Chương 3

Bệnh tình của anh đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không cổ phiếu sẽ rớt giá thảm hại.

Tuy nhiên chuyện này lại không thể giấu được ông nội.

Ông nội nhà họ Cố biết tình hình của anh như thế này thì cảm thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ phát điên, thậm chí bắt đầu bồi dưỡng người thay thế trong dòng họ.

Nhà họ Cố luôn có chính sách cứng rắn, quyết liệt, nếu không thì cũng không thể phát triển đến ngày hôm nay, Cố Lưu Sơ không có gì để nói mà chỉ cảm thấy buồn cười.

Anh cũng cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi.

Nếu một ngày nào đó anh thực sự phát điên, anh sẽ không chút do dự mà kết thúc mạng sống của mình, anh không muốn rơi vào cảnh bản thân không có chút tôn nghiêm nào.

Nhưng đúng vào lúc này, cuộc đời mất kiểm soát của anh lại xuất hiện cơ hội xoay chuyển.

Ba ngày trước, anh đâm đầu vào lòng người này và ngủ thϊếp đi.

Quỷ biết mới tại sao nhưng anh lại thực sự ngủ thϊếp đi. Nếu phải miêu tả thì giống như chim mỏi trở về tổ, cá được thả về biển, đầu anh gục vào cổ người kia, hai tay ôm lấy eo người đó, khoảnh khắc ấy, cơn buồn ngủ sâu từ bên trong cơ thể trào dâng.

Ba năm rồi.

Giấc ngủ ngon nhất, sâu nhất đã lâu đến mức anh gần như không nhớ nổi khi không bị mất ngủ thì đêm sẽ trôi qua như thế nào, hơn nữa anh không hề bị tỉnh dậy trong lúc ngủ.

Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đây thì đó là một điều tốt. Nhưng trong ba ngày qua, hai nhóm người anh cử đi điều tra Quý Thuần đều mang về cùng một tin tức.

Người trước mắt này có một cuốn sổ tay sử dụng hàng ngày, đặt dưới gối trong phòng ngủ của cậu ta, cuốn sổ đầy những bức ảnh chụp trộm anh lúc 18 tuổi, viết đầy những nhật ký thầm yêu và tưởng tượng yêu đương với anh.

Cố Lưu Sơ tính toán tuổi tác, anh lớn hơn Quý Thuần ba tuổi, lúc đó Quý Thuần chắc mới mười lăm tuổi thôi.

Mười lăm tuổi đã gọi mình là chồng trong cuốn sổ tay rồi.

Từng dòng, từng dòng.

Thật là không chấp nhận được.

Bên cạnh còn dán…dán cả hình trái tim màu hồng!

Trước khi Cố Lưu Sơ ra nước ngoài thì đúng là có học cấp 3 ở trong nước nhưng lúc đó mỗi ngày đi học đều có vệ sĩ đi theo, theo lý mà nói thì muốn chụp trộm anh mà không bị phát hiện thì là điều rất khó.

Vì vậy ban đầu Cố Lưu Sơ nghi ngờ, liệu người trong ảnh có thể là anh trai cả của anh đã chết trong vụ tai nạn ba năm trước.

Tuy nhiên, trang cuối cùng của cuốn sổ tay lại dán tin tức anh ra nước ngoài, còn khoanh riêng tên của anh.

Xem ra, cuộc gặp gỡ ở quán bar cũng không phải là ngẫu nhiên.

Đây là một kế hoạch có suy tính kỹ lưỡng, chuẩn bị từ lâu.

Nhưng Cố Lưu Sơ không còn cách nào khác.

Vì bệnh của anh, anh ta phải người này về bên mình.

Còn vì sao Quý Thuần có thể khiến anh ngủ được, Cố Lưu Sơ hoàn toàn không hứng thú muốn biết.

Anh có tiền, sẽ giải quyết được mọi rủi ro, chỉ cần Quý Thuần không có bệnh, tính cách có kỳ quái hay biếи ŧɦái cũng không sao. Anh chỉ cần đạt được mục đích là giải quyết bệnh tình của mình.

Ngủ được, anh sẽ không phát điên.

Mọi thứ của nhà họ Cố sẽ không rơi vào tay kẻ khác.

Trong đầu Cố Lưu Sơ hiện lên những khuôn mặt đang cắn xé xương của mình, cố gắng kéo anh ra khỏi vị trí người thừa kế, ánh mắt anh ta lóe lên một tia độc ác rồi mới kìm lại ý định hối hận.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng cần người trước mắt này.

Nhịn một chút là qua thôi.

