Chương 2

Chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước.

Bên trong xe Bentley ánh sáng rất mờ ảo, rõ ràng cửa sổ xe có lớp phủ đặc biệt, ánh nắng bên ngoài gần như bị phản chiếu hết, chỉ có một chút ít ánh sáng lọt vào.

Người đàn ông bắt chéo chân, ngồi trong bóng tối.

Quý Thuần mở to mắt, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của anh.

Đối phương cúi đầu xem một tập tài liệu.

Đôi mắt như ngọc bích đen, đen sâu thẳm, ánh sáng như bị hấp thụ hết. Làn da anh trắng bất thường, một chút mệt mỏi dưới mắt như được phủ một lớp xanh đen khiến vẻ ngoài anh tuấn đẹp đẽ của anh tăng thêm vài phần sắc bén và ảm đạm.

Đó là một người cực kỳ đẹp.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ và gọn gàng, rất quý phái, không có một nếp nhăn.

Mặc dù là tóc ngắn màu đen, nhưng cảm giác lại như người xưa để tóc dài, toát lên một khí chất lạnh lùng.

Quý Thuần ôm chiếc điện thoại cũ kỹ của mình, gần như muốn than thở, thật là người khác nhau khác số phận, có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, không chỉ có vậy mà còn có ngoại hình và dáng vẻ hoàn hảo như thế, đúng là trời đuổi theo cho ăn, không muốn ăn cũng bị nhét vào miệng từng miếng một.

Sao lại không nhét cho mình một miếng!

Nhìn xong khuôn mặt, Quý Thuần lại nhìn vào dái tai và cổ của người đàn ông, cố gắng tìm một vài nốt ruồi hay đặc điểm cố định nào đó.

Không phải Quý Thuần muốn nhìn kỹ đến vậy, mà là…

Người đàn ông ngã vào lòng mình hôm đó đeo kính râm còn người ngồi trước mặt bây giờ thì không.

Chỉ cần tháo kính râm lộ ra đôi mắt là cậu lại không nhận ra được.

Đúng vậy, cậu mắc chứng mù mặt nghiêm trọng.

Ngay cả người bố đẻ rẻ mạt Quý Thanh Sơn cũng không biết.

Chứng mù mặt của cậu không phải là không nhìn rõ mặt người khác, thực ra cậu nhìn rất rõ, thị lực rất tốt nhưng một khi ánh mắt rời khỏi khuôn mặt đối phương thì trong đầu cậu không thể xây dựng và nhớ lại đường nét mặt của người đó.

Người cậu quen đủ lâu thì cậu có thể nhận ra.

Nhưng người mới quen thì giống như nhìn mấy cây bắp cải giống nhau vậy, quay đầu lại là quên ngay.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cậu vì cậu sẽ nhận diện người khác dựa vào một số đặc điểm.

Ví dụ như hôm nay em trai cùng trai khác mẹ của cậu mặc gì, đội mũ gì, kiểu tóc thế nào thì chỉ cần nhớ những điểm này sẽ không nhận nhầm người ở công viên giải trí, trừ khi có một đứa trẻ khác mặc đồ giống hệt, có thân hình tương đương xuất hiện.

Cậu nhận diện Quý Thanh Sơn cũng nhờ vào vết nhăn hình chữ xuyên giữa hai lông mày của ông ta.

Nhưng người trước mặt là kim chủ của mình, cậu phải nhớ kỹ.

Để tránh làm kim chủ không vui, rút vốn ngay lập tức.

“Nhìn đủ chưa?”

Người đàn ông ngẩng đầu lên không vui, giọng nói lạnh lùng.

“Ồ ồ.” Quý Thuần giật mình, vội nói: “Đủ rồi.”

Đủ rồi?

Vừa lên xe thì lập tức giống như muốn dùng kính lúp nhìn khắp người anh từ trên xuống dưới vậy.

Thật là không biết tém tém lại.

Cố Lưu Sơ gập tài liệu lại rồi đánh giá thiếu niên tóc nâu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt lướt qua vết bẩn mồ hôi trên đôi mắt sáng rực và vết kem trên vạt áo thun đen của cậu, sự khó chịu trên lông mày ngày càng rõ ràng.

Phong cách ăn mặc của sinh viên đại học nam với giá hai mươi chín đồng chín một cái.

Ăn kem còn làm đổ.

Anh gần như hối hận với quyết định của mình.

Ba năm trước anh gặp một tai nạn.

Mặc dù sống sót nhưng lại mắc một căn bệnh hiếm gặp.

Anh không thể ngủ.

Anh đã thử ban ngày vận động điên cuồng, leo núi, bơi lội, làm việc gấp đôi nhưng bất kể cơ thể và tinh thần mệt mỏi đến đâu, ban đêm vẫn mất ngủ cả đêm, dù may mắn ngủ được thì cũng là những cơn ác mộng liên tục không dứt.

Anh còn thử uống thuốc, gặp bác sĩ tâm lý nữa, nhưng vì cơ thể anh không thể uống thuốc kí©h thí©ɧ bừa bãi nên chỉ có thể dùng một số loại thuốc ngủ.

Nhưng uống nhiều thuốc ngủ, anh hoàn toàn miễn dịch, cuối cùng thậm chí còn phản tác dụng khiến anh càng mệt mỏi hơn.

Cố Lưu Sơ giống như mang theo một cơ thể đẹp đẽ nhưng tinh thần đã không thể chịu đựng được nữa.

Mất ngủ dẫn đến nhiều biến chứng, mắt anh bắt đầu sợ ánh sáng, ban ngày không thể bỏ kính râm, rèm cửa phải kéo kín.

Anh vốn mắc bệnh tim bẩm sinh, từ cuối năm ngoái, đội ngũ y tế của anh càng lo lắng hơn vì phát hiện tim anh thường xuyên đập loạn do mất ngủ và dùng thuốc và dần dần bắt đầu quá tải.