Chương 1

Vào một ngày hè nóng bức 39 độ, thiếu niên có miếng băng keo hoạt hình quả cam dán trên sống mũi tay cầm hai cây kem chạy về, chiếc áo thun đen trên người đã ướt đẫm, mồ hôi từ yết hầu chảy xuống.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, kem gần như tan chảy, từng giọt rơi xuống cổ tay cậu nhưng không kịp lau, cậu suýt va phải người bán bóng bay trên đường, cậu né người bảo vệ hai cây kem nói liền mấy câu xin lỗi sau đó nhanh chóng chạy về phía bóng râm.

“Sao chậm vậy, tôi sắp bị chết vì nắng rồi.” Thằng béo ngồi trên ghế dưới bóng râm đưa tay ra giật lấy hai cây kem: “Sao cả hai đều tan hết rồi!”

Quý Thuần lau tay vào quần, lườm một cái, mệt đến mức không muốn nói câu nào, kéo chiếc quần dài ướt đẫm mồ hôi, cậu định ngồi xuống ghế bên cạnh thì thằng béo lườm cậu một cái: “Người toàn mồ hôi thối, đừng ngồi cạnh tôi.”

“...” Đúng là đứa trẻ không ra gì.

Quý Thuần đứng lên, các khớp tay ngứa ngáy vô cùng.

“Anh đi xếp hàng cho tôi, bên kia có tàu lượn, lát nữa tôi muốn chơi.” Cậu bé mập hoàn toàn không nhận ra sát khí đằng đằng của Quý Thuần, lúc này cậu ta vẫn thong thả ăn kem rồi hất hàm về phía hàng dài không xa.

“Ngồi tàu lượn gì nữa, sắp chụp ảnh rồi, hai đứa mau qua đây.” Quý Thanh Sơn gọi.

Quý Thuần bước nhanh về phía Tịch Thanh Sơn rồi nói: “Bố, lát nữa về nhớ rút tiền cho con.”

Tịch Thanh Sơn “ừ” một tiếng, nhưng lại vô thức nhìn về phía người vợ hiện tại cách đó không xa.

Quý Thuần nhìn thẳng vào mắt ông, nhấn mạnh lần nữa: “Bố đã hứa với con rồi.”

“Biết rồi, sao cứ nhắc mãi vậy.” Tịch Thanh Sơn mất kiên nhẫn: “Chụp ảnh trước đã.”

Quý Thuần cùng gia đình ba người kia bước vào tiệm chụp ảnh.

“Tách tách” mấy cái, ảnh gia đình miễn phí đã chụp xong.

Sau khi chụp xong, nhϊếp ảnh gia mới phát hiện có vấn đề rồi bước tới nói: “Xin lỗi, con trai cả của ông không đứng đúng tư thế, ông muốn chụp lại hay chụp riêng cho cậu ấy một tấm rồi ghép vào không?”

Nhϊếp ảnh gia nhìn kỹ thiếu niên mặc áo thun đen, chân dài thêm lần nữa.

Thiếu niên có gương mặt thu hút ánh nhìn, tóc ngắn màu hạt dẻ bị mồ hôi làm ướt đẫm che khuất trán, dù áo thun đã bạc màu, giày thể thao cũng rất cũ, trên mặt còn chút bẩn nhưng đôi mắt rất đẹp, trông giống như chú chó con vừa lăn lộn trong bùn, toát lên vẻ tươi trẻ.

Tịch Thanh Sơn nhìn vào bức ảnh, quả thật chụp không đẹp.

Thằng nhãi con Quý Thuần này lau mồ hôi lúc nào không lau, lại lau đúng lúc chụp ảnh, che mất nửa mặt rồi còn đâu, hơn nữa còn quay đầu nhìn chỗ khác, giống như nhân viên tình cờ lạc vào khung hình vậy.

“Mày cố ý phải không?” Quý Thanh Sơn đá Quý Thuần một cái.

“Hay là chụp lại.” Quý Thuần nhanh nhẹn né sang một bên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cười lấy lòng: “Bố, con không cố ý đâu.”

Bất cứ lúc nào đều có thể làm phật lòng Tịch Thanh Sơn nhưng không phải lúc này.

Mẹ cậu đang nằm trong bệnh viện đang hóa trị dở dang, còn thiếu mười vạn tệ.

Nếu hôm nay trước năm giờ bệnh viện không làm việc nữa mà không nộp đủ tiền thì nhà thuốc sẽ không phát thuốc, hóa trị ngày mai sẽ bị hoãn lại mà hoãn lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ điều trị.

