- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!
- Chương 64
Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!
Chương 64
Túc Duy An phát hiện mình bị sốt sau khi xuống máy bay.
Trúng gió mấy ngày trước kéo đến hôm nay mới phát bệnh, cậu có chút cười ra nước mắt, từ biệt người khác liền vội vàng dừng xe taxi về nhà.
Ngay khi tủ y tế ở nhà được mở ra, một hàng thuốc ngăn nắp hiện ra trước mặt, cậu lấy ra vài hộp thuốc không cần nhìn kỹ, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên.
Cậu vừa ăn cơm trên máy bay cũng không đói lắm, uống thuốc xong liền nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.
Những bức tranh vẽ trong trạng thái này có thể không sử dụng được, và cậu không có ý định ép buộc bản thân.
Nửa mê nửa tỉnh, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra, thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại di động ra, tìm hộp chat của Đàm Tự, cẩn thận nhắn một câu: "Từ ca, tôi về nhà rồi."
Đàm Tự không có trả lời, liền trực tiếp gọi điện thoại.
"Làm sao lâu như vậy."
Túc Duy An bóp mũi hai cái, cố gắng điều chỉnh giọng nói: "Thực xin lỗi, lúc trước quên mất."
Bên kia im lặng một lúc: "Giọng nói sao vậy."
Lập tức bị phát hiện, Túc Duy An đưa mu bàn tay còn lại đặt ở trên trán: "Có lẽ bị cảm lạnh."
“Đi bệnh viện chưa?” Đàm Tự hỏi.
Túc Duy An: "Tôi uống thuốc rồi, ngủ một giấc liền ổn rồi..."
Sau khi cúp điện thoại, Túc Duy An thay vào đó không ngủ được.
Không biết có phải do điện thoại quá gần hay không. Giọng nói thấp của Đàm Tự vẫn còn văng vẳng bên tai. Cậu dường như không có sức đề kháng với giọng nói của Đàm Tự, cộng thêm dưới tác dụng của cơn sốt, quá đau.
Đáng tiếc khi chỉ có tai cảm thấy nóng, đang cố gắng đấu tranh để lấy chăn bông thì chuông cửa vang lên.
Thời gian này đáng nhẽ không có ai đến…Tô Duy An do dự một chút, đi tới gần mắt mèo xem xét.
Đó là Đặng Văn Thuỵ, phía sau còn có một người đàn ông.
“Lớn như vậy rồi, phát sốt sao sốt sao lại không đi bệnh viện?” Đặng Văn Thuỵ ngay khi bước vào cửa đã mắng cậu, sau đó quay đầu lại nói: “Bác sĩ Trần, vậy thì làm phiền anh rồi. "
“Không sao.” Bác sĩ Trần tuổi tác lớn hơn một chút, đeo một cái túi lớn sau lưng, sau khi cười gật đầu với Túc Duy An, anh ta lấy ống nghe và nhiệt kế trong túi ra, Túc Duy An thậm chí có thể nhìn thấy mơ hồ có ống tiêm và một vài chai nước truyền bên trong.
"Chuyện này ..." Túc Duy An hai mắt vô hồn.
“Bác sĩ riêng của nhà họ Đặng, vừa rồi Đàm Tự gọi điện cho cậu và nói rằng cháu bị ốm. Bảo cậu đưa bác sĩ Trần đến khám.” Đặng Văn Thuỵ bước tới, dùng lòng bàn tay đo nhiệt độ. “Rất nóng... Bác sĩ Trần, hãy xem. "
Sau khi đo nhiệt độ cơ thể là 39,2.
Bác sĩ Trần không do dự quá nhiều, anh đóng gói các phong bì nhỏ đựng thuốc cần lấy vào mỗi thời điểm và đưa cho Túc Duy An để cậu nhớ uống theo đúng giờ.
“Không cần truyền sao?” Đặng Văn Thuỵ nắm lấy tay áo bác sĩ Trần.
“Không, trên thực tế, tốt nhất là không nên truyền dịch nếu có thể uống thuốc.” Bác sĩ Trần thu dọn ba lô và để lại danh thϊếp cho Túc Duy An. “Nếu ngày mai vẫn còn sốt, hãy gọi cho tôi.
Túc Duy An nhận lấy nhanh chóng: "... Được rồi, cám ơn bác sĩ."
“Sau này sinh bệnh phải nói cho chú!” Đặng Văn Thuỵ vừa định đưa bác sĩ Trần về, nửa đường đã quay lại. “Ngủ đi, ngày mai cháu không cần phải đến công ty. Cậu giúp cháu xin nghỉ. "
"Không cần," Túc Duy An lo lắng nói, "... Chỉ là bệnh nhẹ, ngày mai sẽ ổn, không cần xin nghỉ."
Đặng Văn Thuỵ thở dài: "Được rồi, nhưng nếu sáng mai cháu vẫn còn sốt, chú không được phép ra khỏi nhà."
