Chương 2: Tư thế hành quân
edit: Socfsk
Vừa đẩy cửa phòng ngủ, Hàn Lăng Sa đã nghe thấy đám con gái gào lên.
“Đến heo chết còn không sợ nước sôi, dù gì các cậu cũng là những loài sinh vật bậc cao, có thể có chút tỏ ra mình là người kín đáo được không hả?” Hàn Lăng Sa tùy ý ném hành lý lên mặt đất, ngồi vào bàn uống nước.
“Này, bọn tôi sao không kích động được, nghe nói tối nay có anh chàng nhì binh sẽ đến đây!” Người lớn tiếng vừa la bạn thân kiếm bạn cùng phòng Lâm Tiếu của Hàn Lăng Sa.
Hàn Lăng Sa nghiêng đầu suy nghĩ: “Tớ nhớ lần trước cậu nói cậu chú ý tới anh chàng nào họ Triệu, sao đột nhiên tính đến quên binh rồi hả?”
“Cậu đi chết đi!” Lâm Tiếu ném gối ôm, “Chị đây đang nói chuyện chính sự, lớp chúng ta yêu cầu gặp huấn luyện viên quân sự của tụi mình lần này rồi!”
“À!”
“Bội phục chứ gì….”
“À!”
“Quân nhân…”
“À!”
“Ôi anh đẹp trai…”
“À!”
“Hàn Lăng Sa, cậu là đầu heo!”
“Cậu là đầu chó!”
“Cậu sao không có chút kích động nào vậy? Một chút xíu cũng không được à?”
“Tớ cần gì phải kích động?” ở nhà còn có một đại đội, cậu có muốn nhìn không? Mọi diện mạo, mọi cấp bậc mặc cho mấy người chọn lựa!
“Cậu đúng là hết thuốc chữa, đối với cậu những anh chàng mặc quân phục có hấp dẫn mấy cũng trở nên vô dụng. Thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ….les là gì kia chứ, cuối cùng phải tính lâu dài, có nam nhân mới thực là vua chúa!”
Chú thích: les là từ viết tắt của lesbian, nghĩa là chỉ những người là đồng tình nữ.
Phụt! Hàn Lăng Sa trực tiếp phun một ngụm nước ra ngoài, cuống quít rút khăn giấy ra lau nước đọng trên quần áo, “Đồng chí Lâm Tiếu, đồng chí yên tâm, phương diện này tôi tuyệt đối hướng về BG (Boy-girl, ý chị í là chị í cũng thích nam ), nếu không, thân thể đồng chí đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn sao?”
“Tớ không có sức hút đối với cậu sao?” Lâm Tiếu gương mặt khổ sở cầm gương lên soi, “Ừ, tiểu cô nương trông cũng khá tốt đấy!”
“Hì hì, nói thật cậu cũng không tệ.” Hàn Lăng Sa bắt đầu giở bộ mặt nịnh nọt.
“A! Tớ biết cậu yêu tớ nhất mà!” Lâm Tiếu vứt gương một bên, hai tay chắp trước ngực nhìn Hàn Lăng Sa. Có thể có được mỹ nữ đều được mọi người trong trường biết là độc mồm độc miệng tán thưởng, đây chính là danh hiệu vinh dự cao nhất của đời sinh viên rồi!
“Stop! Kì thật mọi người tớ đều thấy như nhau!” Hàn Lăng Sa tay không ngừng việc, nhìn một đống lớn quần áo màu sắc rực rỡ, nhẹ nhàng nói: “Người tớ thích nhất là ba tớ, đồng chí lão Hàn.”
“Về sau cậu không thích chồng cậu sao?” Lâm Tiếu như đang phiêu du trong thế giới háo sắc vậy.
“Ừm…..” Hàn Lăng Sa hơi trầm tư, trả lời, “Tớ yêu ba tớ nhất!”
“Không nhìn ra cậu rất hiếu thuận!”
“Đồng chí lão Hàn nhà tớ có thể vì tớ mà làm nhiều thứ hơn bất kì người nào.”
“Khác người!”
Hàn Lăng Sa không biết Tề Thạch làm thế nào thoát được nữ sinh phái võ đó, nhưng thời điểm hắn gọi điện đến vẫn là giọng nói nịnh nọt như không có chuyện gì xảy ra.
“Tiểu công chúa, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé….”
“Ăn cái đầu cậu!”
Hàn Lăng Sa hét xong câu đó liền cúp điện thoại, đi cùng mấy người trong phòng kí túc đến hội trường gặp huấn luyện viên quân sự.
Thực ra Hàn Lăng Sa không có hứng thú với hoạt động tham gia tụ tập đông người ở hội trường. nhưng dù sao cũng là buổi nói chuyện của lãnh đạo, của sinh viên mới, của sinh viên tiêu biểu và của sinh viên sắp ra trường…
Tìm được một chỗ ngồi tương đối ổn định rồi dựa người ngồi xuống, nhìn một đám sinh viên năm nhất ríu ra ríu rít trước mặt, cô lắc đầu cười rồi tìm thứ gì đó trong túi.
