Nhà Trần Lộc Xuyên kì thực cũng không bừa bộn đến không chịu nổi như anh nói. Lúc đi vào, cô chỉ nhìn thấy vài chiếc quần áo bẩn để trên ghế sofa, mấy cuốn tạp chí để rải rác trên bàn, ngoài ra còn có mấy cái điều khiển đặt cạnh cốc trà. Người chủ cho thuê vốn bài trí căn nhà rất đơn giản, Trần Lộc Xuyên cũng chỉ mua thêm mấy cái bàn và giá sách, tất cả đều là phong cách điển hình của đàn ông sống độc thân.
Anh cầm quần áo vứt trên ghế cho vào máy giặt, nhấn nút giặt, sau đó lấy một chiếc cốc thủy tinh sạch rót nước cho Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt đón lấy cốc nước, đứng dậy đùa bảo cô phải đi xem chỗ ở của anh, còn đùa, “Có cần em cho anh thêm năm phút giấu mấy thứ đồ không thích hợp đi không?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Có cái gì không thích hợp được chứ?”
“Nói dối.” Lâm Duyệt cười, liếc nhìn anh.
Trần Lộc Xuyên hơi nhíu mày, “Em tìm thử xem.”
Hai gian, phòng không lớn, cô chỉ đi một lát đã xem xong hết. Trần Lộc Xuyên theo sau cô, cách khoảng một hai bước, thỉnh thoảng giới thiệu vài câu. Đợi cô xem xong, anh lại lôi vấn đề lúc trước ra, “Em có tìm được thứ gì không thích hợp không?”
Lâm Duyệt cười một tiếng, “Anh ghi thù à?”
Hai người đùa giỡn một hồi, Lâm Duyệt vào phòng tắm rửa. Cô chuẩn bị cho lúc về nhà bố mẹ, trong xe để sẵn một bộ quần áo sạch, không ngờ lúc này lại dùng tới.
Phòng tắm cũng bài trí rất đơn giản, dùng tông màu trắng. Máy giặt quần áo vẫn đang hoạt động.
Lâm Duyệt để quần áo lên giá, lúc này mới phát hiện dì cả đên thăm.
Lâm Duyệt sững người, nhớ đến việc buổi chiều mình và Sài Vi ăn một đống đồ ngọt, không khỏi cảm thấy quả thực là kết quả nhanh chóng.
Cô tắm xong đi ra ngoài, lấy túi xách trên ghế sofa. Trần Lộc Xuyên đang ngồi xem TV, mắt khẽ liếc cô một cái.
Mặt Lâm Duyệt hơi nóng lên. Cô cầm túi, không nói một lời trở lại nhà tắm. Nhưng mà vào rồi, cô tìm mãi cũng chỉ thấy một chiếc loại mỏng.
Lúc đi ra, hai gò má cô phiếm hồng, không biết có phải là do hơi nước nóng không.
Trần Lộc Xuyên cũng vào tắm, lúc đi ra, anh thấy Lâm Duyệt đang ngồi ngay ngắn, có vẻ câu nệ. Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi xấu hổ, “Gần đây có siêu thị không anh?”
“Có. Em muốn mua gì?”
Lâm Duyệt không trả lời, “Ở đâu? Em muốn đi một lát.”
Trần Lộc Xuyên đang lau tóc, nghe vậy ném khăn tắm lên ghế sofa, “Em cần gì, anh mua cho.” Lâm Duyệt ấp úng không chịu nói, “Em tự đi là được, anh chỉ đường cho em đi.”
“Vùng địa phương thế này, chưa chắc em đã tìm được đâu.” Nói xong, anh đi ra phía cửa, “Em cần mua gì?”
Lâm Duyệt quẫn bách không thôi, “Vậy thì em đi cùng anh.”
Trần Lộc Xuyên liếc nhìn cô, “Đến đó rất phiền toái, anh sẽ về nhanh thôi…” Anh đang nói thì đột nhiên ngừng lại, nhận thấy hai má Lâm Duyệt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, có vẻ như đã hiểu ra, ho nhẹ một tiếng, “Chuyện đó, em đợi một chút.”
