Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cát Bụi

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người ta vẫn thường bảo nước mắt phụ nữ là thứ vũ khí lợi hại nhất trên đời, giờ phút này, Trần Lộc Xuyên càng thêm khắc sâu câu nói ấy. Anh bị những giọt nước mắt kia làm cho chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.

Nhưng Lâm Duyệt đã nhanh chóng trấn tĩnh lại, gạt những giọt lệ còn vương trên khóe mắt, cô nhoẻn miệng cười, khàn khàn nói, “Trần Lộc Xuyên, con người anh có vẻ như trước nay chưa từng làm sai chuyện gì, vấn đề nào cũng xử lý thoả đáng, rộng lượng, lại chân thành, lần trước Triệu Thanh Nhã như thế, chuyện Đinh Lộ Hi lần này cũng vậy. Đôi khi, em chỉ mong anh có thể sai một chút, như vậy em mới có thể cãi nhau với anh một trận…”

Trần Lộc Xuyên sửng sốt, không hiểu nổi ngụ ý trong đó.

Lâm Duyệt lại bật cười, ngước mắt nhìn anh, tự giễu, “Em đúng là cãi chày cãi cối.”

Mắt cô lại dần đẫm lệ, chóp mũi phiếm hồng, khi hít thở, nước mắt chỉ chực rơi xuống, Lâm Duyệt đành quay đầu đi.

Trần Lộc Xuyên không nghĩ ngợi gì nắm lấy tay cô, ôm vào lòng mình.

Một lát sau, anh nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ vang lên, hơi thở dồn dập, giọng cô nghẹn ngào trong tiếng khóc, “Chia tay đi.”

Trần Lộc Xuyên ngẩn ra, “Em nói gì?”

Lâm Duyệt không đáp, tiếng khóc lại càng lớn hơn.

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh nức nở cũng dần dần ngưng lại. Lâm Duyệt ngẩng đầu, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh. Cô nhìn xuống đất, hai chiếc bóng mờ mờ đan vào nhau.

Cổ họng cô đau rát, mỗi tiếng thốt ra chẳng khác nào tra tấn, “Trần Lộc Xuyên, em không định đi gặp mẹ anh.” Cô ngừng một thoáng, “Chúng ta chia…”

“Em nghĩ cũng đừng nghĩ!” Trần Lộc Xuyên đột nhiên gào lên.

Lâm Duyệt giật mình, sợ tới mức nấc một tiếng.

“Em muốn cãi nhau với anh cũng được, anh làm em buồn bực, em đánh anh cũng chẳng sao, nhưng em đừng nói những lời như vậy.” Trần Lộc Xuyên cắn răng, cúi đầu nhìn cô, “Em nói vậy, anh rất khó chịu.”

Viền mắt Lâm Duyệt lại nóng lên, một lúc lâu sau, cô mới khàn giọng nói, “Chuyện hôm Tôn Lỗi kết hôn, thực ra… em cũng không để ý lắm. Em biết anh sẽ không làm chuyện bội tình bạc nghĩa, vậy nên muốn phụ trách. Nhưng em không muốn thấy anh như vậy, coi chuyện đó là trách nhiệm, coi em…”

Trần Lộc Xuyên trầm mặt, “Coi em là gì?”

Lâm Duyệt cắn răng, “Là gánh nặng.”

“Gánh nặng?”

Lâm Duyệt gật đầu.

Không gian thoáng chốc tĩnh lặng.

Một lát sau, Trần Lộc Xuyên tựa như cười khẽ một tiếng.

Lâm Duyệt cảm thấy hết sức khó chịu, cố kìm nén không khóc.

“Ở bên anh em không hạnh phúc sao?”

Lâm Duyệt giật mình gật đầu, “Em có, nhưng mà…”

Nhưng mà chỉ cần một ngày cô không thể điều khiển cảm xúc của mình, những chuyện như thế này sẽ phát sinh vô số lần nữa. Yêu càng sâu, tính toán sẽ càng nhiều. Cô vốn cho rằng mình đủ phóng khoáng, rồi lại phát hiện ra bản thân chỉ là một người bình thường. Cô thở dài, “Em muốn yên tĩnh một thời gian, suy nghĩ lại xem nên ở bên anh như thế nào… Anh nguyện ý chờ sao?” Tiếng cô càng lúc càng nhỏ, đến câu cuối cùng thì gần như không thể nghe thấy.

Hai người lại im lặng một lúc lâu, Trần Lộc Xuyên lùi lại, chán nản nói, “Anh không đồng ý chia tay, khoảng thời gian này, anh sẽ không đến đây. Anh chờ em suy nghĩ kĩ càng, nếu đến lúc đó, em vẫn muốn chia tay…”

Lâm Duyệt cắn môi, “Cảm ơn anh.”

Trần Lộc Xuyên xoay người lấy đôi giày của mình để trên giá, “Em nghỉ sớm một chút, anh về trước.”

Lâm Duyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo, “Ừ, trời khuya rồi, anh lái xe cẩn thận.”

