Chương 19

Bị ăn một cái tát tai của mình vậy mà anh lại không cáu!

Chẳng lẽ là bệnh đến lú lẫn rồi?

Quý Thuần cẩn thận lùi xa giường một chút rồi hỏi: “Đêm nay có cần tôi ngủ cùng không?”

Cố Lưu Sơ dường như sốt đến mơ màng, chỉ trừng mắt nhìn cậu mà không nói gì.

Quý Thuần hỏi xong thì cảm thấy mình hỏi thừa, đại thiếu gia Cố trước giờ luôn miệng cứng lòng mềm, hơn nữa nếu nửa đêm bệnh của anh trở nặng, mình ở bên cạnh ít nhất còn có thể chăm sóc.

Vì thế cậu đi rửa mặt, quay lại giở chăn lên rồi leo lên giường, nghĩ một lúc, lại làm tròn nhiệm vụ của một chiếc gối ôm, đặt một tay của Cố Lưu Sơ lên người mình.

Cố Lưu Sơ: "……" Quá là thành thạo.

Cố Lưu Sơ mở đôi môi khô khốc, vừa định mắng gì đó nhưng ngay khoảnh khắc Quý Thuần nằm xuống bên cạnh, anh đã lập tức ngủ say như chết.

Đúng là thuốc ngủ sống...

Trước khi mất ý thức, đại thiếu gia Cố nghĩ.

Sáng hôm sau.

Quý Thuần vẫn tỉnh dậy đúng tầm năm giờ sáng.

Cậu sờ trán người bên cạnh, cũng may không còn nóng rực như đêm qua, xem ra miếng dán hạ sốt có tác dụng.

Quý Thuần thở phào nhẹ nhõm, dậy đi rửa mặt.

Trời vẫn chưa sáng, cũng chưa có ánh bình minh, vì trước giờ Cố Lưu Sơ không thích kéo rèm nên lúc này trong phòng gần như tối đen như mực.

Quý Thuần từ phòng tắm bước ra, chỉ thấy một chút ánh trăng yếu ớt xuyên vào rơi trên khuôn mặt của người đàn ông trên giường.

Gương mặt của người đàn ông vì sốt mà hơi ửng đỏ, tóc đen ướt đẫm mồ hôi nhưng đôi môi đẹp đẽ lại vẫn có phần nhợt nhạt.

Quý Thuần không khỏi dừng bước.

Cậu khỏe mạnh, ít khi bệnh nhưng cũng từng thấy người khác bị cảm. Các bạn học cấp ba của cậu cũng vậy, dù có sốt đến 40 độ, sau một đêm truyền dịch, ngày hôm sau vẫn có thể hoạt bát, chạy nhảy ngay.

Thông thường, một người đàn ông trưởng thành chỉ vì cảm sốt thì cơ thể sẽ không suy yếu đến mức này.

Kim chủ ba ba rốt cuộc bị làm sao?

Lọ thuốc tối qua... giờ vẫn ở trong ngăn kéo, cậu có nên xem thử không nhỉ?

Quý Thuần biết mình không nên làm vậy, Cố Lưu Sơ trả tiền thuê cậu dù là làm gối ôm hay làm chỗ dựa tinh thần thì đều do Cố Lưu Sơ quyết định.

Việc cậu cần làm là cố gắng tuân thủ mệnh lệnh của đại thiếu gia Cố, chứ không phải xâm phạm đời tư của anh.

Nhưng… Quý Thuần bất ngờ nghĩ đến Sở Vân.

Khi vừa phát hiện bị ung thư, Sở Vân sợ chữa bệnh sẽ tiêu tốn tiền học đại học của cậu nên luôn giấu cậu, không đi bệnh viện, đến khi cậu phát hiện ra thì Sở Vân đã bắt đầu ho ra máu.

Đúng là cậu và Cố Lưu Sơ chỉ có quan hệ hợp đồng, cậu nên bảo vệ, chăm sóc đại thiếu gia Cố nhưng nếu vượt quá giới hạn thì không nên.

