Quý Thuần nấu xong canh rồi vào bệnh viện, khi quay lại mở cửa thì nhìn thấy đôi giày ở cửa, lúc này cậu biết Cố Lưu Sơ đã về nhà.
Tinh thần Quý Thuần lập tức phấn chấn lên, cậu đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để đối phó với kim chủ ba ba.
Ba năm đi làm cậu lĩnh ngộ được chân lý lớn nhất chính là không mang bất kỳ cảm xúc nào vào công việc, hoàn thành nhiệm vụ với tinh thần tràn đầy năng lượng thì mới có tiền thưởng!
Quý Thuần tìm một vòng trong phòng khách, không thấy ai thì lại đi về phía phòng làm việc.
Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra thì cậu thấy bóng dáng phía sau bàn, cậu giật mình, ai lại ngồi trong phòng làm việc mà không bật đèn chứ?!
Cậu theo phản xạ ấn công tắc ở cửa.
Đèn sáng lên, hơi chói mắt, Quý Thuần chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vàng điều chỉnh công tắc, giảm độ sáng xuống mức thấp nhất.
Cậu đã quan sát thấy dường như Cố Lưu Sơ không chịu được ánh sáng quá mạnh, ở những nơi có ánh sáng quá sáng đều đeo kính râm.
Ánh sáng bất ngờ làm Cố Lưu Sơ nheo mắt lại.
Quý Thuần thấy anh cầm trong tay một tờ giấy, trên đó viết đầy chữ, ngồi đó với ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Ánh sáng mờ mờ, da đại thiếu gia Cố lại trắng như ngọc, lúc này được bao quanh bởi một vòng ánh sáng, trông giống như một con ma đẹp trai vậy.
“Sao, sao vậy?” Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra nhưng với tư cách là một kẻ ăn bám, Quý Thuần vô thức cảm thấy hơi lo lắng.
Đáng chết, mình đâu có nợ anh, tại sao lại có cảm giác như một chú chó nhỏ nhìn thấy hổ vậy.
Mình là một bé công mạnh mẽ đã được Chu Lăng chứng nhận mà.
Quý Thuần thẳng lưng, mạnh dạn nói: “Rau rơi trên đất tôi đã xử lý rồi, con gà để nấu canh là mua mới.”
“Tôi đã nói gì chưa?” Cố Lưu Sơ thu lại những thứ trong tay, đặt lại vào tập hồ sơ rồi khóa vào két sắt.
Anh khóa két sắt ngay trước mặt Quý Thuần.
Quý Thuần cảm thấy hành động của anh có ý nghĩa đặc biệt nhưng nhất thời không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Thôi, thường thì cậu cảm thấy đầu óc Cố Lưu Sơ suy nghĩ phức tạp, còn mình thì suy nghĩ đơn giản, không nên nghĩ nhiều.
Quý Thuần nói: “Đói chưa, anh qua ăn tối đi.”
Quá trình ăn tối rất yên tĩnh.
Quý Thuần cảm thấy tâm trạng của Cố Lưu Sơ dường như không tốt, đôi mắt đen kịt cứ trầm lặng.
Chẳng lẽ vì buổi chiều mình làm anh mất mặt trước nhiều người ở công ty?
Không biết có liên quan gì đến mình không.
Dù sao thì Quý Thuần cũng không dám lên tiếng.
Ăn xong, Quý Thuần mang bát đũa vào máy rửa bát, Cố Lưu Sơ nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng của cậu rồi đột nhiên lên tiếng: “Cậu có biết một người tên là Cố Dật Chi không?”
“Giấy gì?" Quý Thuần hoàn toàn không nghe rõ, từ bếp thò đầu ra.
"Không có gì." Cố Lưu Sơ dừng ánh mắt trên khuôn mặt cậu một lúc rồi đột nhiên co ngón tay thon dài lại, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Tối nay cậu có thể ăn một cây kem."
Nói xong thì quay người vào phòng làm việc.
Mặc dù Cố đại thiếu gia vẫn không biểu lộ cảm xúc nhưng Quý Thuần cảm thấy sự u ám trên người anh dường như đã tan đi vài phần.
Khoan đã, kem!
Dù hiện giờ mình có tiền rồi, loại kem này có thể mua một nghìn cây nhưng đây là kem do kim chủ tự tay mua, thấm đượm hơi thở của người giàu, đầy khí chất thiêng liêng!
Quý Thuần nhanh chóng rửa tay, dùng tốc độ chạy 800 mét để tắm xong rồi đến trước tủ lạnh.
Cậu ngồi xổm xuống, trân trọng mở tủ lạnh, dùng tay run rẩy, chọn vị cam mà mình thích nhất.