“Sa Sa, cậu tìm gì vậy?” Lâm Tiếu lại gần, hỏi.
“Kim….”
“Tào lao!” Lâm Tiếu vội vàng nhích người sang bên cạnh, “Cậu sẽ không mang đồ chơi kia đến chứ?”
“Lâm Tiếu,” Hàn Lăng Sa ngẩng đầu lên, không cười nhìn Lâm Tiếu, “Không nên dùng từ “Đồ chơi” để gọi bảo bối của tớ, cẩn thận tối nay tớ đâm chết cậu!”
Lâm Tiếu lập tức câm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn người trước mặt chép miệng: “Yes madam, à! Sư huynh ngành y nhìn cậu đã lâu rồi, mấy ngày trước còn hỏi thăm cậu, tớ đảm bảo là vật thí nghiệm miễn phí đấy!”
Hàn Lăng Sa vỗ vỗ mặt của Lâm Tiếu, cười nói: “Thật biết nghe lời.”
Vị sư huynh kia đi đi lại lại nhiều lần trước mặt Hàn Lăng Sa mới nghe được nữ thần trong lòng mềm mại mở miệng: “Sư huynh không tìm được chỗ ngồi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Bên cạnh tôi còn một chỗ ngồi, anh có muốn ngồi đây không? Tôi để cho anh nha….”
“Được, được!”
Vừa nói xong, vị sư huynh này đã đặt mông ngồi xuống, chà chà tay cười ngu ngốc nhìn Hàn Lăng Sa. Cô xoay người ra sau lè lưỡi làm dáng vẻ nôn mửa, quay mặt lại là nụ cười xinh đẹp.
“Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện, anh nhất định đồng ý với tôi đúng không?”
“Đúng đúng đúng, có khó khăn gì cứ nói cho tôi, dù cho phải xông vào biển lửa tôi cũng không chối từ!”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, “ Hàn Lăng Sa lục lọi túi xách, lấy ra một hộp gỗ cây đàn hương, lấy ra một thứ, cười với vị sư huynh rồi tay chếch về phía bộ vị đâm xuống, “Dương trì huyệt…”
Chú thích: dương trì huyệt = huyệt dương trì = hình như là chỗ ấy ấy của nam nhân. Tỷ thật thâm độc
Anh ta bị kim lạnh đâm vào, trực tiếp kêu gào,đúng lúc huấn luyện viên đi vào, hội trường đã sớm yên tĩnh lại. Vì vậy, tiếng kêu gào của anh ta trong hội trường thực sự rất trống trải vọng về…
Vẻ mặt Hàn Lăng Sa không chút thay đổi, không cười, không hốt hoảng, lưng thẳng tắp, ánh mắt trấn định tự nhiên. Xem xét lại vị sư huynh bên cạnh, khom người, vẻ mặt thực khổ sở.
“Bạn học này, đứng dậy!” Hàn Lăng Sa ngẩng đầu, vô tội nhìn người đàn ông trước mặt.
Quân phục thẳng tắp trên người hắn có vẻ khác với quân phục bình thường. Khuôn mặt cương nghị, đường cong cái cằm như kéo căng vẻ ít nói, môi mỏng, mũi thẳng, chỉ là chiếc mũ dưới ánh đèn trong hội trường đã che đi ánh mắt của hắn.
Hàn Lăng Sa không chút cử động, “Sao lại muốn tôi đứng dậy?”
“Quân lệnh là để phục tùng, không phải để cô hỏi tại sao!”
“Tôi là lính của anh sao? Sao lại muốn tôi phục tùng anh?”
“Trong lúc quân huấn, mọi người đều là lính của tôi!”
“Vậy sao?” Hàn Lăng Sa cười, đứng dậy, “Đoàn trưởng, tôi nghe lệnh.” Vừa nói xong, đôi giày cao gót của cô trực tiếp hung hăng giẫm lên đôi giày da của đối phương.
Cố Trạch Vũ nhìn cô gái đối diện hất cằm khıêυ khí©h, trong lòng nổi giận. Dù sao hắn cũng là con trai của Thiếu tướng đứng đầu Bắc Kinh, là một đại thiếu gia, một thái tử gia mà phải chịu nhục trước một cô gái bị phạt. Chỉ là năm năm tôi luyện trong quân ngũ hắn cũng đã trút bỏ được tính ngông cuồng của mình và khoác lên chút nhiệt tình, trầm ổn.
“Phạt hai người đứng hai giờ trong tư thế hành quân!” Cố Trạch Vũ lạnh lùng ném lại một câu.
Bạn học bên cạnh hít thở không khí, hai giờ, còn là tư thế hành quân… Ai cũng biết Hàn Lăng Sa tựa như đóa hoa được cưng chiều, đυ.ng một cái cũng sợ không yên, nếu thật sự đứng, đoán chừng sẽ mệt lả đến không giống người rồi.