Năm cậu chín tuổi, Quý Thanh Sơn ly hôn với mẹ cậu, quay sang cưới người khác, chọn ngày lành tháng tốt sinh một thằng béo.

Lúc đó cậu theo mẹ, mặc dù có chút nghèo khó nhưng cuộc sống vẫn còn có thể trôi qua được.

Tuy nhiên, vào năm cậu học lớp 11, mẹ cậu được chẩn đoán bị ung thư phổi, nhà bán được thì cũng bán rồi, họ hàng có thể vay mượn cũng đều đã vay hết rồi, Quý Thuần tan học là đi làm thêm ngay, ăn uống kham khổ, nhưng vẫn không thể lấp đầy cái hố không đáy này.

Từ khi 16 tuổi, Quý Thuần đã gánh vác trách nhiệm này, hiện giờ cậu 19 tuổi, học năm thứ hai khoa máy tính tại Đại học S. Thời gian ngoài giờ học hàng tháng của cậu đều dành cho việc sửa máy tính cho người ta, làm nhân viên thời vụ ở khu vui chơi, rửa ly ở quán bar, viết chương trình kiếm tiền.

Hai năm rưỡi đầu còn tạm ổn, tiền kiếm được đủ để chi trả viện phí và phí chăm sóc, nhưng nửa năm trước, bệnh tình của mẹ cậu bắt đầu chuyển biến xấu đi, vài lần phải vào ICU, chi phí như quả cầu tuyết, càng ngày càng to ra

Cậu đã vay hết các khoản vay có thể, không ngủ không nghỉ làm thêm nhiều công việc, nhưng vẫn không đủ.

Cậu chỉ còn cách tìm đến Quý Thanh Sơn.

Tịch Thanh Sơn nhìn vào bức ảnh, quả thật chụp không đẹp.

Thằng nhãi con Quý Thuần này lau mồ hôi lúc nào không lau, lại lau đúng lúc chụp ảnh, che mất nửa mặt rồi còn đâu, hơn nữa còn quay đầu nhìn chỗ khác, giống như nhân viên tình cờ lạc vào khung hình vậy.

“Mày cố ý phải không?” Quý Thanh Sơn đá Quý Thuần một cái.

“Hay là chụp lại.” Quý Thuần nhanh nhẹn né sang một bên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cười lấy lòng: “Bố, con không cố ý đâu.”

Bất cứ lúc nào đều có thể làm phật lòng Tịch Thanh Sơn nhưng không phải lúc này.

Mẹ cậu đang nằm trong bệnh viện đang hóa trị dở dang, còn thiếu mười vạn tệ.

Nếu hôm nay trước năm giờ bệnh viện không làm việc nữa mà không nộp đủ tiền thì nhà thuốc sẽ không phát thuốc, hóa trị ngày mai sẽ bị hoãn lại mà hoãn lại sẽ ảnh hưởng đến tiến độ điều trị.

Năm cậu chín tuổi, Quý Thanh Sơn ly hôn với mẹ cậu, quay sang cưới người khác, chọn ngày lành tháng tốt sinh một thằng béo.

Lúc đó cậu theo mẹ, mặc dù có chút nghèo khó nhưng cuộc sống vẫn còn có thể trôi qua được.

Tuy nhiên, vào năm cậu học lớp 11, mẹ cậu được chẩn đoán bị ung thư phổi, nhà bán được thì cũng bán rồi, họ hàng có thể vay mượn cũng đều đã vay hết rồi, Quý Thuần tan học là đi làm thêm ngay, ăn uống kham khổ, nhưng vẫn không thể lấp đầy cái hố không đáy này.

Từ khi 16 tuổi, Quý Thuần đã gánh vác trách nhiệm này, hiện giờ cậu 19 tuổi, học năm thứ hai khoa máy tính tại Đại học S. Thời gian ngoài giờ học hàng tháng của cậu đều dành cho việc sửa máy tính cho người ta, làm nhân viên thời vụ ở khu vui chơi, rửa ly ở quán bar, viết chương trình kiếm tiền.

Hai năm rưỡi đầu còn tạm ổn, tiền kiếm được đủ để chi trả viện phí và phí chăm sóc, nhưng nửa năm trước, bệnh tình của mẹ cậu bắt đầu chuyển biến xấu đi, vài lần phải vào ICU, chi phí như quả cầu tuyết, càng ngày càng to ra

Cậu đã vay hết các khoản vay có thể, không ngủ không nghỉ làm thêm nhiều công việc, nhưng vẫn không đủ.