Trần Lộc Xuyên đổi giày, tay anh chạm đến nắm cửa rồi lại đột nhiên quay người, kéo cô lại, nhẹ nhàng chạm khẽ lên môi cô, nói chúc ngủ ngon, sau đó mới rời đi.

Lâm Duyệt chậm rãi ngồi bệt xuống bậc cửa, ngồi ngẩn ra một lát rồi mới từ từ đứng dậy đi tắm rửa.

Nửa đêm mất ngủ.

Bức rèm bị gió thổi tung dập dờn lên xuống.

***

Sáng sớm hôm sau, Lâm Duyệt nhân lúc được nghỉ đi đến cửa hàng văn phòng phẩm lần trước tới cùng Sài Vi. Tờ thông báo vẫn dán ở đó, cô mở điện thoại ra ghi số máy in trên đó lại.

Ý tưởng mở cửa hàng này bất tri bất giác xuất hiện trong đầu qua. Tối qua cô suy nghĩ đến nửa đêm, cuối cũng đã hạ quyết định.

Không cho chính mình cơ hội do dự, cô ấn phím gọi, hẹn thời gian gặp mặt với chủ tiệm.

Sau đó, cô về nhà viết đơn từ chức.

Cầm bút lên, Lâm Duyệt lại ngồi ngẩn ra.

Lòng cô vẫn băn khoăn không dứt, lúc thì hối hận vì quyết định của mình tối qua, khi lại cảm thấy đây mới là việc đúng đắn.

Mặc cho đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô vẫn viết xong, định khi nào hết nghỉ phép sẽ nộp đơn cho Đan Nhất Phong.

Ăn trưa xong, ngồi nghỉ một lát, cô bắt đầu xuất phát đến điểm hẹn.

Hai người hẹn nhau ở một quán Starbucks gần đó, Lâm Duyệt gọi điện, từ xa thoáng thấy hai người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, một người trong đó ngoắc tay với cô, chính là chủ cửa tiệm kia, Dương Văn.

Lâm Duyệt cúp máy, bước đến bắt tay chào hỏi. Đang định ngồi xuống, nhìn thoáng qua, cô chợt thấy người phụ nữ ngồi cạnh Dương Văn trông rất quen mắt. Người đó dường như cũng có cùng cảm giác, hai người sửng sốt một lát, lại cùng cất lời, “Cô là…”

Lâm Duyệt nhớ ra trước, “Quý Lâm?”

Vợ cũ của Từ Khôn mà Lâm Duyệt đã từng gặp một lần, ngoại hình xinh đẹp, gần như ai đã gặp đều không thể quên.

Dương Văn cười nói, “Hai người biết nhau à?”

Lâm Duyệt cười, “Đã từng gặp một lần.” Ánh mắt cô không tự chủ liếc về phía bụng Quý Lâm, do dự hỏi, “Chị Quý, giờ chị…”

Quý Lâm xoa xoa bụng, cười nói, “Từ Khôn chưa nói với em à? Bọn chị tái hôn rồi.”

Lâm Duyệt chúc mừng, đoạn hỏi hai người khi nào mở tiệc.

Quý Lâm xua tay, “Tiệc tùng gì. Hai người lĩnh chứng, mời người nhà ăn bữa cơm thôi.”

“Vậy mẹ Từ Khôn…”

Quý Lâm cười cười, “Bà cũng không thích, nhưng chị với Từ Khôn bán phòng mua ở chỗ mới. Cách xa nhà, bà cũng không can thiệp được nhiều. Mà bây giờ cũng không giống lúc trước, dù sao chị cũng đang có thai.”

Hai người càng nói càng hăng say, Dương Văn ngược lại có vẻ bị quên mất.

Cuối cùng, Dương Văn không nhịn được, cười ngắt lời hai người, “Chị họ à, em bàn chuyện chính sự với người ta trước rồi hai người nói tiếp được không?”

Lâm Duyệt giờ mới biết, Dương Văn là em họ của Quý Lâm, có bạn trai ở nơi khác, chuẩn bị kết hôn nên muốn bán lại cửa hàng.

Nơi này buôn bán nhộn nhịp, chưa kể đến tấc đất tấc vàng, tiền thuê cũng không phải rẻ, hơn nữa Dương Văn chỉ tính bán chứ không cho thuê.

Lâm Duyệt nghe vậy là biết không được, thẳng thắn nói tình hình của mình ra, dự định bỏ qua.

Quý Lâm nghe vậy khuyên, “Bây giờ giá thành cao, không dễ bán, chẳng bằng em cứ cho người quen thuê đi vậy.”

Dương Văn có phần khó xử.

“Bán lại cửa hàng còn phải làm một đống thủ tục, thuê em chỉ cần viết hợp đồng là xong rồi.”

Dương Văn trầm ngâm một lát, hỏi Lâm Duyệt, “Cô thực sự muốn cửa hàng này sao?”

Lâm Duyệt cười nói, “Trước kia tôi thường hay đến cửa hàng mua đồ, bây giờ không còn cũng thấy tiếc.”

