Đồng Phúc thở phào nhẹ nhõm, như thường lệ tiến lên thu dọn giấy tờ. Chữ của Thái tử đương nhiên phải đem đi đóng khung trưng bày, nhưng không ngờ hắn ta vừa bước vào phòng đã nghe Thẩm Hạc Chi đột nhiên nói: "Đem tất cả đi đốt hết."
Đồng Phúc sững người, mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa lời nói, dù cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn sai người đem toàn bộ giấy đi ném vào lò lửa.
Đợi đến khi giấy trong lò đã cháy thành tro bụi, thần sắc của Thẩm Hạc Chi cũng trở lại lạnh lùng như ngày thường, không liếc thêm một cái, lập tức rời khỏi thư phòng.
Lúc này chính là giờ dùng bữa sáng, nhà bếp đã chuẩn bị đầy đủ món ăn, tất cả đều tuân theo quy củ trong cung, tám món chính, bốn đĩa bạc nhỏ cùng canh nước và cháo đều không thiếu thứ gì.
Thẩm Hạc Chi chẳng có mấy khẩu vị, chỉ gắp qua vài món nhỏ rồi đặt đũa xuống, nhìn về phía Đồng Phúc hỏi: "Bên đó thế nào?"
Dù người không nêu đích danh ai, Đồng Phúc vẫn nhanh chóng hiểu ý, đáp: "Vừa nãy Ngô ma ma có tới báo rằng Tiểu tiểu thư vẫn chưa dậy, đêm qua cũng không có gì bất ổn."
Trẻ con tuổi còn nhỏ, lúc này trời vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Hạc Chi khẽ gật đầu, coi như hài lòng, định đứng dậy, Đồng Phúc liền lanh lợi nhanh nhẹn hỏi: "Nô tài có nên đi chuẩn bị xe trước không ạ?"
"Không cần vội."
Đồng Phúc ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Hắn ta rõ ràng nhớ đêm qua điện hạ đã dặn hôm nay sẽ vào cung, sao bỗng nhiên lại đổi ý? Nhưng chưa kịp tò mò, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói thanh thoát:
"Ta biết ngay là ngươi chưa đi, thật may là ta đến kịp, vẫn có thể chen chân dùng bữa sáng với ngươi. Đồng Phúc, mau dọn thêm bát đũa cho gia."
Người đến mặc cẩm bào màu lam bảo, đầu đội ngọc quan, dáng người cao ráo thanh mảnh. Màu lam bảo thường kén người mặc, nhưng trên thân hắn ta lại không chút nào xung khắc, ngược lại càng tôn lên vẻ tuấn tú cao quý, khiến người đối diện không khỏi sáng mắt.
Thẩm Hạc Chi tựa như rất quen thuộc với người này, thấy hắn ta xuất hiện cũng không chút bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu, Đồng Phúc vội vàng đích thân kéo ghế mời hắn ta ngồi xuống.
"Tiểu hầu gia, mời."
Có thể tự do ra vào phủ Thái tử, hành sự lại tùy tiện phóng khoáng như vậy, khắp kinh thành ngoài tiểu hầu gia Chu Hoài của Định Quốc công phủ, thật khó tìm được người thứ hai.
Chu Hoài không chỉ là cháu đích tôn của Định Quốc Công, mà cô mẫu của hắn ta cũng chính là cố Chu Hoàng hậu, vì vậy hắn ta và Thẩm Hạc Chi chính là đường huynh đệ đích hệ. Dù tính tình hai người hoàn toàn trái ngược, nhưng mối quan hệ lại rất tốt.