Chương 8

Đèn nê-ông ngoài cửa quán rượu Kim Tiễn Hổ loé sáng, hai gã lưng hùm vai gấu, mấy người đàn ông áo đen vẻ mặt dữ tợn thỉnh thoảng đi qua đi lại ở lối vào tuần tra. Người sáng suốt vừa thấy, cũng biết đây không phải là địa phương đứng đắn gì.

Ngoài cửa thực không có bóng dáng của Hạ Quan Kiệt, Hạ Tâm Trữ không khỏi trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu có thể, cô cũng không muốn để Mạc Thiên Hòa biết người bắt chẹt uy hϊếp cô là anh trai ruột của cô. Cho nên xe vừa dừng lại, cô vội vàng nói với anh một câu: "Anh chờ em một chút." Liền nhanh chóng xuống xe đi về phía cửa vào của quán rượu.

"Chờ một chút."

Ngay lúc cô sắp đến trước quán rượu, Mạc Thiên Hòa đột nhiên từ phía sau đuổi theo cô, một tay giữ chặt cô lại.

"Em muốn một mình đi vào trong đó?" Vẻ mặt anh nghiêm túc hỏi cô.

"Em đã đến vài lần, cho nên không cần lo lắng." Vẻ mặt cô tỏ vẻ không có chuyện gì, muốn trấn an anh.

"Đã đến vài lần?" Anh át chế không được gầm nhẹ: "Loại địa phương này vì sao em lại đến vài lần?" Vẻ mặt nghiêm túc của anh không có vì sự trấn an của cô mà thả lỏng, ngược lại càng trở nên căng thẳng, cũng càng thêm phẫn nộ.

Cô nhất thời giật mình biết mình nói bậy mà ngậm miệng lại.

"Gọi điện thoại kêu người đòi tiền tự mình ra lấy." Thanh âm anh hòa nhã một chút, nhưng tay nắm cánh tay cô vẫn kiên định như cũ, ánh mắt chăm chú nhìn cô cũng đồng dạng.

"Em đi vào, thoáng cái là xong thôi, trong vòng một phút liền đi ra." Cô hướng anh cam đoan.

"Gọi người đó đi ra."

"Mạc Thiên Hòa..."

"Gọi người đi ra, nếu không liền rời đi." Anh một chút cũng không chịu thỏa hiệp, đưa ra điều kiện để cô hai chọn một.

Hạ Tâm Trữ nhìn thẳng anh sau nửa ngày, rốt cuộc rầu rĩ lấy điện thoại di động từ trong túi da ra, gọi điện thoại.

"Tôi ở bên ngoài." Cô nói với di động những lời này, liền bỏ đi động trở lại trong túi da, ngẩng đầu nhìn anh lần nữa: "Như vậy có thể chứ?"

"Có thể." Mạc Thiên Hòa gật gật đầu.

Anh nhìn ra được cô có chút tức giận. Nhưng anh tình nguyện làm cô tức giận, cũng không nguyện ý để cô có nguy hiểm gì.

Loại địa phương rồng rắn lẫn lộn này, ra vào phần lớn là đàn ông thích ăn chơi bài bạc, cô là một cô gái trẻ làm sao có thể đi vào cái chỗ này chứ? Nếu gặp phải khách uống rượu say đem cô nghĩ lầm thành gái bao bên trong còn động tay động chân với cô, cô biết làm sao bây giờ?

Ước chừng qua năm phút, một người đàn ông gầy yếu dùng bước chân có chút lung lay từ trong cửa chính quán rượu đi ra. Phía sau còn có hai gã đàn ông, như là đi theo giám thị người vừa ra kia, đứng ở khoảng cách nhất định, hai tay khoanh trước ngực nhìn chăm chú về hướng của bọn họ.

"Tốc độ cô đến thật là nhanh đấy, lấy tiền ra!" Gã đàn ông gầy yếu đi đến trước mặt bọn họ, cũng không thèm nhìn anh, liền đưa tay về phía Hạ Tâm Trữ nói.

Cô mím chặt môi, mặt không chút thay đổi lấy tiền từ trong túi da ra, đưa cho anh ta.

"Chờ một chút." Lúc gã đàn ông đưa tay lấy tiền thì Mạc Thiên Hòa đem tay của Hạ Tâm Trữ, tính cả tiền trong tay cô kéo lại.