Sau khi Đặng Văn Thuỵ rời đi, Túc Duy An quấn chăn bông, không biết là do tác động tâm lý hay do chăn bông, cậu cảm thấy cả người thật ấm áp.
Điện thoai ting một tiếng
Đàm Tự: Nhớ uống thuốc đúng giờ.
Vừa nhìn liền biết vừa mới hỏi qua bác sĩ Trần.
Túc Duy An đáp một chữ “dạ”, nghĩ một lúc, ba phút sau không nhịn được bổ sung một câu: "Cảm ơn Từ ca.”
Đàm Tự lúc này đang ngồi trên xe đi sân bay.
Anh khẽ cong miệng, đóng hộp thoại, tải QQ di động từ cửa hàng phần mềm, và tìm thấy AnAn với cái đầu cừu nhỏ trong số vài người bạn.
Công ty có một phần mềm trò chuyện đặc biệt. Anh ấy đã quen với việc sử dụng WeChat hơn và chưa bao bao giờ sử dụng QQ trên điện thoại. Anh nhấp đến hộp thoại và định gửi một dấu hỏi để trêu chọc Túc Duy An, suy nghĩ một lúc vẫn không gửi nó, động ngón tay, nhấp vào không gian của Anan trước.
Không có một tin nhắn nào trong vòng kết bạn WeChat của Túc Duy An, nhưng rất nhiều bài đăng đã được đăng trong tường nhà, những bài đăng mới nhất đã được đăng cách đây ba tháng.
[Tạm thời không nhận bất cứ đồ vật, nhân vật, tranh chân dung, truyện tranh,…xin cúi đầu. 】
[Hôm nay có bản nháp, nếu cần có thể trực tiếp chọc QQ của tôi.]
...
Hơn trăm bài viết, tuy số lượng nhiều nhưng Đàm Tự lướt đến hiện tại, hầu như chỉ toàn bài về công việc, bản nháp, v.v., thỉnh thoảng mới đăng lại được một số bài vẽ thần tượng nhỏ ở giữa chừng.
Chuẩn bị nghỉ việc, bài đăng cuối cùng.
[Kiên quyết]
Không có dấu chấm câu, không có biểu cảm, và không có hình ảnh. Thời gian là sáu năm trước, và ... đã nửa năm kể từ lần tiếp theo.
Đến thời điểm này, Đàm Tự càng chắc chắn rằng đây là QQ của Túc Duy An.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu trước khi thoát ra khỏi phần mềm, và ý định trêu chọc Túc Duy An ban đầu của anh đã biến mất.
Cậu nhóc, điều đó thật đáng buồn.
Khi đến sân bay, một ứng dụng truyện tranh nào đó cuối cùng cũng được tải xuống, anh đang ngồi ở nhà ga VIP, trên tay xoay chiếc thìa, khuấy cà phê lần lượt, mở phần mềm và đăng ký tài khoản.
Định tìm kiếm Anan, nhưng thấy rằng manga của cậu ấy đã nằm trong danh sách phổ biến trên trang chủ.
Tên là "Người hầu máu".
Anh nhấp một ngụm cà phê và lặng lẽ nhìn nó.
Phong cách truyện rất đẹp, nam chính là sinh viên đại học, lúc đầu còn cười đùa nghịch ngợm với các bạn trong lớp.
Trong nửa đầu của tập đầu tiên, cô gái Nhật Bản mà Đàm Tự nhìn thấy trong quảng cáo nhỏ xuất hiện.
Ân, nữ chính xuất hiện rất nhanh, cho một nhận xét tốt.
Ngay sau đó, trong trường học xuất hiện một con mèo xám, nhìn thấy nam chính liền đi theo nam chính trở về nhà không nói một lời.
Đến đây, phân cảnh vẫn còn ấm áp.
Rồi bước ngoặt đã đến, nam chính trở về nhà, phát hiện gia đình gặp nạn- mẹ anh bị gϊếŧ, bố anh mất tích, hành lang bê bết máu.
Nam chính đang sửng sốt thì nghe thấy trong phòng có tiếng động, kinh hãi mở cửa ra, nữ chính đang quỳ trên mặt đất, mặc bộ kimono dính máu, nhìn nam chính cười toe toét.
…… Là hình ảnh mà Đàm Tự nhìn thấy trong quảng cáo nhỏ.
Trước đây chỉ lật vài trang đầu, không ngờ nội dung sau lại như thế này.
Anh tiếp tục xem với một biểu hiện phức tạp.
Nhìn thấy nhân vật nam chính sắp bị gϊếŧ, con mèo xám biến thành hình người và đấm nhân vật nữ chính theo phản xạ.
...... Nam chính có thể đánh nữ chính sao?
Nữ chính đã đánh nhau với mèo xám, cuối cùng nữ chính bỏ trốn, ông chú đẹp trai bị mèo xám biến thành đã vỗ vào đầu nam chính, nói rằng sẽ bảo vệ anh trong tương lai.