Cậu bóc lớp bao bì bên ngoài, cầm cây kem, vui vẻ đi ra ban công, vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài vừa ăn.
Mặc dù không biết vì sao nhưng cảm thấy thái độ của kim chủ đối với mình dường như tốt hơn một chút, Quý Thuần cũng hơi thả lỏng hơn, bắt đầu đi dạo khắp căn hộ thông tầng này.
Cố Lưu Sơ đang tắm, tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm.
Quý Thuần vừa ăn kem vừa bước vào nhìn lướt qua bộ đồ ngủ đặt cạnh giường của Cố đại thiếu gia.
Lại là màu trắng.
Mỗi buổi tối, bộ đồ ngủ đều là cùng một kiểu dáng màu trắng, dù sắp mặc nhưng vẫn được gấp gọn gàng đặt ở góc giường, song song với ga trải giường ngăn nắp.
Quý Thuần thực sự nghi ngờ rằng chứng cưỡng chế của Cố đại thiếu gia đã nghiêm trọng đến mức độ nào đó.
Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Có phải lúc nhỏ có bóng ma tâm lý không?
Không biết lệch một chút, lát nữa kim chủ bước ra có phát hiện không nhỉ.
Quý Thuần không thể kìm lòng, đưa ngón tay ra, gẩy nhẹ bộ đồ ngủ đang được gấp gọn.
Nhưng ngay lúc đó, cây kem trong tay trái của cậu đột nhiên tan chảy.
Quý Thuần mở to mắt, tim đập mạnh, nhanh chóng dùng tay phải đỡ lấy nhưng không kịp.
"Bẹp!" Cậu nhào lên giường, cây kem trong tay trái ấn thẳng vào bộ đồ ngủ.
Quý Thuần: "..."
May mà cậu đã ăn gần hết cây kem, phần còn lại chỉ là vỏ nhọn, diện tích không lớn, chỉ bằng hai ngón tay cái.
Chờ Cố Lưu Sơ ra ngoài, chắc cậu sẽ bị túm cổ ném ra ngoài mất!
Quý Thuần rùng mình, nhanh chóng nhưng cẩn thận nhặt bộ đồ ngủ bị bẩn lên, ôm vào ngực, sau đó cởi dép, đi chân trần cố gắng không gây tiếng động, đi vào phòng thay đồ của Cố Lưu Sơ, tìm một bộ đồ ngủ y hệt để thay vào.
Nhưng rất nhanh cậu lại phát điên.
Cố Lưu Sơ có rất nhiều bộ đồ ngủ trắng giống hệt nhau nhưng tất cả đều được đánh số, từ một đến mười tám, mỗi bộ được đựng trong một hộp phẳng, tất cả được đặt ngay ngắn trên kệ.
Và bộ đồ ngủ hôm nay vừa khéo là số mười tám, trên cổ áo còn thêu số mười tám bằng chỉ xanh lam, rõ ràng là đồ ngủ của người giàu, đều được đặt may riêng.
Tịch Thuần: "..." Điên thật rồi!
Đây có phải người bình thường không? Chắc chắn là có vấn đề tâm lý.
Nếu đổi bộ khác, chắc chắn anh sẽ phát hiện ra.
May mà kim chủ tắm rất lâu.
Quý Thuần vội vàng ôm bộ đồ ngủ chạy vào phòng tắm của mình, cố gắng xóa dấu vết phạm tội, dùng sữa tắm để rửa sạch vết kem trên ngực áo.
Là con nhà nghèo, từ nhỏ đã biết tự lập, nên việc giặt đồ cậu cũng rất thạo, quá trình này chỉ mất một phút.
Giặt xong, cậu cầm máy sấy tóc, thổi khô chỗ đó một hồi.
Sau khi thổi khô, hoàn toàn không còn mùi kem nữa, dù sao cậu cũng thông minh dùng sữa tắm để giặt.
Sữa tắm ở phòng tắm của cậu và sữa tắm của Cố Lưu Sơ có cùng mùi hương, đến lúc đó dù Cố Lưu Sơ có ngửi thấy mùi hoa dành dành đậm hơn chút thì cũng chỉ nghĩ đó là mùi từ người mình.
Vấn đề duy nhất là kem để lại một vết nhỏ bằng móng tay, trên bộ đồ ngủ trắng nổi rõ một vết đen.
Nghe thấy tiếng nước ở phòng tắm kia đã nhỏ dần, Quý Thuần ôm đầu.
Đúng lúc này, cậu chợt nảy ra một ý tưởng.
Trong cặp của cậu có một hộp phấn rôm, cậu đã mua vào buổi chiều, định ngày mai mang cho mẹ mình, mùa hè và mùa thu mẹ cậu nằm lâu trên giường sẽ thấy khó chịu.