Nhưng… Cố Lưu Sơ đã chu đáo chuyển mẹ cậu sang phòng bệnh khác, còn sắp xếp chuyên gia.

Nếu cậu hoàn toàn không quan tâm, giả vờ không biết bệnh tình của Cố Lưu Sơ, chỉ làm việc trong trách nhiệm của mình, liệu có quá lạnh lùng không?

Tóm lại, khi Quý Thuần phản ứng lại thì cậu đã bước tới bên bàn.

Trong ngăn tủ dưới cùng của bàn là một chiếc két sắt, dường như Cố Lưu Sơ thường để các lọ thuốc trong đó.

Nhưng đêm qua anh ngất xỉu quá vội vàng khiến lọ thuốc bị Quý Thuần cất vào ngăn kéo trên cùng, két sắt cũng không khóa lại.

Là người thừa kế tài sản của một tập đoàn lớn cũng không dễ dàng gì, ngay cả khi bệnh cũng phải giấu giếm.

Quý Thuần vừa nghĩ, vừa nhẹ nhàng mở ngăn kéo.

Dưới ánh sáng yếu ớt, cậu nhìn thấy rõ những dòng chữ trên chai thuốc trắng.

Thuốc chống rối loạn nhịp tim.

Đầu óc Quý Thuần như trống rỗng, nhìn xuống két sắt dưới cùng thì thấy có rất nhiều chai lọ như vậy, gần như chật kín chiếc két sắt ấy.

Và dưới cùng là một chồng hồ sơ của bệnh viện.

"……Dễ thiếu oxy, dễ nhiễm trùng, không khuyến nghị rời khỏi phòng vô trùng trước khi phẫu thuật lần cuối cùng."

"……Có thể bơi lội, có thể chạy bộ nhẹ nhàng nhưng cấm kéo dài, cấm các hoạt động như bơi lội, trượt tuyết, nhảy bungee và các hoạt động mạo hiểm khác."

Có lẽ được sắp xếp theo năm, trên cùng dường như là những năm rất xa.

Những năm đầu tiên liên quan mới chỉ là vài tuổi, chẳng lẽ là bẩm sinh?

Quý Thuần không ngờ lại là như vậy, chẳng trách Phương Thành đã nhắc cậu về việc kim chủ ba ba không thể sống lâu.

Trong đầu bất chợt hiện lên lời của Phương Thành, Quý Thuần lập tức mắng lão già hư hỏng này trong lòng, ai bảo kim chủ ba ba không sống lâu, lão già này mới không sống lâu!

Thông thường, những người bị bệnh tim bẩm sinh chỉ cần phẫu thuật khi còn nhỏ, sau khi trưởng thành chú ý chăm sóc thì có thể sống như người bình thường.

Nhưng rõ ràng có người trong gia đình họ Cố muốn lợi dụng chuyện này để làm lớn rồi kéo Cố Lưu Sơ xuống.

Vì vậy ngày đó anh ôm mình là vì tim lại không thoải mái, muốn tìm chỗ dựa.

Đợi đã, chẳng lẽ vì bị mình làm cho cáu vì không mặc quần áo?!

Quý Thuần gãi gãi trán, đột nhiên cảm thấy mình tội lỗi nặng nề.

Dưới chồng báo cáo bệnh án là hai bài báo bị cắt, đều là tai nạn xe hơi, lần lượt là mười ba năm trước và ba năm trước.

Quý Thuần nhìn lướt qua ngày 24 tháng 9 ở góc trên bên phải vì bị bút đánh dấu khoanh tròn.

Quý Thuần đang định nhìn kỹ hơn thì người trên giường đột nhiên động đậy, cậu vội vàng đặt tài liệu trở lại rồi đóng két sắt lại.

Đại thiếu gia Cố chỉ trở mình nhưng không tỉnh dậy.

Người khỏe mạnh sao lại mắc bệnh tim bẩm sinh được nhỉ?

