Chương 4

Đầu điện thoại bên kia: “???”

Quý Thanh Sơn: “Cái gì? Mày nói bậy cái gì thế?”

Quý Thuần cắt ngang: “Họ đã mang xét nghiệm DNA rồi, con có thể không tin được sao? Có thể năm đó bệnh viện đã trao nhầm con, không biết chuyện gì đã xảy ra, ừm, tự bố đi mà kiểm tra.”

Quý Thanh Sơn cầm điện thoại, cả người ngơ ngác: “Thật, thật sao?”

“Bác Quý, trước đây đã làm phiền khi ăn vài bữa ở nhà bác nhưng con cũng đã giúp bác chăm sóc con trai rồi, coi như là huề nhau nhé. Chúng ta hãy kết thúc mối duyên này một cách vui vẻ nhé. Iu iu moa moa.”

Nói xong, Quý Thuần cúp điện thoại rồi nhanh chóng chặn số đó.

Rồi cậu bất chợt thấy trong hộp thư đến có vài tin nhắn chưa đọc, mở ra mới thấy là tin nhắn từ ngân hàng [Bạn đã nhận được 500,000 chuyển khoản.]

Tiền tháng này đã thực sự được chuyển đến rồi! Người giàu quả thật nói là làm.

Nhìn con số này, mắt của Quý Thuần mở to hơn vài lần, tóc bị gió thổi tung, hai tay và chiếc điện thoại bị vỡ màn hình ba năm chưa thay cùng run rẩy, ánh đèn neon bên đường phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của cậu, toàn là những ký hiệu ¥ sáng lấp lánh.

Quý Thuần tám đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, lập tức bị tiền làm choáng váng đầu óc.

Cậu còn đạp xe làm gì nữa, phải đi taxi!

Tiền đổi được từ việc làm vịt, không dùng thì phí.

Đạp xe thì chỉ đủ thời gian đi một chuyến đến trường, nhưng đi taxi thì thời gian sẽ thoải mái hơn.

Cậu quyết định đi bệnh viện trước.

Cậu đi mua ít thịt nạc, tôm cá, trứng gà, sữa tại chợ đối diện bệnh viện rồi chạy ào đến khu nội trú, định nhờ người chăm sóc mẹ cậu nấu chút đồ ăn bổ dưỡng.

“Mẹ! Con mang đồ ăn ngon đến đây!” Quý Thuần một tay xách một túi lớn, lao vào phòng bệnh.

Nhưng giường 306 của mẹ cậu đã trống không, phủ một tấm chăn trắng.

“Bịch” một tiếng, thịt và rau trong tay cậu rơi xuống đất.

Những bệnh nhân khác và người thân ngồi bên cạnh đều quay đầu nhìn cậu.

Quý Thuần mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Một y tá cầm thuốc bước vào từ phía sau cậu, nói: “Nhà nhà bệnh nhân 306, hôm nay cậu đến thăm bệnh à? Sáng nay có một người họ hàng xa của cậu đến giúp chuyển mẹ cậu lên phòng VIP tầng 13 rồi.”

Quý Thuần: “…”

Kim chủ chuyển phòng bệnh sao không nói với cậu một tiếng?

Cậu thật sự sợ chết khϊếp!

Quý Thuần lau đôi mắt đỏ hoe, nhặt túi rau trên đất lên rồi chạy lên tầng 13.

Nếu không có Cố Lưu Sơ, lần này cậu thật sự không còn con đường nào khác.

Cố thiếu gia còn đặc biệt nói với các y tá là họ hàng, không nói là quan hệ bao nuôi còn giữ thể diện cho Quý Thuần nữa.

Vị Cố thiếu gia này, dù trông có vẻ tâm trạng thất thường nhưng trong số các chủ bao vịt, có lẽ là người tốt nhất, phải biết rằng nhiều người mua vịt thực sự coi vịt là chó để ngược đãi, vừa đánh vừa chửi.

Quý Thuần biết làm người phải biết ơn, cái kiểu nhận tiền rồi còn làm ra vẻ như bị sỉ nhục thì thật chẳng ra gì.

Cậu nắm chặt tay tự động viên mình, tiếp theo rửa tay làm vịt nhất định sẽ làm cho kim chủ hài lòng.

Hiện tại mẹ cậu đã là giai đoạn cuối, não lúc tỉnh lúc mê, tay chân đều sưng lên.

