🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đậu má?”
Trong phòng khách sạn, Giản Trì Cẩm nghe em trai nói chuyện Cố Ngẫu bị người khác theo dõi, ỷ vào việc trong phòng không có người khác, chị ấy chửi bậy một câu.
Sau đó cảm thấy may mắn: “May mà em nói với chị, vốn dĩ chị định sau khi quay về sẽ đưa Cố Ngẫu ra ngoài chơi nữa kìa, nguy hiểm thật.”
Giản Hoài Hiên lật quyển sách đang cầm trên tay sang trang mới: “Không nguy hiểm, em biết khi chị về nhất định sẽ đưa cô ấy ra ngoài chơi nên mới nói với chị.”
Giản Trì Cẩm nhìn lên trần nhà: Em trai đúng là vẫn luôn đáng tin như vậy.
Nói chuyện công việc xong xuôi, chuyện của Cố Ngẫu cũng đã dặn dò xong, Giản Hoài Hiên đang định cúp điện thoại thì Giản Trì Cẩm lại hỏi em trai: “Cô nàng kia vẫn còn ở chỗ em hả?”
Giản Hoài Hiên khẽ nhíu mày: “Vẫn đang ở đây.”
Bởi vì chỗ bác sĩ Lâm cách đó không xa nên cô nàng kia thường xuyên tới bên này, cho dù ra ngoài đi chơi thì khi trở về cũng nhất định mang đồ tới đây, vô cùng cố chấp.
Giản Trì Cẩm nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng điệu của Giản Hoài Hiên, chị ấy sờ sờ cằm: “Gì nhỉ, em trai lớn à…”
Giản Hoài Hiên nhíu chặt lông mày.
Giản Trì Cẩm rất ít khi dùng xưng hô “em trai lớn” này với Giản Hoài Hiên, mỗi khi chị ấy dùng thì đều có nghĩa là Giản Trì Cẩm gây họa, cần anh thu dọn cục diện rối rắm.
Giản Hoài Hiên nhanh chóng lướt qua những sai lầm mà chị gái mình có khả năng sẽ gây ra trong chuyến đi công tác lần này trong đầu, chưa đợi Giản Trì Cẩm nói xong, anh cũng đã lên danh sách các phương án xử lý một cách rõ ràng.
Kết quả Giản Trì Cẩm nói: “Thật ra chị có cách này, nói không chừng có thể khiến cô nàng kia biết khó mà lui, em có muốn…”
Giản Hoài Hiên trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng Giản Trì Cẩm không hề bỏ cuộc, chị ấy cầm điện thoại bùm bùm gõ chữ đầy cả màn hình, sau đó gửi mấy tin nhắn…
[Thế mà em dám cúp điện thoại của chị!]
[Chị còn chưa nói hết cơ mà!]
[Mèo khóc meo meo.jpg*]
*Là meme này ạ =))[Chị chỉ muốn nói là em có muốn show ân ái với Cố Ngẫu trước mặt cô nàng kia hay không? Người bình thường nếu nhìn thấy người mình thích thân mật với người khác ở trước mặt mình, hơn phân nửa sẽ từ bỏ.]
[Dù sao em cũng không định ngả bài với Cố Ngẫu mà, show ân ái với vợ sắp cưới của mình cũng là chuyện bình thường thôi mà.]
Sau khi Giản Trì Cẩm nhìn thấy em trai mình và Cố Ngẫu đứng cạnh nhau, chị ấy bắt đầu cân nhắc về chuyện chèo thuyền, nếu Cố Ngẫu có thể từ diễn thành thật với em trai mình, vậy thì chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao.
Hơn nữa chị ấy hiểu rõ em trai mình, một khi đã dịu dàng thì sẽ chẳng ai đỡ được.
Giản Hoài Hiên liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của chị gái mình, anh chỉ nhắn lại một câu: [Đừng suy nghĩ lung tung.]
Giản Trì Cẩm bị Giản Hoài Hiên thẳng thừng từ chối nên vô cùng giận dữ, thế là ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm rửa.
Nhưng đợi tới khi chị ấy đi ra khỏi phòng tắm, nhìn lại năm chữ kia, cuối cùng chị ấy cũng tỉnh táo thoát khỏi đam mê chèo thuyền.
Để Cố Ngẫu thích Giản Hoài Hiên có lẽ không khó, nhưng còn Giản Hoài Hiên thì sao?