Cậu chỉ còn cách tìm đến Quý Thanh Sơn.

Quý Thanh Sơn làm thầu xây dựng, sống ở làng trong thành phố với vợ con, dù cũng không phải người giàu có nhưng bao năm nay cũng có chút tiết kiệm, mười vạn vẫn có thể lấy ra.

Ông đồng ý cho Quý Thuần mượn với điều kiện là Quý Thuần phải về sống với ông, nhận ông là cha, phụ giúp đón đưa thằng béo đến trường, phụ đạo nó làm bài tập.

Để có thể mượn được mười vạn đó, Quý Thuần đương nhiên đồng ý tất cả.

Và hôm nay là ngày Quý Thanh Sơn hứa sẽ đưa tiền.

“Muốn chụp thì ở lại mà chụp, nóng chết đi được, ở đây không có điều hòa, tôi về trước đây.”

Người phụ nữ đột nhiên đứng lên, đi đôi giày cao gót, mở ô che nắng ra rồi kéo thằng béo ra ngoài.

Quý Thanh Sơn lập tức không còn tâm trí nào lo mấy bức ảnh mà đuổi theo vợ con: "Được được, lần sau chụp tiếp."

Ông vẫn không quên ra lệnh cho Quý Thuần: "Mày ở lại chờ ảnh rửa xong rồi hãy về."

Quý Thuần cầm ảnh nhanh như chớp đạp xe về nhà, hiện tại đã là ba giờ rưỡi chiều.

Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa thôi.

Không kịp khóa xe đạp, cậu vứt luôn ở góc khu tập thể cũ nát, mồ hôi nhễ nhại lao lên lầu, xông vào nhà, kéo mạnh Quý Thanh Sơn đang ngồi trên giường xem TV, gấp gáp hỏi: “Bố, thẻ của bố đâu, bây giờ đưa tiền cho con.”

Quý Thanh Sơn nhíu mày nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, mở tủ quần áo rồi lấy ra một hộp sắt có khóa.

“Các người đang làm gì vậy?”

Từ Hồng Tú đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, thấy hành động của Quý Thanh Sơn thù lao vào giật lấy hộp sắt: "Tôi đã nói rồi, ông đúng là ném bánh bao cho chó ăn, có đi không có về! Bệnh của mẹ nó có chữa được không? Ông thật sự muốn đưa tiền cho nó à?! Ông đúng là đồ vô dụng!"

Quý Thanh Sơn nhanh chóng dỗ: "Vợ à, tôi không định đưa, tôi không định đưa, bà bớt giận."

"Gì cơ? Bố đã hứa với con mà." Quý Thuần sững lại, không thể tin được nhìn Quý Thanh Sơn: "Hơn nữa con chỉ mượn, con sẽ trả mà."

"Mày trả nổi không?" Từ Hồng Tú chửi.

Quý Thanh Sơn tách hai người ra, nói: "Con đừng gấp, chuyện này để mai nói, mai nói."

"Còn mai gì nữa! Hôm nay là ngày cuối rồi!" Quý Thuần đột nhiên nhận ra điều gì, biểu cảm đông cứng lại, anh nói: "Bố lừa con? Bố lừa con về, lừa con trông thằng béo cho bố và bà ta đi đánh bài? Bố chưa bao giờ định cho con mượn tiền? Bố đùa con à!"

Quý Thanh Sơn có chút chột dạ, không lên tiếng.

"Hôm nay tôi nhất định phải lấy được tiền, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi làm ma cũng không tha cho các người." Quý Thuần giật lấy hộp từ tay người phụ nữ, đập xuống đất, giẫm ba cái đã nát vụn.

Tuy nhiên, hộp bị mở ra, bên trong chẳng có gì cả.

Quý Thanh Sơn từ đầu đã không định giúp cậu.

Quý Thuần đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Sơn, mắt đỏ ngầu.

Quý Thuần cao 1m83 từ năm 19 tuổi, cao hơn bất kỳ ai trong nhà này, khi cậu nổi giận trông như con sói con dựng tai cong lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn người.

Giọng Quý Thanh Sơn không tự chủ được mà yếu đi: "… Mẹ con đến mức này, hoàn toàn là dựa vào tiền để sống, ung thư phổi giai đoạn cuối cứu không được con biết không? Nên buông bỏ thì buông bỏ, con như vậy cả đời sẽ bị liên lụy."

