Chương 20

Chu Lăng ngạc nhiên nhìn Quý Thuần một cái.

Biết cậu này có tư tưởng yêu đương nhưng không ngờ lại yêu đến mức này.

Người không biết còn tưởng cậu phát hiện ra Cố Lưu Sơ bị bệnh tim chứ.

Chỉ là một cơn cảm nhẹ thôi mà, sao lại lo lắng đến vậy?

“Không ai quản được ông cụ đâu.” Chu Lăng nhìn về phía căn phòng kia, có chút do dự.

Dù sao anh ấy cũng là người của Cố Lưu Sơ, hơn nữa từ khi cha của Cố Lưu Sơ còn sống, anh ấy đã ở vị trí này nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người làm thuê.

Nếu bị ông cụ ghi thù, sau này sẽ có rất nhiều phiền phức, khổ sở.

Thần tiên đánh nhau, người thường bị liên lụy.

Thấy Chu Lăng có vẻ như cứ chờ như vậy, không định làm gì, Qúy Thuần chợt nhận ra điều gì đó.

À, là người thân tín.

Nhưng không phải người thân.

Hình như bên cạnh Cố Lưu Sơ không có ai là người thân.

Trong phòng, tiếng mắng chửi càng lúc càng khó nghe.

Quý Thuần do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được mà bước tới.

Cậu đi đến bên cửa, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Lưu Sơ: “Cháu đốt sạch cả công ty nhà họ Cố, ông cũng không quản được, cháu là người thừa kế đầu tiên. Thật sự muốn can thiệp vào quyết định cháu, không bằng bây giờ quay về ngủ, mơ nhanh hơn.”

Quý Thuần: “……”

Kim chủ này miệng lưỡi thật là đến lúc này rồi mà không biết mềm mỏng, không chừng ông cụ Cố sẽ nguôi giận.

Anh thì hay rồi, không ngừng đổ thêm dầu vào lửa.

Ông cụ Cố bị tức đến mức không chịu được, mắng to “Nghiệt súc” rồi giơ gậy lên định đánh Cố Lưu Sơ.

Quý Thuần: “……”

Gia đình này làm sao vậy? Không biết Cố Lưu Sơ bị bệnh tim sao? Sao lại động tay động chân?

Cậu nhanh chóng đẩy cửa vào, nắm lấy đầu gậy của ông cụ.

“Ông ơi, có gì từ từ nói.”

“Ông ơi? Ai cho cậu gọi là ông? Đây là cậu sinh viên đại học mà cậu tự ý kết hôn sao?” Ông cụ Cố tức giận chửi rủa: “Buông ra! Thật là gan lớn bằng trời!”

Tính cách nóng nảy gì vậy?

Quý Thuần kêu khổ không ngớt, vừa nắm chặt cây gậy không buông, vừa không nhịn được quay đầu nhìn Cố Lưu Sơ.

Cố Lưu Sơ ngồi ở đầu giường, mặt không có biểu cảm gì, như thể không có chút cảm xúc nào, thấy thấy ánh mắt của cậu thì ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Đôi mắt đen thẳm như thả một viên đá vào cũng không tạo ra gợn sóng, dường như đối với mọi thứ đều không quan tâm.

Tim Quý Thuần không hiểu sao lại run lên.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cậu đã hành động.

Cậu buông cây gậy ra rồi lao tới bên giường, cuốn chăn quấn quanh người Cố Lưu Sơ rồi vác cả người và chăn lên vai…thực sự có hơi nặng nhưng khi con người ta bùng nổ thì sức mạnh cực kì lớn.

Cậu ôm người và chăn, cắn răng rồi một hơi chạy về phòng mình, đặt lên anh giường của mình.

Cố Lưu Sơ: “……”

Ông cụ bị bỏ lại một mình trong phòng ngủ chính: “……”

Ông cụ Cố bị hành động bất ngờ của Quý Thuần làm cho đứng hình, há hốc mồm không nhớ nổi câu tiếp theo định mắng là gì.

Nhìn cái giường trống trơn chỉ còn lại tấm đệm, đầu óc ông cụ Cố như đang ù ù.

Cái gì vậy?