Gã đàn ông gầy yếu rốt cuộc ngẩng đầu lên trừng hướng anh, mà Mạc Thiên Hòa cũng tại giờ khắc này mặt đối mặt với gã, thấy rõ diện mạo của kẻ bắt cóc.

"Hạ Quan Kiệt?" Anh trầm mặt xuống, át chế không được thấp giọng nói, muốn xác định mình thực không có nhận sai người.

Nháy mắt Hạ Tâm Trữ nhắm hai mắt lại.

"Anh là ai? Tôi quen anh à?" Hạ Quan Kiệt lung lay lắc lắc nhìn người trước mặt hỏi, cả người bốc ra toàn mùi rượu.

Xem hình dáng anh ta quả nhiên không có nhận sai người, nhưng làm sao lại có chuyện quá quắt như vậy? Mạc Thiên Hòa khó tin. Tuy vừa rồi trên đường đến đây, anh không ngừng nghĩ tên khốn bắt cóc cậu bé kia là ai, nhưng anh vạn vạn lần không nghĩ tới đáp án lại là tên khốn trước mặt này.

Trong nháy mắt, anh đột nhiên hiểu ra tất cả, hiểu ra được đây chính là nguyên nhân cô kiêm nhiều việc cùng với không thể giải thích với anh, càng là nguyên nhân chân chính cô thuỷ chung không đáp ứng lời cầu hôn của anh.

Một người mất đi lương tri, không ngừng lấy thân tình, lấy một đứa trẻ làm uy hϊếp vơ vét tiền tài, lại là quỷ hút máu làm sao cũng đá không ra.

Những ngày như vậy, cô rốt cuộc đã phải một mình chịu đựng bao lâu rồi đây? Anh cảm thấy tâm rất đau.

"Đứa nhỏ đâu?" Anh miễn cưỡng kiềm chế muốn động thủ đem tên khốn khϊếp trước mắt này đánh cho nhừ tử, mặt không chút thay đổi hỏi.

"Các người mang theo hai mươi vạn đến?" Vẻ mặt Hạ Quan Kiệt kinh hỉ hỏi.

"Hai mươi vạn?" Mạc Thiên Hòa nhìn về phía Hạ Tâm Trữ: "Anh ta đòi em hai mươi vạn, không phải mười vạn mà thôi?"

Cô khó xử đến nói không nên lời, chỉ có thể trầm mặc cúi đầu.

"Chỉ có mười vạn là đừng muốn mang đi cây rụng tiền của tôi." Hạ Quan Kiệt nấc rượu nói, sau đó hướng em gái xòe tay nói: "Lấy tiền ra."

Hạ Tâm Trữ muốn đưa tiền trên tay ra cho anh ta, lại phát hiện Mạc Thiên Hòa gắt gao cầm tay của cô, khiến cô hoàn toàn không thể cử động. Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn cô không chuyển mắt, giống như luôn luôn đợi cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Vì sao em muốn cho anh ta tiền?" Anh hỏi cô.

Cô trầm mặc không nói, Hạ Quan Kiệt chờ ở một bên có chút không kiên nhẫn trực tiếp giúp cô trả lời.

"Bởi vì cô ta không cho tôi tiền, tôi đành phải lấy cây rụng tiền đi đổi tiền. Có một gốc cây rụng tiền thật tốt, ha ha..."

"Tiểu Dịch là con của anh, không phải cây rụng tiền!" Hạ Tâm Trữ nhịn không được rống giận.

"Không phải đều giống nhau sao? Ha ha..."

Anh ta đắc ý cười to khiến Mạc Thiên Hòa thiếu chút nữa liền ra quyền đánh.

"Ít lời vô nghĩa, tiền đâu? Còn không nhanh chóng đưa cho tôi." Thu hồi tiếng cười, Hạ Quan Kiệt không kiên nhẫn lại đưa tay thúc giục.

"Chỉ cần có hai mươi vạn, đứa nhỏ sẽ để chúng ta mang đi phải không?" Mạc Thiên Hòa vẫn gắt gao cầm tay Hạ Tâm Trữ, mở miệng hỏi.

"Như thế nào, anh muốn cho tôi hai mươi vạn sao?" Hạ Quan Kiệt lập tức quay đầu nhìn anh, vẻ mặt tham lam.

"Chúng ta muốn gặp lại đứa nhỏ trước, đứa nhỏ ở đâu?" Anh nói.

"Mạc Thiên Hòa..." Hạ Tâm Trữ muốn nói lại thôi nhìn anh, không biết nên ngăn cản anh, hay là nên cám ơn anh. Chỉ cần có hai mươi vạn, Tiểu Dịch có thể trở lại bên người cô lần nữa. Nhưng nếu thực cho hai mươi vạn một lần, khó bảo toàn Hạ Quan Kiệt sẽ không ăn tận xương tuỷ, về sau đem suy nghĩ kiếm trác đến trên người anh.

"Bây giờ cây rụng tiền không có ở trong này, anh cho tôi tiền trước –" Hạ Quan Kiệt tham lam nói.

"Trước khi thấy được đứa nhỏ, một đồng tiền anh cũng đừng tưởng lấy được." Mạc Thiên Hòa lạnh lùng đánh gãy anh ta.

"Nó ở nhà bạn tôi, hiện tại khuya như vậy có thể đã ngủ..."

"Anh muốn dẫn chúng tôi qua đón cậu bé, hay là bảo bạn anh mang cậu bé tới. Anh tự mình quyết định, hoặc là muốn chúng tôi đem tiền mang đi cũng được." Mạc Thiên Hòa để anh ta lựa chọn, biểu tình hờ hững, thái độ cường ngạnh, một chút đường sống thương lượng đều không cho.

"Mẹ nó!"

Hạ Quan Kiệt bỗng nhiên chửi một tiếng, xoay người đi trở về trước mặt hai người đến giám thị bọn họ, nói gì đó với bọn họ, sau đó liền gặp một người trong đó xoay người đi trở về trong quán rượu.

Một lát sau, người nọ đi rồi quay lại, trên tay còn giữ một đứa nhỏ.

"Tiểu Dịch!" Hạ Tâm Trữ quả thực không dám tin rằng anh trai lại thật sự đem cậu bé mang tới loại địa phương này. Cô vừa tức giận, lại đau lòng, thương tâm.

Nghe thấy tiếng gọi của cô, cậu bé lập tức quay đầu tìm cô, sau khi tìm được, chỉ là trầm mặc mà bi thương nhìn. Vẻ mặt thành thục vượt quá tuổi kia khiến Mạc Thiên Hòa trong khoảnh khắc hiểu được tâm tình của Hạ Tâm Trữ.

"Người đó, các người thấy rồi, tiền đâu?" Hạ Quan Kiệt đi trở về tới trước mặt bọn họ, vươn tay hỏi.

Hạ Tâm Trữ chẳng biết làm sao ngẩng đầu nhìn anh ta. Trên tay bọn họ chỉ có mười vạn đồng thôi!

"Chờ anh một chút." Mạc Thiên Hòa trấn an nói với cô, sau đó đi về phía ngân hàng bên cạnh quán rượu, muốn vay mười vạn.

Quán rượu mở bên cạnh ngân hàng, rất có đầu óc phải không? Khi khách uống rượu thiếu tiền, chỉ cần đi qua bên cạnh vay là được.

Mạc Thiên Hòa lợi dụng dịch vụ cho mượn tiền, lấy ra mười vạn tiền mặt nữa, sau khi đi trở về bên cạnh Hạ Tâm Trữ, mang tiền giao cho cô.

"Cám ơn." Cô thấp giọng nói cám ơn với anh.

"Anh đi mang đứa nhỏ về." Anh nói với cô.

"Cám ơn." Cô gật đầu lại nói cám ơn anh, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng chua chát.

"Nhanh đưa tiền cho tôi." Hạ Quan Kiệt gấp không kịp đợi thúc giục.

"Đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không cho anh tiền nữa." Hạ Tâm Trữ nói cho anh ta, sau đó mới mang tiền trên tay đưa anh ta.

Hạ Quan Kiệt cơ hồ là giật lấy cọc tiền lời, sau đó nhanh chóng lật một lượt, lại cân nhắc trọng lượng, sau đó nhếch miệng cười.

"Xem, đây không phải tiền sao? Ha ha..." Anh ta xoay người giơ cao tay cầm tiền dương dương tự đắc nói với người áo đen, nói xong, cũng không quay đầu lại đi trở về quán rượu, ngay cả nhìn cũng không nhìn con mình một cái.

******

Thật vất vả dỗ Tiểu Dịch mẫn cảm đi ngủ. Hạ Tâm Trữ đi ra khỏi phòng, sau đó ngửi thấy trong phòng có hương vị của lẩu cay.

Cô ngạc nhiên dừng bước lại, hoài nghi mũi mình có phải có vấn đề hay không? Nhưng hương lẩu cay lại nồng đậm như vậy, cô không có khả năng bởi vì bụng đói kêu vang mà xuất hiện ảo giác chứ? Hơn nữa là ảo giác trên khứu giác.

Mùi không phải từ hướng nhà bếp hay phòng ăn truyến đến, có vẻ như là từ hướng phòng khách kia. Tuy hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, cô vẫn nhịn không được bị mùi hấp dẫn đến phòng khách, tìm tòi kết quả.

Trong phòng khách cái gì cũng không có. Nhưng trên ban công vườn hoa ngoài cửa sổ, nơi ấy không chỉ có thêm một cái bàn, trên bàn còn có nhiều cây nến lay động theo gió, còn có một cái nồi toả mùi thơm bốn phía, lẩu cay đang sôi trào.

"Ông trời!" Cô hô nhỏ ra tiếng, bước về phía trước, đẩy lùi rèm cửa đi vào ban công.

Nghe thấy rèm cửa bị đẩy ra, Mạc Thiên Hòa vừa đứng ở bên cạnh ban công nhìn cảnh đêm, vừa chờ cô xoay người mỉm cười.

"Tiểu Dịch ngủ rồi?" Anh nói.

"Anh có phép thuật sao?" Cô nhìn một bàn khiến cô thèm thuồng, thật kinh hỉ thốt lên hỏi.

Anh đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.

"Em đói không? Đến đây." Anh kéo ghế dựa ra cho cô, đỡ cô ngồi xuống.

"Anh làm như thế nào?" Trên mặt cô tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc.

"Gọi điện thoại kêu bên ngoài đưa tới." Anh trước múc cho cô một bát, rồi mới múc cho mình.

"Em không biết ngay cả lẩu cay cũng có phục vụ đưa ra ngoài."

"Cái này phải xem đối tượng phục vụ là ai."

"Ý tứ, anh là nhà giàu?"

"Ý tứ, anh là bạn cũ." Anh nhếch miệng cười với cô: "Ông chủ quán này là bạn anh quen được khi còn trẻ, có duyên nên lại gặp nhau, phát hiện cậu ấy kinh doanh quán lẩu cay ăn rất ngon, giá cả lại không cao, cho nên anh liền thường giới thiệu khách hàng hoặc bạn bè đến ăn. Sau đó, là được cơ hội điện thoại phục vụ đến tận nhà."

"Có bạn như vậy thật tốt." Cô từ đáy lòng nói.

"Đúng vậy."

Tạm dừng nói chuyện với nhau, hai người chuyên tâm dùng mĩ vị cho cái bụng của mình ăn no, thỏa mãn cơn thèm ăn.

Hạ Tâm Trữ ăn được món ngon, cứ ăn không ngừng. Mạc Thiên Hòa lại ăn mà liên tiếp lau mồ hôi, liên tiếp uống nước.

Nhất thời, Hạ Tâm Trữ hiểu được một chuyện, đó là người đàn ông này căn bản là không thích cay. Anh ấy sở dĩ chọn ăn lẩu cay chỉ là vì muốn cùng cô ăn mà thôi. Việc này khiến cô không thể không động lòng, không thể không cảm kích, không thể không thương cái sự ngu ngốc của anh.

"Hiện tại anh còn muốn cưới em không?" Cô buông bát đũa, đột nhiên mở miệng hỏi.

"Đương nhiên." Mạc Thiên Hòa ngẩng đầu nhìn cô, không chút do dự trả lời.

"Em có một đứa nhỏ phải nuôi." Cô nói.

"Anh không để ý nhiều thêm một người nhà." Anh nhìn cô không chớp mắt.

"Em còn có một người anh trai giống như quỷ hút máu, chỉ cần một ngày em không thể ngừng quan tâm Tiểu Dịch, anh ta sẽ không đình chỉ vơ vét tài sản của em." Tuy cô từng thề son sắt tự nói với chính mình sẽ không cho anh ta tiền nữa. Nhưng cô biết, Tiểu Dịch là nhược điểm trí mạng của cô.

"Tiền, anh có."

"Em không cần anh bởi vì quan hệ với em, cũng bị rơi vào trong vực sâu vĩnh viễn vô tận này." Cô chua sót lắc đầu nói.

"Đây mới là vấn đề đúng không? Bởi vì không muốn anh bị liên luỵ. Nhưng anh không để ý –"

"Nhưng em để ý." Vẻ mặt cô ủ dột đánh gãy anh: "Trừ bỏ không muốn anh bị liên luỵ, em lại càng không muốn để Hạ Quan Kiệt được nước làm tới, tuy anh ta đã sớm đã như vậy. Nhưng đối tượng là em thì mỗi lần anh ta mở miệng chỉ có thể muốn một, hai vạn, bởi vì em chỉ có loại năng lực ấy mà thôi. Nhưng đổi thành anh sẽ không giống, mười vạn, hai mươi vạn, một trăm vạn, hai trăm vạn, thậm chí một ngàn vạn, hai ngàn vạn, anh ta đều có thể nói ra được, anh biết không?" Cô nói với anh.

"Anh sẽ không để anh ta đòi lấy tuỳ tiện."

"Lúc bắt đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng không có ích." Cô khổ không thể tả lắc đầu, thanh âm khàn khàn tựa như khóc: "Anh ta luôn có biện pháp bắt em lấy tiền ra, bởi vì anh ta biết em quan tâm Tiểu Dịch. Mà anh tiếp tục liên luỵ với em, không lâu sau anh ta sẽ biết anh quan tâm em, thực sự sẽ lợi dụng em đến uy hϊếp anh. Biết rõ như thế, em sao có thể trơ mắt để nó phát sinh?"

Mạc Thiên Hòa vốn định nói với cô không cần lo lắng, anh cũng không phải dễ bị uy hϊếp, anh có một trăm phương pháp có thể đối phó loại người thối nát này. Nhưng suy nghĩ một chút lại thấy cho dù anh có nói như vậy, cô cũng không nhất định tin tưởng yên tâm. Nếu cứ nói như vậy, chi bằng trước làm rõ ràng cô rốt cuộc muốn dùng chiêu thức nào đối phó với tên anh trai khốn khϊếp kia.

"Em đã thử qua tìm pháp luật giải quyết chưa?"

"Anh ta dù sao là ba đứa nhỏ, mà em chỉ là cô của nó thôi."

"Chỉ cần có chứng cứ, pháp luật sẽ đứng về phía em."

"Em không có tiền mời luật sư." Mỗi phân tiền cô vất vả kiếm được đa số đều bị anh ta lấy đi rồi.

"Hiện tại có."

"Cho dù tranh thủ tới quyền giám hộ cũng vô ích, trải qua vài năm này, em đã rất hiểu sự ti bỉ vô sỉ cùa Hạ Quan Kiệt." Cô chua sót nói.

"Em tin tưởng anh chứ?" Mạc Thiên Hòa trầm mặc xuống, đột nhiên hỏi cô.

Hai mắt Hạ Tâm Trữ nhìn anh chằm chằm, không chút do dự gật gật đầu.

"Một khi đã tin tưởng anh, liền đem việc này giao cho anh xử lý, không cần phiền não vì anh ta nữa được không?" Anh ôn nhu trấn an.

Cô không có biện pháp bởi vì anh nói vậy mà không phiền não nữa, trái lại, cô càng lo lắng.

"Anh muốn xử lý như thế nào?" Vẻ mặt cô lo lắng.

Mạc Thiên Hòa cười khẽ, vươn tay lướt qua mặt bàn nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày nhíu chặt của cô.

"Không cần lo lắng như vậy." Anh ôn nhu khuyên bảo: "Anh sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn anh ta. Dù sao anh ta cũng là anh trai em, cũng là ba Tiểu Dịch. Anh sẽ đi tìm luật sư thương lượng xem có biện pháp gì có thể trước cho em lấy được quyền giám hộ Tiểu Dịch, sau đó tính sau."

"Em lo lắng chính là anh, anh không biết Hạ Quan Kiệt này vài năm nay đã thay đổi bao nhiêu. Không cần vì em hoặc Tiểu Dịch mà tiếp xúc với anh ta, bị trở thành mục tiêu của anh ta. Anh làm ơn đáp ứng em!" Cô gắt gao cầm lấy tay anh yêu cầu.

"Anh tình nguyện bị trở thành mục tiêu, cũng tốt hơn thấy em hay Tiểu Dịch bị trở thành đích ngắm." Anh ôn nhu lắc đầu nói với cô.

"Không cần như vậy."

"Không có biện pháp."