Quý Thuần nhìn người trên giường, thở dài, trong lòng có chút khó chịu.

Bề ngoài trông hoàn hảo như vậy nhưng trái tim lại thiếu một góc.

Nhìn vậy, do cơ thể yếu bệnh nên tính tình kim chủ ba ba có hơi kém một chút cũng là bình thường.

Mình đã là công thì phải gánh vác trách nhiệm của một công, thông cảm với anh nhiều hơn, sau này không thể thừa lúc anh bệnh mà tát anh nữa.

Bên ngoài mưa đã tạnh, Quý Thuần xuống lầu mua bữa sáng.

Đi ngang qua chỗ bảo vệ, bảo vệ thò đầu ra khỏi cửa kính, gọi cậu lại rồi đưa cho cậu một thùng giấy: "Sáng sớm có một người phụ nữ trung niên mang tới, bà ấy muốn vào nhưng tôi không cho vào."

Quý Thuần mở ra xem, là một số đồ đạc cậu để lại ở nhà Quý Thanh Sơn.

Khi cậu tốt nghiệp cấp ba, để điều trị bệnh cho mẹ, cậu đã bán ngôi nhà của họ nhưng cậu không có tiền thuê nhà, một số đồ đạc mang ra cũng không có chỗ để, lúc đó cậu còn đến cầu xin Quý Thanh Sơn, hy vọng ông ta cho mình một chỗ ở tạm thời.

Quý Thanh Sơn đã đồng ý cho cậu đến ở nhưng không cho phép cậu mang những đồ đạc đó qua.

Vì vậy, khi mới mười bảy tuổi, Quý Thuần buộc phải bỏ lại cả một ngôi nhà.

Ngoài một số quần áo, album ảnh của mẹ cậu và các cúp giải thưởng của cậu ở trường thì những kỷ vật mà bạn bè tặng, tất cả những thứ khác đều hoặc đã bán đi,hoặc mang tới bãi phế liệu.

Cậu chỉ ở nhà Quý Thanh Sơn hai tháng, khi vào đại học thì chuyển vào ký túc xá, muốn lấy lại những đồ đạc này nhưng Quý Thanh Sơn lại ép cậu về giúp đỡ dạy kèm cho Quý Long, nếu không sẽ không đưa lại đồ cho cậu.

Quý Thuần làm việc mệt mỏi nên không còn tâm trí để lo lắng về những thứ bên ngoài này.

Không ngờ lúc này Từ Hồng Tú lại muốn hàn gắn mối quan hệ nên chủ động đến mang đồ đến cho cậu.

Cậu lục qua thùng đồ, không thiếu thứ gì, còn có cả bút viết từ thời cấp ba của mình, trên đó còn có một huy hiệu tròn do một đàn chị tặng, dường như là của một ngôi sao nam nào đó vì để lâu quá nên nét mặt đã hơi mờ.

Cậu cũng không nhìn kỹ mà lại đặt trở lại.

Thùng này có lẽ đã bị Quý Thanh Sơn nhét dưới gầm giường nhiều năm, lúc này lại nghĩ đến việc mang đến đây nên cũng đã được lau chùi sạch sẽ.

Tiền thật là thứ thần kỳ, có thể biến ma quỷ thành con người, Quý Thuần thở dài trong lòng rồi nói với bảo vệ: "Cháu cảm ơn bác, cháu không quen người này, lần sau bác cũng đừng cho vào."

Không biết kim chủ ba ba thích ăn gì, Quý Thuần mua mười mấy loại bữa sáng rồi ôm thùng giấy đi lên lầu.

Vừa đi đến dưới lầu thì thấy có ba chiếc xe trông rất đắt tiền đang đỗ ở đó, một hàng vệ sĩ đứng chờ dưới lầu.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Quý Thuần vội vàng bước nhanh lên lầu, bấm mật mã rồi bước vào phòng khách thì thấy Chu Lăng mặc vest, hai tay để trước người, đầu không dám ngẩng lên, cung kính đứng trong phòng khách.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Quý Thuần cảm thấy mơ hồ với cảnh tượng này.

