏi: “Thế—”

Rồi cậu nghe thấy đại thiếu gia khàn giọng nói: “Ôm tôi.”

Quý Thuần:?

Quý Thuần:???

Cả người Quý Thuần như bị gió quất tơi bời nhưng rồi chợt nhớ ra mình đến đây chẳng phải để làm trai bao sao.

Có lẽ từ ban ngày đến giây trước đó, đại thiếu gia Cố đều tỏ ra cao cao tại thượng, lạnh lùng như băng khiến cậu tưởng rằng mình có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Chẳng lẽ đúng 10 giờ tối là lúc bông hoa cao ngạo hóa thành hoa hồng trong đêm sao?

Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng Quý Thuần tùy tiện chộp lấy một chiếc áo khoác bên cạnh, tự mặc vào rồi ngoan ngoãn giơ tay ôm lấy vai đại thiếu gia Cố.

Trán của Cố Lưu Sơ áp vào ngực thiếu niên, vừa vặn chạm vào l*иg ngực khỏe mạnh của cậu.

Mùi hương trên người thiếu niên là mùi cam tự nhiên của cậu pha lẫn chút hương thơm của hoa chi tử từ người anh.

Anh rất ghét mùi của người khác, nhưng mùi của người trước mặt lại không khiến anh khó chịu.

Điều này ba ngày trước ở quán bar đã được kiểm chứng.

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên như ngọn nắng ban mai màu cam của mùa hè, trái tim đập mạnh mẽ và đều đặn, dẫn dắt trái tim khiếm khuyết của anh rời khỏi sự hỗn loạn, từng chút một điều chỉnh lại nhịp đập đều đặn.

Cố Lưu Sơ nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim của thiếu niên rồi từ từ điều chỉnh nhịp thở, hai tay vô thức đặt lên eo Kỷ Thuần, siết chặt lấy cậu, thực hiện động tác y như ba ngày trước.

Như người sắp chết đuối gặp được sợi dây cứu sinh duy nhất khiến anh dần dần nổi lên khỏi mặt nước, trái tim dần dần bình ổn trở lại.

......

Mặc dù không biết vì sao nhưng thực sự có tác dụng.

Cố Lưu Sơ cau mày trong vòng tay của Quý Thuần.

Anh ghét cảm giác bị kiềm chế này, nhưng cơ thể lại không muốn buông người trong vòng tay ra.

Quý Thuần bị siết chặt đến khó thở.

Cậu lén cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy đại thiếu gia tựa má vào ngực mình, hàng mi khẽ rung, dường như đã được an ủi, cơ thể dần dần thả lỏng.

Cùng với cái ôm này, cảm xúc của Cố Lưu Sơ cũng có vẻ đã ổn định lại.

Quý Thuần: “……”

Đây là dạng tổng tài bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra lại mong manh thích làm nũng sao?

Buổi chiều tra tài liệu cũng không thấy kiểu này. Đã làm thì phải yêu nghề, xem ra cậu còn phải đọc thêm vài cuốn BL để hiểu sâu hơn.

......

Vừa vào cửa, đại thiếu gia đã nói cần một cái gối ôm, cậu còn chưa hiểu nghĩa là gì, bây giờ mới thông suốt.

Người giàu áp lực tinh thần lớn, đa phần đều có đủ loại tật kỳ quái.

Kim chủ từ nhỏ mồ côi cha mẹ, ba năm trước anh trai lại mất trong tai nạn xe, thêm vào áp lực lớn khi làm người thừa kế, nhìn thế nào cũng thấy thiếu thốn tình thương.

Có lẽ tật kỳ quái của anh là cần được ôm thường xuyên, cần được an ủi- giống như trẻ con thích ôm một cái chăn có mùi quen thuộc để có cảm giác an toàn.

Hiện tại, anh bỏ ra một số tiền lớn để mua mình về làm vật an ủi tinh thần này.

Có chút biếи ŧɦái.

Nhưng cần tôn trọng sự đa dạng của loài người.

Là một công niên hạ chu đáo, lúc này cậu đương nhiên phải làm tốt vai trò của một người mẹ hiền.

Suy nghĩ một chút, Quý Thuần sợ hãi vỗ nhẹ lên vai người trong lòng, trầm giọng nói: “Yên tâm, có tôi đây.”

Cố Lưu Sơ: “……”

Yên tâm cái gì chứ, đồ biếи ŧɦái mang bαo ©αo sυ đến nhà người khác