“Tôi cần một "bạn giường" hợp pháp lâu dài, Chu Lăng chắc đã nói với cậu rồi, nếu cậu đã chuẩn bị sẵn sàng thì ký vào đây.”

Nói xong, trợ lý Chu từ ghế phụ quay đầu lại, đưa một tập tài liệu và cây bút cho Quý Thuần.

Bạn giường?!

Quý Thuần sợ đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống đất.

Ban đầu cậu còn ôm hy vọng liệu có thể chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng không phải phát sinh quan hệ. Chẳng phải trong phim truyền hình thường diễn như vậy sao?

Càng không ngờ rằng thật sự là mua cậu làm “vịt”*!

*Kiểu như trai bao, trai dịch vụ.

Quý Thuần là một trai thẳng, thẳng đến mức bút chì cũng không thẳng bằng.

Hồi cấp 3, khi mẹ cậu còn khỏe mạnh, cậu sống vô tư lự, học lực tốt, chơi bóng rổ cũng giỏi, cũng coi là nam thần của trường.

Có rất nhiều cô gái thích cậu, cậu cũng từng có một bạn gái ngắn hạn. Tất nhiên, lúc đó còn rất ngây thơ, còn quá nhỏ giống như chơi trò gia đình vậy, tay còn chưa nắm mà đã chia tay rồi.

Cô gái nói cậu quá giống cún con, mỗi ngày đều hấp ta hấp tấp, trong đầu chỉ có bóng rổ và game, không đủ lạnh lùng băng giá, không làm nổi “đồ thay thế”.

Đồ thay thế là gì, Quý Thuần cũng không biết, dù sao thì không lâu sau, mẹ cậu bị bệnh, cuộc sống của cậu bắt đầu trở nên rối tung.

Nhiều người giàu là gay, Quý Thuần biết điều đó, bây giờ hôn nhân đồng giới cũng đã hợp pháp rồi.

Có lẽ vị thiếu gia trước mắt này muốn tìm một sinh viên nam sạch sẽ làm bạn tình lâu dài. Sinh viên nam sức khỏe tốt, lại còn trẻ khỏe nữa.

Mà cậu so với sinh viên nam bình thường thì có lẽ còn đẹp trai hơn chút, vì luôn làm việc part-time, tập luyện nhiều nên còn hơi có cơ bụng.

Chỉ là… tại sao không tìm người cao hơn chút?

Quý Thuần nhớ lại lúc thiếu gia này ngã xuống, hình như còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Chẳng lẽ thích công lùn?

Thôi, đừng đoán sở thích của người giàu.

Làm công thì làm công.

Quý Thuần hạ quyết tâm, dù sao thì bây giờ cậu cũng không còn con đường nào khác.

Dù sao thì vẫn hơn là bán thận. Quý Thuần bướng bỉnh nghĩ.

“Sao, không muốn à?” Cố Lưu Sơ liếc nhìn cậu.

“Tất nhiên là muốn!”

Quý Thuần giật lấy tài liệu, ký tên mình lia lịa.

Sợ cơ hội làm vịt tuột khỏi tay, cậu còn cười gượng gạo, làm ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Cố Lưu Sơ: “…”

Quý Thuần ngẩng đầu lên.

?

Cậu đồng ý nhanh như vậy, sao sắc mặt của “đá đì” lại càng khó coi hơn vậy.

“Địa chỉ Chu Lăng sẽ gửi vào điện thoại của cậu, dọn dẹp xong thì cậu tự bắt xe qua, mười giờ tối là thời gian tôi đi ngủ, tôi cần thấy cậu ở nhà, đã chuyển vào thẻ của cậu năm trăm nghìn, mỗi tháng đều có, đó là tiền tiêu vặt của cậu.”

Năm trăm nghìn?!

Làm vịt giá cao vậy sao?

Sau này “đá đì” bảo cậu đi hướng đông, cậu tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Nhất định sẽ làm “đá đì” hài lòng. Quý Thuần vội vàng gật đầu.

“Đến nơi thì tắm trước.”

Cố Lưu Sơ không muốn nhìn bộ dạng bẩn thỉu này thêm một giây nào nữa.

Vừa đến là làm ngay?

Dù Quý Thuần đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Được, được thôi.” Cậu gãi đầu màu nâu hạt dẻ, hơi lắp bắp đáp.

Dặn dò xong. Cố Lưu Sơ lạnh lùng ra lệnh: “Xuống xe.”

“Đợi chút!” Quý Thuần nói rồi nhìn chằm chằm Cố Lưu Sơ thêm một phút nữa.

