Chương 5
Vệ Lãng nhìn gương sửa sang lại cravat lần thứ hai, xác nhận lại quần áo không bị gì mới mở cửa ra.
Vừa mở cửa liền thấy Giác Giác lén lén lút lút dán lên cửa rình coi. Thấy Vệ Lãng đi ra, cậu liền vội vàng đứng thẳng dậy rồi lại đột nhiên trợn tròn mắt lên, tựa hồ cảm thấy Vệ Lãng ăn mặc như vậy thật mới lạ.
Vệ Lãng đi tới vỗ vỗ đầu cậu, không yên lòng mà dặn dò:” Coi nhà cho tốt, anh sẽ về liền.”.
Giác Giác vừa nghe, đôi mắt trong sáng trở nên âm trầm, cậu méo miệng không tình nguyện mà gật đầu, kéo lấy góc áo Vệ Lãng không buông:” Anh nhất định phải về nhanh đó.”.
Bộ dáng cậu đáng thương như con cún con bị vứt bỏ, Vệ Lãng chỉ có thể mãi cam đoan, Giác Giác mới chịu buông ra góc áo đang nắm chặt.
Có được cam đoan mà vẫn không yên tâm, Giác Giác như cái đuôi nhỏ từng bước theo sát phía sau Vệ Lãng, một đường theo tới huyền quan [1] nói với Vệ Lãng đang mở cửa:” Anh phải về nhanh nhanh đó nha.”.
Vệ Lãng không dám quay lại, anh biết ý chí của mình không đủ kiên định, đặc biệt là đối với Giác Giác. Anh giơ giơ tay, sau đó nhẫn tâm kéo cửa ra, sải bước đi, một khắc cũng không dám quay đầu lại.
Giác Giác còn lại một mình, nhìn theo bóng lưng Vệ Lãng một cách đáng thương, như hòn vọng phu bị gió mưa tàn phá.
Chỉ là ra khỏi cửa mà thôi, lại bị Vệ Lãng cùng Giác Giác diễn đến thống khổ như vậy.
Vệ Lãng đi một đoạn, xác định không nhìn thấy Giác Giác mới nhẹ nhõm thở phào mà thả chậm bước chân.
Anh nhìn đồng hồ, phát hiện còn một lúc lâu mới tới giờ hẹn, liền từ từ mà đi.
Chỉ là đi tới đi tới, Vệ Lãng cảm thấy có gì đó kì lạ.
Có gì kì kì nhỉ? Anh nghiêng đầu cẩn thận cảm nhận, dường như có người theo sau mình.
Anh sợ mình nghe lầm, dừng lại thử một lần, kết quả là tiếng bước chân theo sau cũng ngừng lại.
Vệ Lãng nheo mắt lại suy nghĩ.
Anh nghĩ không thê đánh rắn động cỏ, liền ra vẻ không có gì mà tiếp tục tiến lên.
Tiếng bước chân kia quả nhiên liền theo tới.
Đi mấy mét nữa, Vệ Lãng mừng thầm phát hiện phía trước có chỗ cua: chính là chỗ này.
Anh vô thanh vô tức bước nhanh hơn, ngay tại lúc sắp chuyển hướng liền nhanh như chớp mà xoay lại.
Hả? Vệ Lãng kì quái mà trợn mắt lên, trái với dự kiến của anh, phía sau không có một ai cả.
Anh liền nhìn bốn phía một chút, ngoại trừ cái cột điện, phía sau đúng là chẳng có thứ gì.
Chuyện gì xảy ra? Vệ Lãng sờ cằm tự hỏi.
Anh tin chắc rằng mình nghe được tiếng bước chân, nhưng bây giờ thì… Sẽ không phải là gặp thứ gì không sạch sẽ đi? Nghĩ như thế, Vệ Lãng cảm thấy cảnh sắc chung quanh trở nên u ám, tràn ngập không khí mơ hồ, anh không khỏi rùng mình một cái.