“Anh đứng thì có!” Hàn Lăng Sa xách túi chạy ra ngoài hội trường.
Cố Trạch Vũ cũng bắt đầu nổi nóng, nhanh chóng kéo tay cô lại: “Hôm nay không đứng đủ hai giờ, tôi cùng cô ở đây tiêu phí thời gian!”
Hàn Lăng Sa khoác túi lên vai, tay phải lướt vào túi, rút ra một kim châm trực tiếp đâm vào cổ tay của hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Anh có buông không?”
Cố Trạch Vũ dù gì cũng là quân nhân, đau đớn này không tính là gì, nhưng tính nóng nảy lại lập tức xông lêи đỉиɦ đầu, mặt hắn trầm xuống, đang chuẩn bị giáo huấn người thì một bóng dáng trực tiếp lao tới.
Phản ứng Cố Trạch Vũ cực kì nhanh, chỉ là dưới tình huống này không xác định được mục tiêu, hắn quyết đoán kéo tay Hàn Lăng Sa ra phía sau để cô không bị liên lụy, chuyển hướng đá đối phương ngã xuống đất.
Chóp mũi Hàn Lăng Sa tràn ngập mùi vị đàn ông cương nghị, xuyên qua bờ vai hắn thấy được Tề Thạch đang bị ngã. Tuy cô luôn luôn đả kích, coi thường Tề Thạch, nhưng nhìn hắn bị người ta đánh ngã trên mặt đất, lòng cô không chịu nổi. Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tề Thạch đối với cô cũng không tìm được một điểm không tốt.
Hiệu trưởng nhìn thấy một màn nguy hiểm, còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe Hàn Lăng Sa vội vã nói: “Tề Thạch, cậu làm gì đấy? !”
Nhất thời, hội trường rối loạn… cả thành phố G không ai không biết Tề Thạch là ai, thực ra mà nói, không ai không biết cha của thiếu gia này là ai. Như vậy cũng tốt, Cố Trạch Vũ đoàn trưởng vừa nhìn cũng biết là không phải ngồi không, nhưng Tề tham mưu bọn họ cũng chọc không nổi. Đây không phải là nội chiến, còn cần người ngoài nhúng tay vào làm gì? Đến lúc đó, hai người đấu nhau, người chảy máu chỉ còn lại mình ông!
“Cố Trạch Vũ chúng ta tìm một chỗ nói chuyện!” hiệu trưởng nhắm mắt kéo Cố Trạch Vũ, còn Hàn Lăng Sa và Phó hiệu trưởng đỡ Tề Thạch dậy.
Tề Thạch cảm thấy tim phổi đều như bị Cố Trạch Vũ đá bay rồi, cả người rêи ɾỉ, Hàn Lăng Sa đỏ mắt cùng bạn học đưa Tề Thạch đến bệnh viện. Tề Thạch cũng không dám nói chuyện này nói với cha hắn. cùng không đi bệnh viện quân đội thành phố G.
Sau khi dàn xếp tất cả, Tề Thạch mới nhìn thấy Hàn Lăng Sa cúi đầu, nước mắt lách tách rơi.
“Haz, tiểu công chúa, cậu đừng khóc…” Tề Thạch liều mạng đứng lên, muốn dụ dỗ cô, “Từ nhỏ cậu vừa khóc, tôi sẽ hoảng sợ vì cha tôi sẽ đuổi đánh tôi chạy khắp đại viện. Người khác nghe nói tôi chọc cậu khóc cũng kéo tôi lại cho ba tôi lấy roi quất vào mông tôi…chậc chậc…bây giờ nghĩ lại cũng thấy đau cả người…”
Hàn Lăng Sa ngừng khóc, giọng đầy nước mũi hỏi: “Cố đoàn trưởng là ai? Tôi không nhìn rõ hắn trông như thế nào…”
“Nghe cha tôi nói một nhóm quan quân trẻ tuổi vừa mới chuyển đến quân khu của chúng ta. Haz, chuyện như vậy cậu đừng nói cho cha tôi và chú Hàn, đến lúc đó cha lại trách tôi.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết mà. Trong công việc ba tôi sẽ không cho đánh nhau nên tôi sẽ không nói. Trước tiên cậu phải dưỡng bệnh cho tốt, để tôi về bảo dì Trương ở nhà nấu cho cậu chút gì đó bồ bổ…” Hàn Lăng Sa nói xong đứng dậy muốn đi lại bị Tề Thạch kéo lại.
“Tiểu công chúa, cậu đây là quan tâm tôi đúng không? Hôm nay tôi rất vui…”
“Ngu ngốc!” Hàn Lăng Sa trực tiếp đẩy bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, “Tôi mất hứng!”
“Tiểu công chúa, cậu không cần phải đợi thêm nữa, hắn tốt cái gì? Còn không bằng tôi.”
Cơ thể Hàn Lăng Sa cứng đờ, chỉ bỏ lại một câu lạnh nhạt: “Hắn tốt hay không tự tôi hiểu được, không cần cậu nói….”