Dương Văn hít sâu một hơi, “Kỳ thực tôi cũng rất thích cửa hàng này, làm ăn cũng tốt.”

Cuối cùng, cô cắn răng quyết định, “Được rồi, cô cũng là người quen của chị họ tôi, tôi cho cô thuê vậy. Chỗ tôi còn một số hàng tồn kho có thể nhượng lại cho cô với giá thấp. Cả một số nơi quen cấp hàng, nếu cô cần tôi cũng có thể giới thiệu.”

Lâm Duyệt quả thực thụ sủng nhược kinh, lại hỏi hỏi giá thuê, ước chừng cũng trong dự đoán. Hai người đồng ý với nhau, chỉ chờ Dương Văn về viết hợp đồng, hẹn lại lần sau.

Thấy đã bốn rưỡi chiều, Lâm Duyệt chủ động mời Quý Lâm và Dương Văn ăn tối.

Xong việc, cô gọi điện cho Sài Vi thông báo.

Sài Vi quả thực bất ngờ, còn hỏi lại có thật hay không.

Lâm Duyệt nói, hoàn toàn là sự thật.

Sài Vi hỏi, “Cậu lại bị cái gì kích động thế?”

Lâm Duyệt im lặng.

Sài Vi đề nghị, “Vương Đàm Phong đi công tác rồi, hay là cậu đến nhà tớ ngủ đi?”

Lâm Duyệt liền về nhà lấy một số đồ dùng rồi đến nhà bạn.

Bây giờ Sài Vi ở nhà nhận một số đơn hàng thiết kế hoặc vẽ tranh minh họa. Danh tiếng của cô trong ngành cũng khá tốt, không lo thiếu khách. Sài Vi nhận việc cũng có chọn lựa, không ôm quá nhiều, tuy lương không cao bằng khi còn ở Phong Hỏa nhưng vẫn coi như dư dả.

Lúc Lâm Duyệt đến, Sài Vi đang mặc quần áo chống phóng xạ. Cô rót nước cho Lâm Duyệt, quay vào lưu lại bản vẽ trên máy, tắt đi rồi trở lại phòng khách.

Xem TV chán, hai người lại xuống dưới nhà tản bộ.

Cây trong khu nhà tươi tốt, chỉ tội lắm muỗi, hại Lâm Duyệt bị cắn sưng hết chân. Cô kể chuyện hôm qua cho Sài Vi. Sài Vi nghe xong líu lưỡi, “Thím ba của cậu cũng nhiều chuyện quá.”

“Thím cũng là muốn giúp thôi.”

“Giúp đỡ cái gì, tớ thấy là thích hóng chuyện thì có. Nếu là tớ đã trực tiếp từ chối, người của tớ tớ tự dạy, không cần người khác chỉ thay.”

Lâm Duyệt cười, “Thế nên tớ mới thích tính cậu.”

Được khen, Sài Vi cũng có phần hưởng thụ, cười một tiếng, “Thực ra thế cũng tốt, từ đầu kì vọng của cậu đã cao, đột nhiên rơi xuống đất, cậu sẽ thấy không quen, cho dù Trần Lộc Xuyên có nói gì làm gì cậu cũng sẽ thấy ủy khuất, bởi cậu cảm thấy mình đã phải trả giá quá nhiều mà nhận lại chỉ có như vậy. Từ góc độ của người ngoài cuộc, ít nhất là trong mắt tớ, Trần Lộc Xuyên không làm gì sai, kể cả chuyện Triệu Thanh Nhã lần trước. Nhưng mà có sai hay không đối với cậu cũng không quan trọng, vấn đề ở đây là ấm ức.”

Lâm Duyệt cúi đầu nhìn xuống chân mình, “Cậu nói đúng, tớ cũng nhận ra rồi.”

“Chuyện nghỉ việc cậu đã nghĩ kĩ rồi?”

Lâm Duyệt gật đầu, “Tuy rằng có phần kích động.”

“Cậu vẫn có gan làm chuyện kích động, xem ra vẫn còn cứu được.”

Lâm Duyệt bật cười, “Tớ vẫn luôn nghĩ bản thân đến tột cùng thích làm gì. Kể từ hồi trung học, tớ chỉ lấy Trần Lộc Xuyên làm mục tiêu, gần như quên mất hứng thú của bản thân. Hồi cấp hai có một năm tớ nghỉ hè ở nhà bác trên đảo Hải Nam, nhà bác tớ mở siêu thị, lúc rảnh rỗi tớ cũng giúp phân hàng với đứng quầy thu ngân. Tớ lúc đó thấy chuyện này khá thú vị, nhìn căn phòng đồ đạc sắp xếp chính tề có loại cảm giác an toàn không nói nên lời.”

Sài Vi bật cười, “Cậu cuồng trữ đồ hả?”

Lâm Duyệt ừ một tiếng.

Vậy nên, cô cũng có đam mê của riêng mình, cho dù so với những con người cuồng công việc kia, đam mê ấy gần như nhỏ bé không đáng kể.
« Chương TrướcChương Tiếp »