Chuyện gì thế này?

Cháu trai của ông đâu rồi?

Phản ứng lại thì ông cụ Cố giận dữ như núi lửa phun trào, bùng nổ cầm gậy đi về phía phòng ngủ phụ.

“Cậu xem cậu đã tìm được thứ không có giáo dục gì vậy!”

Lời còn chưa dứt, Quý Thuần đã đứng dậy, dùng lòng bàn tay che miệng ông cụ còn vỗ vai ông cụ để an ủi: “Bình tĩnh, hít thở sâu.”

Ông cụ Cố: “...”

Cậu buông tay ra thì tôi mới hít thở sâu được chứ!

Vì quá sốc, mắt ông cụ mở to như trứng gà, nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra.

Quý Thuần vừa che miệng ông cụ, vừa cúi xuống ôm ông cụ như bế đứa trẻ, việc này dễ dàng hơn nhiều so với việc ôm Cố Lưu Sơ.

Cậu gần như dễ dàng bế ông cụ ra ngoài, đặt vào trong thang máy rồi nhanh chóng nhấn nút tầng một và nút đóng cửa.

Ông cụ Cố trong suốt quá trình máu dồn lêи đỉиɦ đầu, đến khi phản ứng lại thì thang máy đã đóng cửa và nhanh chóng đưa ông xuống tầng dưới.

Ông cụ Cố: “...”

Quý Thuần quay lại, nhanh chóng thay đổi mật khẩu rồi đóng cửa nhà một cách thành thạo.

“Xong rồi,” cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào nói với Chu Lăng: “Tôi đã tiễn người đi rồi.”

Chu Lăng: “........”

Chu Lăng kinh ngạc đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Đây đúng là tiễn người đi thật.

Quý Thuần nhìn bữa sáng trên bàn, gãi đầu, có chút khó hiểu nói: “Sao bữa sáng lại nguội nhanh thế này? Ông ấy mắng lâu thật, để tôi đi hâm nóng lại.”

Nói xong cậu vội vàng chạy vào bếp.

Trọng điểm là cái này sao?

Trọng điểm là cậu vừa làm gì kìa!

Chu Lăng lơ mơ đi về phía phòng ngủ phụ, chỉ cảm thấy lúc này đầu óc mình cũng bị cậu làm cho không bình thường, ý nghĩ thoáng qua là: Ông cụ cuối cùng cũng đi rồi, yên tĩnh hẳn.

Cậu bước vào, Cố Lưu Sơ nói: “Không lên lại sao?”

Chu Lăng há miệng, nói: “Đã bị tiễn xuống rồi, nếu chạy lên lại chẳng phải rất mất mặt sao?”

Cố Lưu Sơ bóp trán, khó hiểu, bỗng nhiên bật cười, ánh mắt lạnh lùng u ám cũng tan biến nhiều.

Sống đến hai mươi ba năm, lần đầu tiên thấy trên mặt ông cụ có biểu cảm phong phú như vậy, nói là kinh ngạc đến ngây người cũng không quá.

“Cậu ta cũng không sợ đắc tội với ông cụ.”

Thật sự vì Cố thiếu mà hy sinh tất cả, đúng là yêu quá rồi.

Chu Lăng nói rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, đang định hỏi Cố Lưu Sơ thấy khá hơn chưa thì đột nhiên chú ý đến chiếc hộp giấy đặt trên tủ đầu giường, liền đứng lên: “Đây là gì?”

Cố Lưu Sơ liếc nhìn chiếc hộp giấy, không để tâm: “Hôm qua không có, chắc là Quý Thuần mang từ nhà hoặc trường về.”

“Không, tôi đang nói cái này.” Chu Lăng lục lọi trong hộp rồi lấy ra một túi bút màu xanh, trên đó treo một thứ hình tròn cỡ lòng bàn tay.

“Cố thiếu, người này không phải là anh sao?”

Chu Lăng đưa món đồ đó cho Cố Lưu Sơ ngơ ngác nói.

Cố Lưu Sơ ngẩn ra một lúc rồi nhận lấy món đồ. Đó là một vật tròn tròn, trên đó in hình khuôn mặt của anh. Không biết lấy từ đâu ra tấm ảnh này, dù trông có vẻ đã lâu nhưng rõ ràng là khuôn mặt của anh.