"Quý Thuần, bố là vì tốt cho con."

Quý Thuần tức giận nhìn Quý Thanh Sơn, hai tay nắm chặt thành quyền rủ xuống hai bên, không biết mình nên khóc hay cười, cuộc đời thật là khốn nạn.

Nước mắt trào ra từ khóe mắt, cậu giơ tay lên lau mạnh, trên tay còn dính nước kem đã khô, cậu lấy chiếc điện thoại cũ trị giá sáu trăm đồng ra xem giờ.

Đã bốn giờ rồi, chỉ còn một tiếng.

Nếu Quý Thanh Sơn không làm mất thời gian của cậu thì cậu đã nghĩ ra cách khác từ trước rồi.

Quý Thuần đá bay chiếc hộp sắt trên đất rồi quay người chạy ra ngoài.

Miếng băng dán trên mũi không biết rơi từ lúc nào, để lộ vết xước, mồ hôi pha lẫn nước mắt chảy qua đó, mặn chát, đau rát.

Tóc ngắn màu hạt dẻ của Quý Thuần ướt đẫm mồ hôi, cả người máu nóng sôi sục, đầu óc ong ong.

Bây giờ đi đâu kiếm số tiền này đây? Đi qua hành lang tối om, nhìn thấy những tờ quảng cáo dán trên đó, bước chân cậu chợt khựng lại.

Cậu nghĩ đến việc bán thận.

Đây là cách duy nhất để cậu có thể nhanh chóng kiếm tiền, thậm chí có thể nhận tiền trước.

Tiếng đập bát, đập bàn cãi vã từ tầng trên vọng xuống.

“Nếu không có tôi ngăn cản, có phải ông đã lén lút đưa tiền cho nó rồi không? Lại còn trả? Bao giờ mới trả?”

“Để mà xem, con trai ông cả đời cũng không bằng con trai tôi!”

Hàng xóm ở mấy tầng đều không nhịn được mà thò đầu ra nhìn.

Quý Thuần cúi đầu bước tiếp, hàng xóm thò đầu ra nhìn lên tầng ba đang cãi nhau, lại nhìn theo bóng lưng cậu, ai cũng lắc đầu.

Ngay lúc đó, một chiếc Bentley bất ngờ chậm rãi tiến vào khu làng trong thành phố, hướng tới khu nhà đổ nát.

Do thân xe bóng loáng hoàn toàn trái ngược với cảnh lầy lội xung quanh, đèn pha cũng xa hoa vô cùng nên lập tức thu hút sự chú ý của những người hàng xóm đang hóng chuyện.

Quý Thuần ngẩng đầu nhìn một cái, không để ý nhiều.

Cậu đang vội đến bệnh viện xin xem có thể hoá trị trước rồi trả sau được không nên bước chân liền rẽ sang để đi vòng qua.

Không biết vì sao, chiếc Bentley lại dừng ngay trước mặt cậu.

Tiếng cãi vã đột nhiên dừng lại.

Từ Hồng Tú và Quý Thanh Sơn cũng đi ra hành lang thò đầu ra nhìn.

Từ ghế phụ có một người bước xuống, mặc bộ vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng.

Khí chất tinh anh của người này trông như ba đời tổ tiên không thể nào xuất hiện ở nơi nghèo nàn này.

Nhưng anh ta giống như hoàn toàn không ngửi thấy mùi rác thối xung quanh mà đi tới, cúi người mở cửa xe cho Quý Thuần: “Quý Thuần phải không? Mời lên xe.”

Quý Thuần mặt đầy mờ mịt.

Anh ta nói: “Cậu còn nhớ chuyện ba ngày trước không?”

Quý Thuần: “?”

Buổi tối ba ngày trước, cậu đang làm bồi bàn ở quán bar, khi mang rượu vào một phòng bao, vừa mở cửa ra, một người đàn ông cao lớn, đẹp đẽ giống như bị rút hết xương mà đột nhiên ngã sấp vào lòng cậu.

Cậu còn tưởng đối phương muốn ăn vạ nhưng lại phát hiện người đàn ông ngã vào lòng anh đã bất tỉnh nhân sự.

Không biết người đàn ông có lai lịch thế nào nhưng chắc chắn không tầm thường, toàn bộ người trong quán bar lập tức bị đuổi ra, đội ngũ y tế nhanh chóng đưa người đi bệnh viện.