Từ đôi môi đầy đặn đến vầng trán trắng mịn, cuối cùng dừng lại ở kiểu tóc, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết.

Nhìn đi chỗ khác một chút là cậu lại quên mất bố đường trông như thế nào rồi.

Chắc chắn không thể nhớ được các đường nét của vị thiếu gia này trong một lúc nhưng nhìn nhiều thêm một chút ít ra cũng tăng thêm ấn tượng.

“Đủ rồi.” Sắc mặt Cố Lưu Sơ càng lúc càng lạnh lẽo, giống như sắp bị tức đến mức cả người bùng cháy rồi: “Lăn xuống.”

Kim chủ nói gì thì làm nấy, tất cả vì năm trăm nghìn, Quý Thuần mở cửa xe rồi nhanh chóng xuống xe.

Vừa khi cậu vừa xuống thì xe liền vội vã phóng đi ngay trước mặt cậu.

Giống như thiếu gia bị ép buộc phải kết hôn với cậu vậy.

Nhưng Quý Thuần không nghĩ nhiều.

Người giàu có nhiều sở thích kỳ quái, Cố thiếu gia nhìn là biết người mỏng manh, có lẽ không muốn xe dừng ở đây quá lâu, sợ người ta phát hiện anh đang tìm vịt trên đường.

Quý Thuần đứng tại chỗ, cầm bản sao hợp đồng rồi lại xem kỹ một lần sau đó gấp lại, bỏ vào túi.

Dù sao thì phí điều trị sắp tới không phải lo nữa. Dù bị ép làm công nhưng trời không tuyệt đường vì tiền không nhục nhã.

Hơn nữa, như vậy cậu có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tên cầm thú Quý Thanh Sơn kia.

Nghĩ đến những điều này, cậu cảm thấy đúng là trong khổ có vui. Quý Thuần bóp mặt một cái, lạc quan dùng hai ngón tay kéo miệng cười rồi đi tìm một chiếc xe đạp điện nhỏ màu vàng bên đường sau đó đạp xe về ký túc xá trường học để thu dọn hành lý.

Cuộc sống mới bắt đầu rồi.

Cách đó không xa, Chu Lăng từ gương chiếu hậu nhìn hình bóng dần nhỏ lại kia, chú ý đến nụ cười rạng rỡ của Quý Thuần, anh ấy lại cảm thấy đau đầu.

Anh ấy hạ giọng, thì thầm nói với tài xế: “Cậu nhóc đó xuống xe rồi mà vẫn cười không ngớt miệng, Cố thiếu gia của chúng ta phải làm sao đây, ôi.”

Vách ngăn ở giữa xe Bentley đã được nâng lên nhưng một lúc sau, có tiếng vọng lại từ phía sau.

Cố Lưu Sơ giận dữ nói: “Tôi nghe thấy đấy.”

Quý Thuần chưa đạp được mấy con phố thì điện thoại bỗng reo lên.

Cậu dừng lại, một tay nắm lấy ghi đông xe đạp, một tay lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiện nhấp nháy tên của Quý Thanh Sơn

Không ngờ ông ta còn dám gọi, Quý Thuần thật không muốn thừa nhận mình có cùng gen với ông ta.

“Vừa rồi là chuyện gì vậy? Người tìm mày là ai?” Vừa bắt máy, Quý Thanh Sơn đã hối hả hỏi.

Những người đó nói gì với Quý Thuần, hàng xóm cũng không nghe rõ, chỉ nghe được câu “Vịnh Phỉ Thúy”.

Ban đầu Quý Thanh Sơn sợ Quý Thuần bị đòi nợ, không dám xuống. Nhưng sau thấy người mặc vest thái độ hòa nhã, còn mời Quý Thuần lên xe, ông ta mới ló mặt ra.

Sau khi Quý Thuần đi rồi, một người hàng xóm nói với ông ta rằng chiếc Bentley đó còn có biển số liên tiếp. Ở thành phố S này có bao nhiêu người có thể lái xe với biển số như vậy chứ?!

Dù chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Quý Thanh Sơn ở nhà hưng phấn đi tới đi lui, có cảm giác sắp đến lúc “được thơm lây rồi”.

“Con yêu, con quen được người như thế ở đâu vậy?” Thái độ của Quý Thanh Sơn thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Ồ.” Quý Thuần, một chân dài vắt qua xe đạp, gãi vết sẹo trên mũi bị gió thổi ngứa nói: “Là thế này, bố ruột của con tìm đến rồi.”