Nói xong, anh đổi giày, chạy vội ra ngoài.
Lâm Duyệt ngẩn người, một lúc lâu sau mới hiểu ra là anh đã đoán được, càng cảm thấy xấu hổ.
Khoảng tầm mười lăm phút sau, Trần Lộc Xuyên trở lại, không nói không rằng đưa cho cô một túi nilon đen. Lâm Duyệt không dám nhìn anh, cầm túi chạy vội vào phòng tắm. Cô mở túi ra, sững người. Trong đó có băng vệ sinh đủ loại, ban ngày ban đêm, cái gì cần có đều có cả.
Lâm Duyệt quả thực không dám tưởng tượng cảnh tượng Trần Lộc Xuyên đi mua mấy thứ này. Nhân viên thu ngân khi thanh toán chắc chắn đã coi anh là biếи ŧɦái. Cô vừa nghĩ vừa buồn cười, ngoài ra trong lòng còn có cảm giác thỏa mãn.
Xong xuôi, cô tự trấn an mình, đi ra ngoài phòng khách. Trần Lộc Xuyên vẫn còn đang xem TV, nét mặt rất bình thường, không có chút gì mất tự nhiên. Lâm Duyệt cũng thấy thoải mái hơn, ngồi xuống cạnh anh.
Trần Lộc Xuyên lôi ví ra, lấy một tấm thẻ từ bên trong, “Thẻ massage năm, trưa mai về, em đưa cho cô Hà nhé.”
Lâm Duyệt vội cảm ơn, trân trọng cầm lấy, trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào.
Một lát sau, hai người bàn về kế hoạch đi chơi ngày 1 tháng 5. Trần Lộc Xuyên nói qua mấy lộ trình cho Lâm Duyệt để cô xem xét. Lâm Duyệt so sánh một lúc, cuối cùng quyết định đi Vân Cư Sơn và hồ Giá Lâm(1). Hai nơi này gần nhau, tự lái xe đi chỉ cần khoảng bốn tiếng.
[1] Vân Cư Sơn: một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Giang Tây, Trung QuốcHồ Giá Lâm: (柘林湖) zhelinhu: một hồ nước ở tỉnh Giang Tây, cách Vân Cư Sơn khoảng 58,3 km.Bàn bạc xong về kế hoạch du lịch, hai người lại nói chuyện một lát về công việc và những chuyện lặt vặt trong cuộc sống. Tựa như họ còn chưa nói được gì, đồng hồ đã chỉ mười một giờ. Làm về game yêu cầu thường xuyên tăng ca, những lúc không phải làm việc, ai nấy đều muốn ngủ một giấc. Lâm Duyệt liền nói, “Chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Tuy nhà có hai phòng, nhưng chỉ có một phòng có thể ngủ, phòng còn lại đến giường còn không có, chỉ để một số dụng cụ tập thể hình. Hai người đã sớm qua giai đoạn xấu hổ khách khí lúc ban đầu, bây giờ nếu cô định ngủ sofa thì lại có vẻ giống làm kiêu.
Trần Lộc Xuyên gật đầu, tắt TV, đứng dậy, “Đi ngủ thôi.”
Anh đi phía sau, đợi Lâm Duyệt nằm xuống rồi mới tắt đèn lớn trong phòng ngủ, kéo rèm lại. Trên tủ đầu giường đặt một cây đèn nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.
Trần Lộc Xuyên nằm xuống, vươn tay ôm cô vào lòng, “Nếu em muốn ngủ thì tắt đèn.”
Lâm Duyệt trở mình, nhìn anh, “Anh đã mệt chưa?”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, “Bình thường. Lúc ban sáng, anh đến quán massage rồi ngủ luôn trong lúc đó. Khi tỉnh lại, vị sư phụ ở đó còn bảo, này nhóc, tôi gây ồn như vậy cậu vẫn còn ngủ được, chỉ sợ kẻ xấu vào nhà khoắng sạch đồ đạc rồi cậu vẫn không biết.”