Anh lắc lắc đầu, muốn xua tan loại ý nghĩ hoang đường này rồi lại cảm thấy sợ hãi, xoay người cúi đầu đi, mắt cũng không dám mở, trong miệng liên tục lẩm nhẩm:” Phật Tổ phù họ, Phật Tổ phù hộ.”.
Cho nên Vệ Lãng cũng bỏ lỡ mất bóng dáng đang chậm rãi bay xuống từ cột điện.
Đến nơi hẹn, bằng hữu của anh đã chờ ở đó từ lâu, bên cạnh còn có một mĩ nhân đoan trang đang ngồi. Người kia nhìn thấy anh đến liền đứng dậy hàn huyên đôi chút.
Vệ Lãng tuy trong lòng chỉ chứa mình Giác Giác nhưng vẫn có tâm thích cái đẹp, bây giờ bên cạnh có thêm một mĩ nhân, khi ngồi xuống anh cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần, ánh mắt đảo quanh đối phương.
Kết quả vừa ngồi còn chưa nóng ghế, bên tai liền vang lên tiếng “Hừ!” đầy bất mãn, như là có ai đang oán giận nho nhỏ.
Thanh âm kia có thể nghe thấy rõ ràng, Vệ Lãng cả kinh nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia một chút, lại vẫn không phát hiện được thứ gì.
Vệ Lãng nghĩ, không phải là thật sự gặp quỷ đi. Trong lòng anh run lên, liên tục cầu khẩn, Thượng đế a, trong nhà con còn phải nuôi một tiểu bảo bối, Người phải phù hộ con không xảy ra chuyện gì a.
Nghĩ nghĩ, tay không chịu khống chế mà bắt đầu run lên.
Anh bên này cầu Phật Tổ rồi lại khấn Thượng đế, hoàn toàn không để mắt đến chuyện xem mặt.
Bằng hữu ngồi một bên nhìn hành động bất ngờ của anh, nghi hoặc hỏi:” Vệ Lãng, cậu làm sao vậy?”.
Vệ Lãng này mới ý thức được còn hai người đang ngồi ở đây, quay đầu đi, lúng túng cười khan:” Ha ha, không có gì, không có gì” rồi mời đối phương dùng bữa.
Vệ Lãng trong lòng có việc, làm việc lại vẫn quy quy củ củ, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảnh cách với cô gái, nói chuyện cũng kín kẽ không lỗ hổng.
Cô gái kia lại rất thích anh, không ngừng mà tìm đề tài, vừa nói vừa nhích đến bên Vệ Lãng, đem anh dồn tới trong góc.
Bạn anh thấy hai người ở chung không tồi liền đi ra ngoài, làm cho Vệ Lãng không còn ai để cầu viện, liên tục hối hận tại sao lúc trước mình lại đáp ứng mớ chuyện xấu này.
Cô gái kia thấy anh không từ chối, liền càng lúc càng chủ động, thậm chí cuối cùng còn muốn hôn mặt Vệ Lãng. Không ngờ, còn chưa để sát vào, ly trà trên bàn lại ngã xuống, cả một chén nước nóng đổ vào trên váy cô.
Cô gái kêu lên một tiếng sợ hãi:” Chuyện gì thế này!”, một bên luống cuống tay chân mà lau.
Vệ Lãng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ đến quỷ đều trợ giúp mình, trên mặt lại làm bộ quan tâm:” Cô không sao chứ?”.
Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang tiếng hừ nhỏ, còn rõ ràng hơn hồi nãy.
Thanh âm kia vang vọng bên tai, Vệ Lãng cảm giác thực quen thuộc, trong đầu ánh sáng loé lên: có chủ ý.
Anh tận lực tới gần cúi đầu sát váy cô gái, tay đặt trên vai đối phương, ở bên tai nói:” Có đỡ hơn không?”.