Khi Quý Thuần vào, mẹ cậu đang trong trạng thái hôn mê, Quý Thuần giao đồ ăn cho người chăm sóc rồi chuyển cho họ một khoản tiền, sau đó ngồi bên cạnh nắm tay mẹ.

Nhìn mẹ gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, gối đầu còn dính máu ho ra, Quý Thuần cảm thấy rất đau lòng.

Giá mà có thể chuyển hết bệnh tật sang cậu thì tốt biết mấy.

Trước đây ngày nào cũng đi làm thêm, đầu óc mụ mẫm, thời gian đến thăm mẹ rất ít. Khi mẹ cậu bị chẩn đoán mắc ung thư phổi, bệnh viện nói dù có cố gắng điều trị cũng chỉ sống được ba bốn năm.

Và bây giờ, ba năm đã trôi qua.

Tất cả đều đang đếm ngược.

Trong bệnh viện, Quý Thuần yên lặng xoa bóp tay chân cho mẹ một lúc rồi lau khô nước mắt sau đó đi đến trường.

Đồ của cậu không nhiều nên nhoáng cái đã thu dọn xong, sách vở và những thứ lặt vặt đều cho vào ba lô, quần áo thì bỏ vào một túi nhựa lớn.

Còn chăn gối thì để lại đây, sau này trưa vẫn có thể quay lại ký túc xá nghỉ trưa.

Thu dọn xong đồ đạc thấy còn chút thời gian, Quý Thuần leo lên giường mở máy tính xách tay.

Trên Baidu Baike, cậu gõ ba chữ “Cố Lưu Sơ”.

Cậu bị mù thông tin, hai năm đại học ngoài những tiết học quan trọng thì thời gian còn lại đều xoay như chong chóng đi làm thêm, cơ hội nói chuyện với bạn học rất ít. Trước bản hợp đồng này, cậu hoàn toàn không biết Cố đại thiếu gia là ai.

Ngay cả tên cũng từ hợp đồng mà biết.

Đã muốn làm vịt chuyên nghiệp, làm sao có thể không tìm hiểu rõ kim chủ trước?

Không tra không biết, tra rồi giật mình.

Hóa ra nhà họ Cố giàu đến mức này, nói là quyền thế ngập trời cũng không quá.

Nhưng thông tin về Cố Lưu Sơ toàn là những bài viết thương mại, như cấu trúc cổ phần, tham dự buổi đấu giá. Hầu như không tìm thấy thông tin cá nhân gì, đừng nói đến sở thích gì.

Rất bí ẩn.

Quý Thuần lướt xem hơn nửa giờ, mới tổng hợp được một số thông tin hơi hữu dụng.

Có vài bức ảnh của Cố Lưu Sơ hồi nhỏ, khoảng mười tuổi, tóc đen, đầu tròn, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân mặc đồ đen, giày đen, bên cạnh có một người lớn che ô cho.

Cố thiếu gia lúc nhỏ thần sắc lạnh nhạt, đi một mình, không đứng cùng những đứa trẻ khác nhà họ Cố.

Quý Thuần ghi chú từ khóa “cô độc”.

Nhà họ Cố khởi nghiệp từ phát triển game, hiện tại mặc dù đã tham gia vào nhiều lĩnh vực khác như dầu mỏ, nhưng vẫn có một công ty con tiếp tục nghiên cứu phát triển game và rất thành công.

Không biết bình thường Cố Lưu Sơ có chơi game không, mà cũng không thể nào dành hết thời gian cho công việc được chứ. Một trong những công việc làm thêm của Quý Thuần là chơi game thuê, tất cả các game trên thị trường cậu đều biết và rất thành thạo.

Biết đâu có thể tìm được tiếng nói chung với kim chủ qua game.

Quý Thuần viết xuống “Thời gian rảnh làm gì, chơi game?”

Ngoài ra, Quý Thuần còn phát hiện, năm đó Cố Lưu Sơ học cấp ba ở trong nước, lại còn ngay bên cạnh trường mình.

Nhưng một bên là trường tư đắt đỏ, một bên là trường công bình thường, chỉ cách một bức tường mà khác biệt một trời một vực.

Quý Thuần nghĩ, nếu mình là con gái thì thời cấp ba chắc chắn đã nghe đến tên của Cố thiếu gia rồi.