Anh cố ý nhái lại ngữ khí của người nọ, chọc Lâm Duyệt bật cười. Cô nói, “Lập trình game không tốt ở chỗ đó, suốt ngày tăng ca.”
“Cũng không sao, em tăng ca cũng không ít đâu.”
Lâm Duyệt thoáng xúc động, tìm tư thế thoải mái hơn tựa đầu, “Mấy năm trước, mẹ đã giục em đổi công tác, tìm việc làm văn phòng nào đó nhàn nhã hơn một chút.”
“Em nghĩ thế nào?”
“Em tất nhiên không đồng ý. Công việc hiện tại rất thú vị. Đi làm mệt mỏi chơi game, sếp nhìn thấy còn khen ngợi, mệt như vậy mà vẫn còn cố gắng, có ý thức nghiên cứu thị trường!”
Trần Lộc Xuyên phì cười rồi hỏi, “Trò chơi anh đưa cho em đã qua cửa chưa?”
“Chưa, em vẫn đang ở cửa 12.”
Trò chơi kia tuy thiết kế hình ảnh đơn giản nhưng lúc chơi rất thú vị. Mỗi khi qua một cửa số lẻ, người chơi sẽ được tặng một hòm châu báu. Mỗi khi qua cửa là số chẵn, người chơi sẽ được thưởng cho một chiếc chìa khóa. Lâm Duyệt từng thử dùng chìa khóa mở hòm châu báu nhưng không mở được, không biết là do chìa không tương ứng hay là có sắp xếp nào khác. Mấy cửa đầu đều khá đơn giản, được một nửa độ khó mới tăng lên. Lâm Duyệt mỗi ngày dành một ít thời gian từ từ chơi, không hề sốt ruột.
Trần Lộc Xuyên nở nụ cười, “Anh nói không cần vội, em đúng là không vội thật.”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Anh sốt ruột rồi? Nếu vậy em chơi nhanh một chút.”
Tiếng Trần Lộc Xuyên thấp đi vài phần, “Vốn dĩ không sốt ruột, nhưng hiện giờ anh lại hơi sốt ruột rồi.”
Lâm Duyệt lại bị lay động. Cô ngửa đầu nhìn hắn, “Anh vội công bố trò chơi ra ngoài?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vậy cũng không phải, chỉ là bán thành phẩm (2), cho dù có đưa ra cũng chẳng có mấy người chơi.”
[2] bán thành phẩm: ý chỉ đây không phải là sản phẩm thực sự, không làm vì mục đích thương mại“Vậy có nghĩa là em lại ngốc nghếch thử nghiệm miễn phí giúp anh?”
“Em ngốc? Anh thấy em rất thông minh mà.”
Lâm Duyệt cười, “Em thông minh chỗ nào?”
Trần Lộc Xuyên chăm chú nhìn cô, “Hôm nay em cố ý, đúng không?”
Lâm Duyệt chớp mắt, nhìn về phía trước, “Em cố ý gì cơ?”
Trần Lộc Xuyên nắm chặt lấy cánh tay cô, cố ý trầm mặt sắc, “Đừng cử động.”
Lâm Duyệt nhất thời nổi hứng đùa giỡn, uốn éo cơ thể nép sát vào người anh, “Anh nói là em cố ý, nếu thế thì em chắc chắn phải làm được gì đó, nếu không thì chẳng phải chỉ là nói suông thôi sao?”
Mái tóc cô phảng phất hương thơm, áo mỏng manh khẽ lộ ra, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Trần Lộc Xuyên thở gấp, bắt đầu có phản ứng.
Lâm Duyệt vốn chỉ định đơn thuần trêu chọc một chút, ai ngờ một lát sau, cô lại cảm thấy đùi mình bị thứ gì đó chọc vào. Tai cô nóng lên, vội vã lùi về phía sau.