Trước mặt Cố Lưu Sơ, Chu Lăng cũng chưa bao giờ tỏ ra kính sợ như vậy.

Chu Lăng ngẩng đầu chỉ về phía phòng, giơ một ngón tay lên môi ra hiệu bảo cậu yên lặng.

Quý Thuần đặt bữa sáng và thùng giấy xuống rồi nhìn về phía đó, cửa chỉ khép hờ nhưng tiếng bên trong truyền ra, loáng thoáng nghe thấy đang cãi nhau.

"Bây giờ cậu đưa ra bất cứ quyết định gì cũng không cần hỏi ý kiến ông già này sao? Cậu nghĩ tôi già rồi, vô dụng rồi đúng không?"

Tiếng hét ngày càng lớn còn có tiếng gậy đập xuống đất: "Cậu chọn bất kỳ nhà nào trong số đó cũng được, thực sự không được thì đi tìm ngôi sao nữ, tôi cũng không quản. Nhà họ Cố không cần cậu liên hôn nhưng cũng không thể chọn thằng nhóc nghèo nàn thế này chứ! Còn là một thằng đàn ông! Trước đây tôi không biết cậu thích đàn ông! Cậu để mặt mũi của tôi đi đâu hả?"

Đây là ông cụ Cố tới?

Dường như đang mắng mình.

Đợi lát nữa ông cụ nhìn thấy mình, chắc chỉ càng thêm giận thôi, Quý Thuần bỗng cảm thấy mình như một tên ăn bám lén lút vào nhà chồng, thế là cậu vội vàng rụt cổ, ôm thùng giấy trở lại phòng của mình.

Cố Lưu Sơ dựa vào đầu giường, vẻ mặt vô cảm nói: "Bây giờ thì ông biết rồi đấy? Mặt ông để đâu thì để, cháu bị bệnh sạch sẽ, đừng để ở đây."

"......" Ông cụ Cố tức giận không thốt nên lời: "Đúng, cậu nghĩ tôi là người cổ hủ nhưng cậu tưởng tôi muốn dây vào cậu sao? Cố Lưu Sơ, nếu anh cậu còn sống, cậu nghĩ tôi thèm dây vào cậu không?"

Những lời này anh đã nghe không dưới trăm lần, trước đây còn có chút đau lòng, giờ đây trong lòng Cố Lưu Sơ không gợn chút sóng nào.

Anh cười nhẹ: "Nếu nhớ Cố Dịch Chỉ như vậy, không bằng sớm xuống dưới đó tìm anh ấy."

"Nghiệt chủng!" Ông cụ Cố tức giận đến run rẩy, gậy đập mạnh xuống giường: "Đừng tưởng bây giờ Cố thị giao toàn quyền cho cậu thì cậu muốn làm gì thì làm!”

Ở đây hiệu quả cách âm rất tốt nhưng chẳng may ông cụ Cố thực sự quá tức giận, mỗi lời đều như hét ra.

Quý Thuần núp trong phòng nghe được vài câu, trong lòng rất bất an, không nhịn được mở cửa đi ra.

"Cố Lưu Sơ bị cảm." Quý Thuần nói với Chu Lăng: "Đêm qua sốt cả đêm, bây giờ vẫn chưa ăn sáng."

"Tôi biết, lúc tôi tới đội ngũ y tế đã đến, không có vấn đề gì." Chu Lăng dặn dò: "Nhưng lần sau xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải báo cho tôi, đừng làm theo ý của Cố thiếu."

Cậu thiếu niên này không biết Cố Lưu Sơ có bệnh tim, đương nhiên cũng không thể dặn dò quá nhiều, nếu không sẽ khiến cậu nghi ngờ.

Chu Lăng lại nói: "Yên tâm đi, chỉ là cảm nhẹ thôi."

Quý Thuần không nhịn được nói: "Ý tôi là, ông cụ như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi."