Hôm trước lúc đang cùng Hoa Đan Di ăn cơm thì Tiêu Tranh có điện thoại. Hoa Đan Di cứ nghĩ đây là cái cớ để Tiêu Tranh trốn tránh mình, không ngờ anh thực sự có việc thật. Trong lòng Hoa Đan Di đột nhiên có chút tự trách, cô đúng là chẳng hiểu gì về đại thần cả. Mấy ngày vừa rồi anh thì chạy đôn chạy đáo lo công chuyện, còn cô thì cứ ngồi đây than ngắn thở dài, trách đại thần vô tình.
Có điều chuyện ba của Tiêu Tranh bị ốm thì liên quan gì tới nghỉ làm cơ chứ? Lẽ nào bởi vì đại thần ngại ngùng chuyện cô là An Di Lạc Di, không muốn đối mặt nên mới quyết định nghỉ dạy? Hoa Đan Di trong lòng không khỏi kích động, cô vội vàng hỏi lại:
“Nhưng mà, tại sao tự nhiên thầy Tiêu lại nghỉ dạy ở trường chúng ta?”
Hề Lâm Dao mới uống xong ngụm nước, nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoa Đan Di thì vừa thương lại vừa buồn cười. Thực ra Tiêu Tranh vốn không phải nghỉ dạy hoàn toàn, chỉ tạm ngừng công tác một thời gian mà thôi. Có điều Hề Lâm Dao muốn tạo cơ hội cho Hoa Đan Di có thể mạnh mẽ hơn, nói được ra hết những cảm xúc đang che giấu trong lòng. Do đó cô mới lừa Hoa Đan Di như vậy.
Hề Lâm Dao diễn xuất vô cùng chân thực, nhíu mày nói:
“Mình nghe nói nhà thầy Tiêu còn có một công ty lớn chuyên làm về mảng game online. Hiện tại ba thầy ấy mắc bệnh, thầy ấy phải về đó quản lí cơ nghiệp gia đình. Cậu nói xem, chăm sóc một công ty lớn thật vất vả biết bao, thầy Tiêu đương nhiên sao có thể làm giảng viên được nữa?”
Hoa Đan Di đương nhiên là tin sái cổ, trong long cô lúc này thực sự vô cùng rối bời. Nếu như Tiêu Tranh không còn dạy ở đại học Bắc Á nữa, vậy thì không phải là bọn họ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp nhau nữa sao? Tiêu Tranh biết sự thật rồi, liệu có còn chơi game nữa không đây? Với lại, đâu có ai cả đời này đều dành thời gian cho một trò chơi được…
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoa Đan Di lập tức trùng xuống. Hề Lâm Dao dường như cũng nhận ra được sự biến đổi của cô bạn thân, vì vậy liền dè dặt hỏi:
“Đan Di, mình nhớ không lầm thì cậu cũng có số thầy Tiêu mà, hay là cậu gọi điện hỏi thăm thử đi?”
Gọi điện hỏi thăm? Hoa Đan Di trợn tròn mắt nhìn Hề Lâm Dao. Có trời mới biết mấy ngày nay cô muốn tìm gặp Tiêu Tranh thế nào, nhưng mà không dám. Nếu có đủ can đảm, Hoa Đan Di đã gọi điện cho anh lâu rồi chứ không phải chờ Hề Lâm Dao nhắc nhở như vậy.
Hoa Đan Di thở dài:
“Gọi điện vì lý do gì chứ? MÌnh và thầy ấy cũng đâu có quen thân tới vậy?”
Hề Lâm Dao thực sự rất muốn đánh cho Hoa Đan Di mấy cái, người gì đâu mà sao lúc nào cũng thiếu tự tin như thế chứ? Ngay đến cả người mình thích cũng không dám nắm giữ hay thổ lộ, thật là thiếu ý chí chết đi được. Hề Lâm Dao trèo lên giường ngồi canh Hoa Đan Di, một lúc sau mới lên tiếng:
“Đan Di, cậu tỉnh táo lại đi. Cậu và thầy Tiêu yêu nhau qua mạng thì vẫn là yêu. Hai người tuy là chưa nói chuyện rõ ràng với nhau, nhưng cũng chưa có ai nói chia tay cả. Hơn nữa cậu cũng là sinh viên do thầy Tiêu trực tiếp hướng dẫn. Sao lại không quen thân chứ? Cùng lắm thì lấy thân phận của sinh viên hỏi thăm tình hình của thầy giáo gần đây thôi mà.”