Ba ngày nay Quý Thuần luôn lo lắng, sợ đối phương bị bệnh gì đột ngột rồi muốn tìm mình đòi bồi thường.

Dù là đối phương ngã vào lòng cậu nhưng không liên quan gì đến cậu, mà người có tiền đâu phải là người sinh viên nghèo như cậu có thể đối phó?

Không thấy đối phương tìm đến, cậu còn tưởng là không có chuyện gì nữa.

Không ngờ vẫn đến.

Đúng là hoạ vô đơn chí.

Lần này Quý Thuần bán hai quả thận cũng không đủ! Cậu phải mọc ra mười quả thận!

Hay là quay người bỏ chạy?

Ngay khi mũi chân Quý Thuần không tự nhiên lùi lại, liếc ngang liếc dọc tìm đường chạy thì đối phương lại mở miệng: “Yên tâm đi, viện phí của mẹ cậu đã được thanh toán, ngày mai bà có thể hoá trị rồi.”

“Hả?”

Lời người này vừa dứt, điện thoại của Quý Thuần đột nhiên "đinh" một tiếng nhận được một tin nhắn.

Trên đó hiển thị rõ ràng số tiền nợ đã được thanh toán và trong tài khoản còn có một triệu.

"......"

Quý Thuần sững sờ, không phải cậu đang mơ đấy chứ.

Hai tay cậu run run, cầm điện thoại, lật đi lật lại xem tin nhắn.

Tin nhắn này đúng là do bệnh viện gửi, lật lên trên còn có lịch sử thanh toán trước đó.

"Nếu không tin thì có thể gọi điện cho người cậu quen ở bệnh viện."

Không cần người này nhắc nhở, Quý Thuần đã bấm số gọi đi.

Rất nhanh Quý Thuần nhận được phản hồi từ y tá, chi phí đúng là đã được thanh toán, đang sắp xếp hoá trị cho ngày mai.

Việc điều trị của mẹ cậu có thể tiếp tục.

Từ nỗi buồn lớn đến niềm vui lớn, Quý Thuần suýt nữa bật khóc.

Cậu đặt điện thoại xuống, vừa vui mừng vừa mơ hồ, ngẩng đầu lên dùng tay lau mặt dơ: "Tại sao?"

"Chúng tôi muốn làm một giao dịch với cậu." Trợ lý Chu mỉm cười nói.

"Giao dịch?"

"Chúng tôi sẽ chịu hết chi phí thuốc men sau này của mẹ cậu và đưa cho cậu năm mươi triệu. Tất nhiên, ngoài ra, nếu cậu muốn đánh một trận với Quý Thanh Sơn để hả giận cũng không thành vấn đề, chúng tôi sẽ sắp xếp."

Miệng Quý Thuần liền há hốc, năm mươi triệu?

Năm mươi triệu là khái niệm gì cậu hoàn toàn không biết, cả đời này cậu chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Đây là tiền mua mạng sao, là muốn cậu đi gϊếŧ người hay phóng hỏa——

"Cần cậu kết hôn với người trong xe."

Quý Thuần:......?

Trợ lý Chu nhìn thấy dưới lông mi dưới của Quý Thuần còn đọng một giọt nước mắt, theo động tác của cậu, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cũng dựng lên. Trong lòng anh ta cảm thán.

Còn ngốc nghếch há miệng giống như con chó nhỏ không biết gặm khúc xương trước mặt.

Mong rằng khi thiếu niên biết người trong xe chính là người mà cậu luôn mong nhớ trên quyển sổ của mình thì cậu sẽ không kích động đến mức nhảy dựng lên.

"Nói cụ thể hơn, chính là theo thủ tục pháp lý ký kết hợp đồng rồi vào Cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn, trở thành quan hệ hôn nhân hợp pháp."

Trợ lý Chu nói: "Và bắt đầu từ tối nay sống chung."

Quý Thuần run rẩy: "Tối nay, sống chung?" "Đúng, là tối nay, giấy chứng nhận ngày mai mới có thể nhận nhưng hy vọng cậu tối nay sẽ chuyển qua đó trước."

Gấp vậy sao?! Sinh tám đứa con một lúc cũng không gấp thế này!

"Lát nữa thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến Ngọc Thuỷ Loan."

Lúc này, đến lượt những người trên lầu hóng chuyện ngạc nhiên đến rớt cằm: Hả?

Ngọc Thuỷ Loan là khu biệt thự trị giá hàng tỷ đó!