Chẳng lẽ anh sẽ thích Cố Ngẫu chắc?
Giản Trì Cẩm vỗ vỗ trán, kinh hãi vì suýt nữa mình đã gây chuyện… trêu chọc Cố Ngẫu, để Cố Ngẫu thích người không thích mình, đây không phải là chuyện thiệt thòi hay sao.
Quả nhiên em trai nhà mình là người đáng tin nhất quả đất.
Nhưng Giản Trì Cẩm không biết là bọn họ không định dùng biện pháp này, nhưng mạch não của cô lại cùng tần số với mạch não của Cố Ngẫu.
Chuyện này xảy ra vào một buổi sáng nào đó.
Cô nàng vô cùng nhiệt tình chạy đến bên này giúp dì Lý chuẩn bị bữa sáng, phát hiện Cố Ngẫu vẫn luôn chậm chạp không xuống tầng, cô ta không đợi người khác ngăn cản mà hùng hổ đi dép lê lên tầng, gõ vang cửa phòng của Cố Ngẫu.
Ý định ban đầu của cô nàng là dùng sự chăm chỉ của mình để làm nổi bật sự lười biếng của Cố Ngẫu.
Nhưng Cố Ngẫu sợ tìm trợ lý mới để hoàn thiện phần tô màu sẽ xảy ra sai lầm nên muốn vẽ xong bản thảo trước để chừa thời gian sửa lỗi, vì thế tối qua cô thâu đêm vẽ “Trùng sinh” đến tận ba giờ sáng, căn bản là không định dậy sớm.
Bị cô nàng phá đám như vậy, khi Cố Ngẫu đeo khẩu trang ra mở cửa, vẻ mặt cô trầm tới mức như thể muốn gϊếŧ người.
Giọng điệu cũng không hề khách sáo: “Có chuyện gì?”
Đối diện với áp suất của Cố Ngẫu, cô nàng bỗng dưng có hơi chột dạ, nhưng vẫn ngang nhiên bắt đầu khiển trách Cố Ngẫu: “Tôi, tôi tới đây gọi cô xuống tầng ăn sáng, cô cũng không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi à, đây là nhà người khác, sao cô có thể không biết xấu hổ mà dậy muộn như vậy chứ?”
Bị quấy rầy giấc ngủ còn bị chê trách, Cố Ngẫu dựa vào khung cửa, khẽ rũ mắt, đáy mắt phẳng lặng như một mặt hồ không gợn sóng.
Nếu bây giờ người tới gọi cô là Tiểu An với giọng điệu ôn hòa thì Cố Ngẫu sẽ giải thích tình huống sau đó quay về ngủ tiếp.
Nhưng đây lại là cô nàng cố ý tới đây soi mói.
Trong tâm trí nửa tỉnh nửa mê của Cố Ngẫu, người tí hon cực đoan táo bạo đã đè người tí hon lý trí ôn hòa lại.
“Tôi đi rửa mặt xong sẽ xuống.” Nói rồi Cố Ngẫu đóng cửa phòng lại, đi rửa mặt trang điểm.
Khi dặm phấn lên mặt, người tí hon lý trí trong đầu Cố Ngẫu xoay người tránh thoát muốn phản công, nhưng rồi lại bị người tí hon cực đoan đá bay bằng một chân.
Khi xuống tầng, người tí hon lý trí và người tí hon cực đoan trong đầu Cố Ngẫu đã phân thắng bại, bước chân chậm rãi của Cố Ngẫu cũng khôi phục tốc độ bình thường.
Trên bàn cơm, cô nàng ngồi bên tay trái Giản Hoài Hiên.
Cố Ngẫu ngồi xuống bên tay phải Giản Hoài Hiên, cầm đũa nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, ngồi im một lúc lâu cũng không đυ.ng đũa… ngủ không đủ giấc, không muốn ăn uống.
Cô nàng thấy dáng vẻ không có tinh thần gì của Cố Ngẫu thì có hơi đắc ý, cầm một quả trứng luộc nước trà* trên bàn lên, vừa hỏi Giản Hoài Hiên có muốn ăn hay không vừa bóc vỏ trứng.
*Trứng luộc nước trà:Giản Hoài Hiên lễ phép từ chối.
Cô nàng cũng không nhụt chí, đang định bóc quả trứng luộc nước trà trên tay cho mình thì Cố Ngẫu ở phái đối diện cầm một quả trứng luộc nước trà lên đưa cho Giản Hoài Hiên rồi nói: “Bóc giúp em.”