Dù sao thì một nhân vật quý tộc như vậy, ở đâu cũng là tâm điểm của đám đông.

Nhưng thời cấp ba cậu là một thiếu niên mê điện tử, trốn học, chơi bóng rổ.

Ngày mưa cố tình không cầm ô, đi trên đường cũng muốn ném một quả bóng rổ, trèo tường sang trường quý tộc bên cạnh chỉ để đánh nhau với ngỗng trong hồ.

Không ngờ cậu hoàn toàn không biết trường bên cạnh có một nhân vật phong vân như vậy.

Thông tin về Cố Lưu Sơ rất khó tìm, những điều khác cũng không tra được nhiều.

Nhưng kể từ sau khi anh trai mất ba năm trước, nhà họ Cố hiện tại chỉ còn anh là cành chính, còn lại đều là chi thứ.

Vì vậy anh vừa về nước đã kế thừa gia nghiệp.

Không thể tìm ra mối quan hệ gia đình cụ thể, sở thích cũng không rõ, có hay không có lịch sử tình cảm cũng không tìm được.

Nhưng từ những gì tìm được, gia phong của nhà họ Cố có vẻ rất nghiêm khắc.

Hiện tại những bức ảnh được lan truyền đều anh cài cúc áo đầy đủ, mùa hè cũng phải mặc hai lớp áo, tư thế ngồi ở buổi đấu giá cũng rất nghiêm chỉnh.

Trong hoàn cảnh như vậy, không có gì ngạc nhiên khi anh tìm đến vịt để giải tỏa nỗi riêng tư.

Có vẻ như áp lực từ gia đình rất lớn.

Quý Thuần suy đoán trong lòng.

Cậu cũng bắt đầu cắn răng tìm hiểu vấn đề mấu chốt, hai người đàn ông rốt cuộc phải làm thế nào.

Dầu bôi trơn, bαo ©αo sυ, nhất định phải làm đủ màn dạo đầu, công phải vỗ về, trấn an thụ, nếu không sẽ rất đau...

Quý Thuần vừa nghiêm túc ghi chép vừa mặt đỏ tía tai.

Trời ơi, cậu còn chưa từng nắm tay con gái, bây giờ lại phải an ủi một người đàn ông trên giường.

Quy trình đại khái cậu đã tìm hiểu rõ, nhưng vẫn còn mơ hồ, cậu cố gắng dùng một phần mềm VPN để xem một bộ phim.

Đúng lúc cậu đeo một tai nghe lên kéo rèm giường, cắn góc chăn bắt đầu xem thì cửa phòng ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, mấy người bạn cùng phòng trở về.

“ Quý Thuần, cậu vậy mà ở ký túc xá à?” Vương Trường Đông có chút ngạc nhiên: “Cậu không đi làm thêm sao?”

Bình thường vào giờ này không thể nhìn thấy Quý Thuần.

Quý Thuần là người nghèo nhất trong số họ, nghèo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, cậu làm thêm khắp nơi, sáng năm giờ đã dậy, tối mười một giờ bị cấm cửa mới trở về.

Quý Thuần không muốn nói chuyện với cậu ta nên chỉ ậm ừ một tiếng.

Vương Trường Đông lại hỏi: “Không đi làm thêm cậu lấy đâu ra tiền sinh hoạt để ăn cơm? Giờ này cậu không nên ở tiệm trà sữa sao? Ông chủ cho cậu nghỉ à?”

Quý Thuần không thèm để ý, đeo tai nghe còn lại lên.

Vương Trường Đông có chút lúng túng, quay lại ngồi xuống, một lúc sau lại nói với hai người bạn cùng phòng: “Xem điện thoại mới của tôi này, Hạ Lâm tặng đấy.”

Hai người bạn cùng phòng ghé lại xem: “Wow, mẫu mới à? Hạ Lâm sao rộng rãi thế?”

“Hạ Lâm có tiền mà.” Vương Trường Đông nói xong thì nhìn Quý Thuần một cái, ánh mắt cố ý dừng lại ở chiếc máy tính xách tay cũ nát, sơn bong tróc của Quý Thuần.

Quý Thuần: “...”

Quý Thuần không biết anh chàng này tìm cảm giác ưu việt ở mình để làm gì.