"Vì sao? Chỉ cần–"

"Anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị thương hoặc bị uy hϊếp, mà bản thân lại khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc không để ý tới, trừ phi anh chết." Anh đột nhiên cường ngạnh nói.

"Không nên nói bậy!" Sắc mặt cô hơi hơi trở nên trắng.

"Thực xin lỗi." Anh lập tức giải thích, như là hiểu được sự sợ hãi và mẫn cảm của cô với chữ "chết" này: "Nhưng cưng à, em phải hiểu một chút, tựa như anh sẽ không bắt buộc em gật đầu gả cho anh, em cũng không thể bắt buộc anh phải làm như thế nào. Chúng ta đều có sự tự chủ của riêng mình cùng quyền quyết định." Anh ôn hòa nói, nhưng quyết tâm trong lời nói vẫn cường ngạnh như cũ.

Hạ Tâm Trữ trầm mặc không nói nhìn anh, có loại bất đắc dĩ không có cách nào cùng buồn rầu.

Cô rốt cuộc nên làm sao mới có thể ngăn cản anh tiến vào hang hổ đây? Sở dĩ Hạ Quan Kiệt nguy hiểm cũng không vì bản thân anh ta, mà là ở nhóm chủ nợ bị anh ta thiếu nợ, những lưu manh hắc đạo ăn tươi nuốt sống người.

Cô nhất định phải ngăn cản anh lấy thân thử hiểm, mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định phải.

"Nếu..." Cô nhìn anh, do dự mở miệng: "Nếu em nói em nguyện ý kết hôn với anh, nhưng điều kiện là anh không thể đi tìm anh ta, anh nguyện ý không?"

"Em là nghiêm túc sao? Chỉ cần anh không đi tìm anh ta?" Ánh mắt anh gắt gao chăm chú nhìn cô, toàn thân vì áp lực vui sướиɠ mà cương cứng.

Cô gật đầu.

"Vậy nếu anh ta tìm đến anh thì sao?" Anh hỏi.

"Em sẽ từ hết những công việc đang làm, cách xa những nơi anh ta có thể tìm được em, cũng sẽ đổi nhà trẻ của Tiểu Dịch. Em sẽ tận lực, hết khả năng che dấu hành tung của mình và Tiểu Dịch để anh ta không tìm thấy. Nếu như vậy mà anh ta còn tìm được em hay Tiểu Dịch, thậm chí tìm tới anh, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết."

Không nghĩ hai vấn đề khó khăn không nhỏ khiến anh phiền não, lại ở trong nháy mắt không cần lực thổi liền dễ dàng giải quyết. Anh thiếu chút nữa lớn tiếng cảm tạ tên khốn kiếp Hạ Quan Kiệt, cảm tạ vì anh ta mà rốt cục khiến Tâm Trữ hạ quyết tâm một bước cuối cùng này, đi vào trong thế giới hạnh phúc anh chuẩn bị cho cô.

"Anh sẽ cho em hạnh phúc, yêu em cả đời." Mạc Thiên Hòa biểu tình chuyên chú mà nóng bỏng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng hứa hẹn với cô.

"Ý tứ chính là anh đồng ý chấp nhận điều kiện của em?"

"Không chút do dự."

Cô không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Như vậy về ngày kết hôn..."

"Liền ngày mai đi."

"Ngày mai?" Cô nhịn không được kêu lên sợ hãi, hai mắt trừng lớn nhìn thấy anh đối cô nhếch miệng cười.

"Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, phòng ngừa em đổi ý." Anh nói.

******

Ngày thứ hai đi làm liền bởi vì kết hôn mà xin phép nghỉ. Trên thế giới này trừ cô ra, sẽ không có người thứ hai chứ?

Hạ Tâm Trữ tuy rất thích công việc mới này, nhưng da mặt cô có dày, cũng không có mặt mũi về công ty đi làm tiếp. Hơn nữa đảm đương chủ hôn cho bọn họ hôm đó, tất cả người chứng hôn đột nhiên đều là người trong công ty, phó tổng tài, Trần quản lí phụ trách phỏng vấn cô, cùng với Lý quản lí trong tổ của cô.

Làm ơn, phó tổng tài cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, kết quả anh ta lại cười cúi đầu với cô, còn tôn xưng cô là phu nhân, hại cô hoàn toàn không thể nói gì mà chống đỡ.