Cô nàng: “???”
Giản Hoài Hiên hơi ngẩn ra, trong một khoảnh khắc, anh còn tưởng rằng người ngồi trên bàn ăn lúc này là Cố Liên thích làm nũng thích bày trò, nhưng khác với Cố Liên, giọng điệu của Cố Ngẫu nghe vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Mặc dù Giản Hoài Hiên từ chối đề nghị show ân ái với Cố Ngẫu trước mặt cô nàng kia của Giản Trì Cẩm, nhưng nếu Cố Ngẫu đã chủ động làm vậy, vậy thì hình như anh cũng không có lý do gì để từ chối.
Vì thế Giản Hoài Hiên buông đũa xuống, duỗi tay cầm lấy quả trứng luộc nước trà trong tay Cố Ngẫu.
Giản Hoài Hiên cẩn thận bóc vỏ trứng mang theo những đường vân màu nâu đỏ ra, một dòng nước sốt đậm vị lập tức chảy ra từ vỏ trứng đã bóc, trượt dọc xuống mười ngón tay đẹp đẽ.
Cô nàng căng mắt nhìn, còn Cố Ngẫu lại lấy khăn giấy lau sạch tay mình, cầm cốc sữa đậu nành cho lên miệng uống từng ngụm.
Giản Hoài Hiên đưa quả trứng luộc nước trà đã bóc vỏ cho Cố Ngẫu, Cố Ngẫu không nhận lấy mà trực tiếp cúi đầu cắn một miếng trứng trong tay Giản Hoài Hiên.
Cô nàng đứng bật dậy, Cố Ngẫu nhai kỹ nuốt chậm, không thèm nhìn đối phương lấy một cái.
Giản Hoài Hiên cũng rất phối hợp, thậm chí anh còn nâng tay để Cố Ngẫu có thể ăn dễ hơn.
Vì thế Cố Ngẫu lại cắn miếng thứ hai.
Cô nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lại khóc lóc chạy đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Cố Ngẫu không làm trò nữa, dùng tay cầm lấy non nửa quả trứng còn lại trong tay Giản Hoài Hiên cho cả vào miệng, sau đó lại uống một hớp sữa đậu nành lớn, cũng không chào hỏi tiếng nào mà đi thẳng về phòng ngủ bù.
Giản Hoài Hiên cũng không nói gì, chỉ lấy khăn giấy lau tay rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Hai người như đạt thành một sự ăn ý vô hình, cô nàng kia không có ở đây thì hai người vẫn như cũ, nhưng khi có sự xuất hiện của cô nàng, hai người bắt đầu diễn.
Cô nàng vô cùng quật cường, sau khi tới lần nữa, cho dù bị chọc tức tới phát khóc cũng không rời đi mà chỉ lén lau nước mắt sau đó tiếp tục chờ đợi, không chỉ quật cường mà còn rất kiên cường.
Mà cùng với sức chịu đựng càng ngày càng mạnh của cô nàng, cử chỉ thân mật giữa Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên cũng càng ngày càng thường xuyên và đa dạng hơn.
Việc tương tác trên bàn cơm đã trở thành hành động cơ bản, thậm chí Giản Hoài Hiên còn chuyển địa điểm làm việc từ phòng làm việc sang sô pha trong phòng khách, Cố Ngẫu thường xuyên xuống tầng, ôm Ca Ca gối lên đùi Giản Hoài Hiên nghịch điện thoại, có năm lần thì luôn bị cô nàng bắt gặp khoảng ba, bốn lần.
Còn có lần Cố Ngẫu lấy nhầm quần áo, biết cô nàng tới, cô mặc luôn quần áo của Giản Hoài Hiên xuống tầng ăn khuya.
Dì Lý và Tiểu An chăm sóc cho Giản Hoài Hiên thì không nói, cô nàng luôn chú ý tới Giản Hoài Hiên đương nhiên cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra chiếc áo kia là của Giản Hoài Hiên, thế là không biết là lần thứ bao nhiêu cô ta lại chạy đi trong nước mắt.
Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên lại vô cùng bình tĩnh, không chỉ có trái tim, mà da mặt cũng dày, đều biết đối phương chỉ đang diễn kịch với mình, vậy nên rất thoải mái.