Khi mới vào đại học tập quân sự, Vương Trường Đông đã ngất xỉu một lần, Quý Thuần có sức khỏe tốt, tình nguyện cõng cậu ta đến phòng y tế, khi đó Vương Trường Đông là người bạn duy nhất của Quý Thuần trong đại học, dù sao cậu cũng không có thời gian giao lưu với người khác.

Vương Trường Đông cũng đối xử tốt với Quý Thuần, thường giúp cậu điểm danh khi cậu không thể đến lớp vì đi làm thêm.

Nhưng trong khoa có một người nghèo khác cũng dựa vào học bổng để sống, tên Hạ Lâm, từ lâu đã không hợp với Quý Thuần vì cạnh tranh học bổng. Một lần cậu ta bị bắt gian lận trong thi cử và luôn cho rằng Quý Thuần đã tố giác, từ đó càng đối đầu với Quý Thuần.

Lúc đầu Vương Trường Đông còn đứng về phía Quý Thuần, nhưng sau đó Hạ Lâm vì ngoại hình khá, có bạn trai là đại gia, bạn trai vì muốn lấy lòng Hạ Lâm nên ngày nào cũng tặng quà cho bạn bè của Hạ Lâm và rất hào phóng.

Hạ Lâm tặng quà nhỏ cho tất cả bạn bè trong lớp, duy chỉ không tặng cho Vương Trường Đông và Quý Thuần, Vương Trường Đông không chịu nổi sự cô lập tinh vi này nên hoàn toàn chuyển sang bên kia chơi với Vương Trường Đông.

Hiện tại đối diện với Quý Thuần, cậu ta có chút ngượng ngùng, lúc lạnh lúc nóng, khiến người ta không rõ cậu ta đang nghĩ gì.

Quý Thuần cũng không thèm nghĩ ngợi nhiều, vốn dĩ cậu không để tâm đến những chuyện này. Cậu bận rộn làm thêm, làm gì có thời gian suy nghĩ những thứ không đâu?

Hơn nữa, những bạn học này thay quần áo, đổi kiểu tóc mới, với mức độ mù mặt của cậu thì cậu chắc chắn không nhận ra ai với ai.

Một bạn cùng phòng xem tin nhắn trong nhóm rồi nói: “Này, ngày kia là sinh nhật của thầy chủ nhiệm lớp, mọi người dự định tổ chức chúc mừng, tăng cường mối quan hệ với thầy là điều tốt, dù sao năm ba cũng phải lo lắng về việc học lên cao học và công việc mà, nhưng mỗi người phải đóng 300 tệ để tặng quà và ăn uống đó.”

“Chỉ có 300 thôi.” Vương Trường Đông nói xong lại chuyển chủ đề về Quý Thuần: “Quý Thuần, cậu đi không?”

Trong lòng cậu ta có một cảm giác kỳ lạ, Quý Thuần đâu có tiền mà tham gia.

Quý Thuần từ trên giường ngẩng đầu lên: “Đi chứ.”

Vương Trường Đông và hai bạn cùng phòng khác đều ngạc nhiên.

Trước đây những chuyện như này Quý Thuần chưa bao giờ tham gia.

Quý Thuần gập máy tính lại, nhảy xuống giường, nhét máy tính vào ba lô: “Sinh nhật thầy chủ nhiệm lớp tất nhiên phải đi, hơn nữa tôi sẽ chuyển ra ngoài ở.”

Ba người kia càng ngạc nhiên hơn.

“Cậu lấy đâu ra tiền mà ra ngoài thuê nhà?” Vương Trường Đông không kìm được đứng dậy.

“Điều đó không liên quan đến cậu.” Quý Thuần cười, để lộ hai chiếc răng nanh: “Cứ coi như tôi trúng số đi.”

“À, đúng rồi, ngày mai giúp tôi lấy một tờ đơn, tôi sẽ hủy đơn xin quỹ hỗ trợ học tập như vậy có thể giúp người khác.”

“Hả?”

Vương Trường Đông ngơ ngác còn Quý Thuần đã xách hành lý rời khỏi ký túc xá.

“Là xổ số gì? Cậu ta trúng số khi nào? Thật hay đùa vậy?”

Hai bạn cùng phòng kia cũng nhìn nhau không biết làm gì: “Chắc cậu ta đùa thôi.”

“Vậy sao cậu ta đột nhiên chuyển ra ngoài ở?”