“Nhưng mà…” - Hoa Đan Di bối rối lên tiếng - “Mình tự nhiên gọi điện cho thầy ấy, liệu thầy ấy có nghĩ mình có ý đồ hay chủ động quá không?”
Hề Lâm Dao nhéo nhẹ hai má của Hoa Đan Di, bĩu môi:
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà cậu còn lo con gái chủ động sẽ bị người ta chê cười hả? Hoa Đan Di, cậu thích người ta thì cậu phải nói, nếu không bị người khác cướp mất, đừng có trách duyên cậu mỏng đấy.”
Hề Lâm Dao nhìn Hoa Đan Di vẫn còn đang phân vân thì có chút bực mình, vì vậy mới tiếp tục nói thêm:
"Đan Di à, có những chuyện không giống như những gì cậu nhìn thấy đâu. Được rồi, mình ra ngoài một chút. Cậu cứ từ từ mà suy nghĩ đi. Có điều mình đã nhắc cậu trước rồi đấy, sau này nếu có mất người thương thì đừng quay về mà khóc với mình."
Hề Lâm Dao nói xong liền đi ra xuống siêu thị dưới kí túc xá mua ít đồ ăn vặt. Chỉ còn mình Hoa Đan Di ở trong phòng, cô cầm điện thoại lên, cứ ngắm qua ngắm lại số liên lạc của Tiêu Tranh. Có lẽ Hề Lâm Dao nói đúng, nếu bây giờ Tiêu Tranh thực sự có người khác, Hoa Đan Di chắc chắn sẽ hối hận chết mất. Có điều cô vẫn chưa biết phải nói thế nào cả.
Trong lúc bối rối, ngón tay Hoa Đan Di vô tình chạm vào nút gọi. Cô nàng thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Trời ạ.” - Hoa Đan Di hốt hoảng kêu lên.
Rốt cục là kiếp trước cô đã tạo cái nghiệp gì vậy chứ. Hoa Đan Di cảm thấy nếu bây giờ tắt máy thì sẽ rất bất lịch sự, sau đó Tiêu Tranh nhìn thấy sẽ còn ngại hơn nhiều. Nhưng mà lỡ như đại thần bắt máy thì cô nên nói cái gì đây? Chẳng lẽ lại bảo: “Em gọi nhầm số.” Có trời mới biết Hoa Đan Di hiện tại muốn khóc như thế nào.
Không biết vô tình hay cố tình, điện thoại của Tiêu Tranh cứ reo như vậy nhưng Tiêu Tranh không hề có ý nhấc máy. Hoa Đan Di có chút chán nản… Hóa ra Tiêu Tranh ghét cô như vậy, không trừng còn đưa cô vào danh sách đen rồi ấy chứ. Hoa Đan Di thở dài:
“Được rồi, nếu 2 hồi chuông nữa thầy ấy không bắt máy thì mình sẽ ngắt kết nối. Như thế này cũng quá ngại rồi.”
Hoa Đan Di vừa nói xong thì trong điện thoại bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc:
“Đan Di, là em à?”
Hoa Đan Di bị giọng nói của Tiêu Tranh làm cho nhất thời luống cuống, thiếu chút nữa cô đã quăng luôn cái điện thoại đi vì ngại. Hai gò má của Hoa Đan Di nóng bừng, chẳng khác nào người mới đi nắng về cả. Bối rối một hồi, cuối cùng Hoa Đan Di cũng lên tiếng:
“Vâng, là em.”
Hoa Đan Di có cảm giác như bản thân đã trải qua cả một kiếp sinh tử để có thể cất lên 3 từ này vậy. Trong lòng Hoa Đan Di không khỏi run rẩy, chẳng biết Tiêu Tranh sẽ có phản ứng tiếp theo như thế nào đây. Đúng là dọa chết cô rồi.