Nhưng Cố Ngẫu vẫn còn nhớ rõ Giản Hoài Hiên có thích sạch sẽ, cô sợ không biết mình làm vậy có quá đáng hay không, kết quả buổi sáng ngày hôm sau, Giản Hoài Hiên trực tiếp uống sạch cốc sữa đậu nành cô uống không hết, đến lúc này, hình thức show ân ái của hai người bước sang một giai đoạn mới, nhưng trong giao tiếp không có mấy lời nhão nhoét của những đôi yêu nhau bình thường, Cố Ngẫu đơn giản đi theo hướng kiêu ngạo, thường phàn nàn giận dỗi, Giản Hoài Hiên vẫn luôn nhường nhịn, sau đó có vẻ anh cảm thấy làm vậy quá giả trân nên bắt đầu dỗi qua dỗi lại với Cố Ngẫu vài câu, thế mà trông còn ngọt ngào hơn lời ngon tiếng ngọt anh anh em em giữa các đôi yêu nhau.
Điều này khiến dì Lý vui tới mức cười không thấy ánh mắt trời, ngày nào cũng vui như Tết, Tiểu An rốt cuộc cũng nhìn ra được đủ loại ngang ngược của Cố Ngẫu mà Triệu Lỗi từng phàn nàn với cậu ta trước đây, cũng cảm thấy kỳ lạ vì mấy điều này cũng đâu làm người ta cảm thấy phiền chán.
Nhưng Tiểu An cũng không biết rằng, sự “ngang ngược” mà lúc này Cố Ngẫu bàu ra khác hoàn toàn sự “ngang ngược” của Cố Liên.
Cố Liên là bị Cố Thành Thu chiều hư, sự ngang ngược của cô ta nhằm vào mọi người, là kiểu mình là nhất, ai cũng phải nhường nhịn mình, đương nhiên là khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng sự ngang ngược của Cố Ngẫu lại chỉ nhằm vào Giản Hoài Hiên, mục đích là để show ân ái, vậy nên sự ngang ngược của cô căn bản là đang làm nũng với Giản Hoài Hiên, không ảnh hưởng đến người khác, đương nhiên sẽ không khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Cô nàng nhìn một khoảng thời gian, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, tâm như tro tàn thu dọn hành lý về nhà.
Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên càng ngày càng không có giới hạn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Màn show ân ái kết thúc tại đây, từ nay về sau hai người có thể khôi phục hình thức ở chung như trước đây, sống chung dưới một mái nhà nhưng nước sông không phạm nước giếng.
Chỉ là cả hai người bọn họ đều đã xem thường sự đáng sợ của một thứ gọi là “thói quen”.
Cô nàng rời đi vào buổi tối, Giản Trì Cẩm kết thúc chuyến công tác, trở về thành phố A, vội vã chạy tới chỗ họ ăn chực cơm tối.
Tất cả dường như không khác gì trước khi Giản Trì Cẩm rời đi.
Dì Lý hòa ái, Tiểu An dịu dàng, cùng với em trai Giản Hoài Hiên nhưng lại giống như anh trai, cùng với Cố Ngẫu mà chị ấy vẫn ngày nhớ đêm mong.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trước khi dùng cơm, Giản Trì Cẩm lấy bình rượu mơ mà chị ấy mang về từ nơi khác.
Độ cồn của rượu mơ có hơi cao, sau khi được ướp lạnh, mùi vị thiên ngọt, khi Giản Hoài Hiên đến phòng ăn, hai người đã uống hết nửa bình.
Nhìn thấy Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu mang tâm thái muốn chia sẻ, cô đưa chén rượu mơ vừa rót tới bên môi Giản Hoài Hiên, tự nhiên nói: “Anh thử xem.”
Giản Hoài Hiên cũng không nhận ra có gì khác thường, cứ thể mà uống hết một chén rượu mơ trên tay Cố Ngẫu, dùng cái chén Cố Ngẫu đã từng uống.
Mùi vị lành lạnh chua ngọt đúng là không tồi, nhưng đợi tới khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt hơi ngẩn ra của Cố Ngẫu, anh mới nhận ra hai người đã không cần cố ý làm ra những hành động thân mật như vậy nữa.
So với sự ngạc nhiên thoáng qua của hai người, tâm tình của Giản Trì Cẩm mới thật sự là chấn động, chị ấy ngạc nhiên nhìn hai người trước mắt, vô cùng mê mang…
Mình đã bỏ lỡ cái gì à???