Trần Lộc Xuyên ôm lấy cô, cằm tựa trên vai cô, giọng khàn khàn, “Đừng cử động, để anh ôm một lát.”
Sau một lúc lâu, Trần Lộc Xuyên buông cô ra, trở mình.
Lâm Duyệt hơi áy náy nhìn anh, “Có khó chịu lắm không?”
“Không sao.”
“Em xin lỗi.”
Trần Lộc Xuyên hừ một tiếng.
“Khó chịu lắm à?”
“Nếu bây giờ em không nói câu nào, anh sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Lâm Duyệt phì cười, cuối cùng, trong đầu chợt nảy ra một ý. Mặt cô hơi nóng lên, nằm sát lại gần anh.
Trần Lộc Xuyên nói, “Cách xa anh một chút.”
Vừa dứt lời, anh đã thấy cô tựa đầu lên lưng anh, tay đưa về phía trước, giọng thầm thì cơ hồ nghe không rõ, “Để em giúp anh.” Trần Lộc Xuyên thở dốc, nắm lấy tay cô, tuy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn cự tuyệt, “Không cần, nghỉ một lát là ổn rồi.”
Lâm Duyệt không nói lời nào, tay né ra, thoát khỏi bàn tay anh nắm, bắt lấy.
Trần Lộc Xuyên rùng mình.
Bàn tay ấy rất ấm áp, nhỏ nhắn và mềm mại, trong nháy mắt như hòa làm một với cảm giác trong giấc mộng kia.
Bên tai anh dường như lại vang lên tiếng khóc nho nhỏ, những giọt nước mắt nóng hổi đêm ấy, làm lòng anh cảm thấy áy náy.
Lúc ấy, mí mắt anh sụp xuống. Mỗi lần muốn mở mắt ra xem chủ nhân của bàn tay ấy đều không có kết quả. Khuôn mặt cô ẩn trong bóng tối, tất cả đều chìm trong mơ hồ.
Đầu anh đột nhiên trở nên trống rỗng. Lâm Duyệt không quen tay, động tác ngượng ngập, nhưng lại đem đến kí©h thí©ɧ mãnh liệt xông thẳng lên não.
Anh mờ mịt không suy nghĩ thấu suốt nổi, cứ thế cầm lấy tay cô dẫn đường, không lâu sau đã phóng ra.
Anh lật người, đặt Lâm Duyệt ở dưới thân mình, nhìn cô chằm chằm, giọng nói run lên, ngôn ngữ lộn xộn, “Có phải là em… Liệu em có…”
Lâm Duyệt lo sợ, nghi hoặc nhìn anh.
Đầu anh loạn hết lên, muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Nhiều năm như vậy, anh cũng biết được rất nhiều chuyện dị thường, nhưng lần đó lại quá mức chân thật, cảm xúc, nhiệt độ cơ thể, hô hấp, hơi thở, tất cả đều không giống một giấc mộng.
Nhưng mà chuyện này, theo lý mà nói thì không thể phát sinh trong thực tế.
Bốn năm đại học, chưa từng có cơ hội như vậy, bởi vì anh gần như chưa từng cùng cô ở một chỗ.
Sau một lúc lâu, anh vẫn thở dốc, chỉ cúi người ôm lấy Lâm Duyệt, dùng sức rất mạnh.
Lâm Duyệt bị ôm đến mức xương cốt nhói đau. Cô cảm thấy Trần Lộc Xuyên hành động rất kì lạ, không kìm được khẽ hỏi, “Anh sao vậyTrần Lộc Xuyên không nói lời nào, lắc đầu.
Lâm Duyệt cũng im lặng theo.
Hồi lâu sau, Trần Lộc Xuyên buông cô ra, môi đặt trên trán cô khẽ cọ cọ, nặng nề nói, “Ngủ đi.”
Lâm Duyệt gật đầu, đưa tay tắt đèn.
Màn đêm phủ xuống. Cô chìm vào dòng suy tưởng, nhất thời không biết bản thân đang nghĩ điều gì.