Trần quản lí nụ cười đầy mặt cũng không cần nói, dù sao ông ta đã sớm biết Mạc Thiên Hòa muốn theo đuổi cô, muốn cưới cô. Vấn đề là rốt cuộc anh mời Lý quản lí cấp trên trực thuộc của cô tới làm gì?

"Đương nhiên muốn cho cấp trên trực thuộc của em biết em là bà xã của anh, như vậy khi anh bận, ông ấy mới có thể giúp anh chiếu cố em." Mạc Thiên Hòa theo lý thường đương nhiên nói với cô, hại cô đánh anh. Chẳng qua mọi người ai cũng đều rất thật tâm chúc mừng bọn họ.

"Lý quản lí năm nay bốn mươi hai, đã có một cô con gái lên cấp 3, đây mới là nguyên nhân Thiên Hòa lựa chọn Lý quản lí chiếu cố cô. Cậu ấy đề phòng mấy người đàn ông chưa lập gia đình như chúng tôi giống phòng cướp, sợ cô sẽ bị chúng tôi cuỗm chạy." Sau đó phó tổng tài lại cười trộm nói cho cô, hại cô vừa thẹn vừa quẫn đến hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Buổi tối hôm đó, Mạc Thiên Hòa đột nhiên quyết định mang cô đi hưởng tuần trăng mật. Vốn anh là muốn mang cô ra nước ngoài chơi, nhưng lo lắng tới Tiểu Dịch không có hộ chiếu, liền quyết định sửa thành du lịch trong nước.

Ba người bọn họ, từ đầu Đài Loan chơi tới cuối Đài Loan, lại từ cuối Đài Loan chơi lên đầu Đài Loan, chơi suốt nửa tháng.

Trong nửa tháng ấy, cảm tình của anh và Tiểu Dịch từ mới lạ trở nên quen thuộc, lại từ quen thuộc trở nên giống như cha con. Hiện tại thời gian Tiểu Dịch dính vào dượng của cậu bé, thậm chí còn nhiều hơn thời gian cậu bé dính với cô của mình, hại cô nhịn không được có chút ghen tị.

Tuần trăng mật mang theo một đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này còn không phải của mình. Chuyện ngốc như vậy, trên thế giới này trừ ra anh, sẽ không có người đàn ông thứ hai nào làm như vậy. Cô thật sự rất yêu, rất yêu tên ngốc này.

"Cậu nhóc kia ngủ?" Tên ngốc từ trong phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn lông lau mái tóc còn nhỏ nước.

Cô gật đầu, đi lên trước tiếp nhận khăn lông trên tay anh, ra hiệu anh ngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho anh.

"Ba ngày chơi như vậy có thể trụ đến lúc ăn xong bữa tối, tắm xong mới ngủ, em đã thấy thật không thể tin được." Cô nói với anh.

"Cậu nhóc thực còn nhỏ mà gan lớn, cái gì đều dám chơi." Mạc Thiên Hòa mỉm cười nói.

Ban ngày bọn họ ở Lúc Phúc thôn chơi cả ngày, chỉ cần không hạn chế tuổi hay chiều cao, cậu nhóc kia mọi thứ đều đến, chơi tới thiếu chút nữa rơi xuống. Hai người lớn bọn họ nếu không phải cùng tiếp sức thay ca, sớm đã mệt xỉu.

"Cám ơn anh." Hạ Tâm Trữ nhịn không được mở miệng nói cám ơn.

Mạc Thiên Hòa duỗi tay ra liền đem cô từ phía sau ôm tới trên đùi mình.

"Cám ơn cái gì?" Anh để nhẹ trán mình lên trán cô, chuyên chú nhìn cô chằm chằm, ôn nhu hỏi.

"Tất cả." Cô hôn anh một cái.

"Anh thấy vui hơn với phương pháp cám ơn này, hôn anh một cái nữa." Hai mắt anh sáng lên.

Cô khẽ cười một tiếng, nhanh chóng lại hôn một cái lên môi anh.

"Một cái nữa." Thanh âm của anh đột nhiên trở nên có chút khàn khàn.

Cô rốt cuộc át chế không được phát ra tiếng cười khẽ, sau đó vươn tay vòng qua cổ anh, nâng đầu lên khẽ cắn môi của anh, khıêυ khí©h liếʍ nhẹ. Thẳng đến khi anh đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, một động tác xoay người liền đè cô lên giường, đổi bị động thành chủ động thật sâu cuồng hôn cô.

Đêm, chỉ mới bắt đầu.