Thời điểm anh nói lời này còn giả vờ ôn nhu, quả nhiên, lại nghe được tiếng hừ, chỉ là trong không khí chẳng có thứ gì.
Vệ Lãng thấy người kia còn chưa hiện ra, cứ tiếp tục làm tới, nắm chặt tay cô gái mà nói:” Để xin lỗi, không bằng một chút nữa chúng ta đi…”.
Còn chưa nói hết, một chiếc đũa từ đối diện liền bay tới, đánh vào trên mặt anh làm Vệ Lãng đau đến nhe răng.
Anh vừa che mặt liền thấy Giác Giác chui ra từ luống hoa bên cạnh, khuôn mặt tức giận, chống hông hô:” Vệ Lãng, anh…”, cậu tức đến nói cũng không xong, run rẩy không ngừng.
Vệ Lãng cười thầm trong lòng, cuối cùng cũng đem em ép ra ngoài, vừa muốn mở miệng liền động tới vết thương trên mặt, đau đến biểu tình đèu vặn vẹo.
Giác Giác vừa nhìn, lo lắng đến tức giận cũng không còn nữa, chạy tới vài bước, nâng mặt Vệ Lãng lên cẩn cẩn thận thận mà nhìn, đem Vệ Lãng nhìn như là đang tán tỉnh.
Hai người bọn họ bên này không coi ai ra gì, bên kia cô gái cũng đầu óc mơ hồ, chỉ chỉ Giác Giác lại chỉ chỉ Vệ Lãng, lắp bắp nói không thành câu:” Anh…hai người…”. Nói xong, lại tức giận hơn, tàn bạo mà ném lại một câu:” Hai người là đôi cẩu nam nam.” rồi dậm chân bỏ đi.
Tới lúc người kia đi xa, Giác Giác mớ mơ mơ hồ hồ xoay đầu lại, ngơ ngác hỏi:” Cẩu nam nam là gì?”, trong mắt còn mang theo hai dấu hỏi thật lớn.
Vệ Lãng phì cười, vết thương trên mặt cũng không đau nữa. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Giác Giác đang xoa trên mặt mình, đắc ý nói:” Chính là những người tin yêu nhau như chúng ta nha.”.
Giác Giác bị anh nói dối, như hiểu như không mà gật đầu:” Há, chúng ta chính là đôi cẩu nam nam, vậy cả đời anh phải làm cẩu nam nam cùng em.”.
Một lời này của cậu, chạm đến trong tâm khảm của Vệ Lãng, anh mở cờ trong bụng, híp mắt nói:” Tốt, cả đời cẩu nam nam.”. Nói xong còn chưa đã mà hắc hắc cười hai tiếng, như là chìm đắm trong lời nói ngọt ngào.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Vệ Lãng ôn nhu dân dã cũng chỉ hưởng thụ được ngắn ngủi vài giây. Vừa về tới nhà, Giác Giác liền phát huy tinh thần hỏi tới cùng, bắt đầu tra hỏi chuyện xảy ra hôm nay.
Cậu mới học từ trong tivi thủ đoạn hỏi cung, buộc Vệ Lãng quỳ gối trên điều khiển từ xa, tàn bạo chống nạnh như cô dâu nhỏ hỏi:” Vệ Lãng, anh biết sai chưa?”.
Giác Giác làm ra dáng vẻ cực kì hung ác, nhưng đáng tiếc trong mắt Vệ lãng chỉ thấy thực đáng yêu. Anh lại không dám cười, chỉ sợ chọc Giá Giác tức giận, mạnh mẽ mà nhịn xuống, trong lời nói vẫn mang theo ý cười:” Anh không dám nữa.”.
Mặt anh nói lời này thật thoải mái, thái độ lại tuỳ tiện đến cả Giác Giác cũng nhận thấy.
Giác Giác lại tiếp tục giận dữ, hai hàng lông mày nhỏ xoắn xuýt lại với nhau, chóng cằm suy tư nên xử lí Vệ Lãng thế nào.