Ngoài ra, có thể thấy vật này thường xuyên được lau chùi, không có chút bụi bẩn nào.

Cố Lưu Sơ hơi nhíu mày: "Đây là cái gì?"

Do bị bệnh tim từ khi còn nhỏ, cuộc sống của anh rất khép kín. Sau khi trưởng thành, toàn bộ thời gian của anh đều dành cho việc được đào tạo trở thành một người thừa kế đủ tiêu chuẩn, các khóa học đều là những môn truyền thống như cưỡi ngựa, chơi golf.

Dù Cố Lưu Sơ có khuôn mặt đẹp trai nhưng thời gian rảnh rỗi anh thường đọc sách, rất ít khi xem phim truyền hình, càng không biết đến những trào lưu mới trên mạng.

Chu Lăng hiện nay đã hơn ba mươi, con trai cũng đã học tiểu học, đương nhiên lại càng không biết.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Chu Lăng đột nhiên reo lên, con trai gọi video nhắc anh hôm nay phải ra sân bay đón bà nội.

"Được rồi, ba biết rồi, đợi chút, đừng cúp máy." Anh đưa video về phía món đồ trong tay Cố Lưu Sơ, hỏi: "Con trai, cái này là gì?"

Con trai chín tuổi của Chu Lăng bên kia có chút không kiên nhẫn, vừa chơi game vừa trả lời bằng giọng trẻ con: "Đây là badge, giống như các loại móc khóa ấy, đều là sản phẩm phái sinh của người hâm mộ, cũng kiểu như goods ấy, người chơi trong giới anime hoặc người hâm mộ cuồng nhiệt sẽ in hình thần tượng lên đó và mang theo bên mình."

"Nhưng ba ơi, người trên đó sao lại giống ông chủ của ba thế? Chắc là có người thầm mến ông chủ của ba, in hình chú ấy lên badge." Châu Tiểu Nhiên bỗng cười khúc khích: "Ông chủ của ba hoàn toàn không biết à? Ba phải nhắc..."

"Được rồi, được rồi, con đi làm bài tập đi." Chu Lăng cảm thấy đau đầu.

Anh tắt điện thoại.

"Quý Thuần thật là thời trung học lại cuồng nhiệt đến mức theo đuổi anh như ngôi sao thần tượng vậy.”

Lần trước người được phái đi điều tra chỉ tìm thấy cuốn sổ tay của Qúy Thuần để lại trong ký túc xá trường nhưng không phát hiện ra thứ này.

Quý Thuần còn đặc biệt mang những thứ này từ nhà đến đây.

Nhìn vào chi tiết nhỏ này, chắc chắn ngoài những thứ này ra, trong cuộc sống thời trung học của Qúy Thuần khắp nơi đều có dấu vết của Cố Lưu Sơ.

Chu Lăng chưa từng thầm mến ai, không biết cảm giác thế nào.

Nhưng từ điểm này, không có gì lạ khi lần đầu gặp mặt Quý Thuần đã mang bαo ©αo sυ đến, đầu óc toàn những suy nghĩ đen tối, vừa rồi lại quyết liệt đuổi ông cụ ra ngoài, bảo vệ hết mực.

"Người mình thầm mến nhiều năm đột nhiên muốn kết hôn với mình, từ góc độ của cậu ấy mà nói, chẳng phải giống như trúng xổ số, cần phải bảo vệ anh thật tốt sao."

"Cậu ấy giữ gìn lâu đến vậy, thật kiên trì, đã bốn năm rồi, người bình thường không thể kiên trì lâu đến thế đâu."

Chu Lăng phân tích.

"Đừng nói nữa!"

Chu Lăng giật mình, quay đầu lại.

Chỉ thấy đại thiếu gia Cố đã vô cùng phiền muộn nằm xuống.

Anh tức giận kéo chăn trùm lên đầu.

Nhìn từ bên cạnh, chỉ thấy một chút tai.

Nhìn kỹ thì hơi đỏ, có lẽ là vẫn chưa hạ sốt.