Nữ chính bỏ trốn? Có khả năng đó là nữ phụ?
Con mèo xám nói với nam chính rằng nữ chính là ma cà rồng, và cha của nam chính cũng là ma cà rồng, trong khoảng thời gian này ma cà rồng tham gia đấu đá nội bộ, gia đình anh ta trở thành nạn nhân mà nam chính phải làm một giao ước máu với con mèo xám để tự cứu mình.
Cũng được, cậu nhóc viết cốt chuyện liền mạch.
Nước mắt lưng tròng, nam chính hỏi chú mèo xám giao ước bằng máu như thế nào.
Mèo xám cười xấu xa, cúi đầu hôn lên môi nam chính.
Hôn rồi, nam chính, môi.
Đàm Tự nhướng mày, buồn cười.
Cậu nhóc vẽ truyện tranh kiểu này, chả trách trước đây nó hỏi, cậu cứ chối không nói.
Truyện không dài, không bao lâu Đàm Tự liền xem xong.
Anh xoay người đi vào phòng hút thuốc bên cạnh, trước khi nụ cười trên môi vẫn chưa thu lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thích Như Dịch.
“Cô sắp xếp đem tất cả “phiên bản đầy đủ” cả tập truyện 《Người hầu máu》 trên mạng gửi vào hộp thư của tôi.” Đàm Tự nói, “Không, tìm tất cả các tác phẩm của tác giả. "
Trợ lý Thích chưa từng làm qua chuyện này, nghe xong sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ra: "... Được."
Đã một tuần sau khi từ Nhật Bản trở về, Đàm Tự chưa từng xuất hiện ở công ty, ngay cả lúc xem lại bản vẽ cũng không thấy người.
Nhân vật của Túc Duy An thông qua ba bức, và kết quả là khá tốt.
Cuối tháng, thời tiết lại trở nên lạnh hơn, lại thấy trời sắp có tuyết, Túc Duy An đang đứng bên bàn của Lưu Dân Nhiễm, nghe ông chỉ ra những chỗ cần sửa đổi trong bức tranh cậu rụt cổ lại.
Máy sưởi bật, nhưng Lưu Dân Nhiễm có chút sợ nóng, cửa sổ mở ra một khe, gió lạnh thổi vào.
Sau khi nói chuyện công việc, Túc Duy An trở về chỗ ngồi và phát hiện có một tin nhắn trong nhóm WeChat bốn người.
Ban đầu có năm người, nhưng sau khi Lăng Nguyên và tiểu minh tinh chia tay liền biến thành 4 người.
Lăng Nguyên: @Lão Đặng, anh muốn tổ chức sinh nhật của mình như thế nào?
Túc Duy An: Sinh nhật của chú? Khi nào...
Khi nó được gửi đi, cậu có chút xấu hổ, rõ ràng là sinh nhật của người thân, nhưng Lăng Nguyên còn nhớ rõ hơn.
Lăng Nguyên: [Đột nhiên vui mừng.jpg] Tiểu An An, nhớ cậu! Hôm nay đi ăn không?
Túc Duy An cảm thấy ở một mình với Lăng Nguyên sẽ rất kỳ quái, do dự một lúc rồi trả lời: Tôi sợ sẽ không được, tôi phải làm thêm giờ ...
Lăng Nguyên: Vậy lần sau, ngày kia sinh nhật của Đặng Văn Thuỵ @Lão Đặng @Lão Đặng @Lão Đặng.
Đặng Văn Thuỵ: Không đón sinh nhật, không rảnh.
Lăng Nguyên: Phải không, đáng tiếc, cháu trai nhỏ của anh nhắn riêng và hỏi tôi nên tặng món quà gì.
Túc Duy An, người không nhắn tin riêng cho Lăng Nguyên mặt sững sờ.
Đặng Văn Thuỵ: Vậy cùng ăn cơm đi, An An.
Túc Duy An vội vàng trả lời: Được.
Lăng Nguyên: Đừng chỉ ăn, mỗi năm một lần, chúng ta tổ chức high một chút!
Đàm Tự: Tôi cũng sẽ đi.
Túc Duy An ngừng tìm kiếm gói biểu tượng cảm xúc.
Đặng Văn Thuỵ: Không phải vẫn ở Hong Kong à? Dì của cậu thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Đàm Tự: Chà, con trai to béo. Ngày mai về nước.
Sau đó Lăng Nguyên vui vẻ chuyển chủ đề sang cách ăn mừng.
Ngày kia đã là thứ bảy, Túc Duy An cả ngày đều rảnh rỗi, không tham gia thảo luận nữa, đặt điện thoại sang một bên, yên lặng chờ bọn họ thảo luận kết quả.
Một cuộc trò chuyện riêng tư đã được gửi đến.
Đàm Tự: Ngày kia cùng nhau đi, ở nhà đợi tôi.
Hai phút sau, lại nhận đến một tin.
Đàm Tự: Ngoan.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!
- Chương 64