Vệ Lãng thấy chuyện lớn không ổn, gần như có thể tiên đoán được kết quả bi thảm của mình, liền vội vàng đổi chủ đề:” Giác Giác, tại sao lúc nãy anh vẫn không thấy em?”.
Giác Giác sững sờ:” Há, em biến thân nha.”.
” Biến thân! Em…em không phải…” Vệ Lãng kinh hãi đến biến sắc, chỉ chỉ rược đang bày trên bàn, lại nhìn nhìn Giác Giác một chút.
Giác Giác nhè nhẹ nhíu mày:” Em cũng không biết tại sao, ngày hôm nay quýnh lên liền biến thân thành công.”. Nói nói, lại nghĩ tới chuyện của Vệ Lãng liền trưng ra tư thế nghiêm túc hỏi:” Anh vẫn chưa trả lời em, hôm nay anh đi đâu nha?”.
Vệ Lãng thấy trốn không được, đành phải cúi đầu ủ rũ trả lời:” Đi xem mắt.”.
Giác Giác nghiêng đầu:”Xem mắt? Xem mắt là gì?”.
“Chính là…”, Vệ Lãng nhìn trái nhìn phải mà trả lời, nỗ lực trốn tránh tầm mắt Giác Giác, “Chính là tìm một người cùng sinh hoạt.”.
Anh nói xong, nhắm mắt chờ đợi kết quả, lại mãi mà không nghe thấy tiếng gì.
Vệ Lãng lặng lẽ mở một con mắt, liền thấy Giác Giác ở dối diện rưng rưng nhìn anh, trong mắt mang theo hai giọt nước mắt lớn.
Giác Giác tội nghiệp hỏi:” Vệ Lãng, anh không cần em nữa sao?”.
Đây là lần thứ hai cậu hỏi vấn đề này, có thể thấy nộ tâm đã có bao nhiều lo sợ, Vệ Lãng nhìn thấy mà tan nát cõi lòng.
Vệ Lãng vội vàng bò xuống điều khiển từ xa, đứng dậy ôm Giác Giác:” Làm sao vậy được, anh chỉ có một mình em thôi.”.
Giác Giác nắm nút áo anh lầu bầu:” Nhưng rồi anh cũng sẽ tìm người khác chung sống, đến lúc đó, anh liền không cần em nữa.”, rồi tàn nhẫn giật xuống nút áo trong tay để phát tiết.
Vệ Lãng nói, có em một người anh liền chịu đủ rồi, làm sao có khả năng đi tìm người khác, suy nghĩ một chút, thừa cơ hội này thẳn thắn. Anh nắm trụ vai Giác Giác, nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu, nói:” Giác Giác, anh chỉ thích một mình em, yêu thích, em hiểu không? Chính là vĩnh viễn cũng chỉ muốn ở cùng em, em thì sao?”.
Nói xong, trịnh trọng mà chờ Giác Giác phản ứng.
Giác Giác sững sờ hồi lâu, lẩm bẩm:” …. Em cũng yêu anh nha…Nếu không tại sao em lại muốn biến thành người?”, lại không hiểu mà hỏi:” Em không phải đã ở cùng anh sao?”.
Chỉ đơn giản như vậy? Sự tình không phức tạp giống mình nghĩ, Vệ Lãng cả người đều ngây ngốc rồi.
Giác Giác vừa nhìn dáng vẻ ấy, lúc này mới hiểu được nguyên lai xưa nay Vệ Lãng không hiểu được tâm ý của mình, liền giận dữ đẩy ra Vệ Lãng, tức giận đùng đùng hô:” Anh là đồ ngốc!”, không chờ Vệ Lãng phản ứng liền biến thành cú mèo bay lên máy điều hoà.
Vệ Lãng đứng một mình tại chỗ cười khúc khích: hoá ra chỉ đơn giản như vậy, Giác Giác đã sớm ở bên mình.
Hay