Chương 6

Ý định từ bỏ công việc của Túc Duy An đã bị Đàm Văn Thuỵ bóp nghẹt từ trong trong nôi.

Hôm qua hắn vừa tan làm liền lập tức phóng đến nhà Túc Duy An, đưa cậu ra quán cafe, giáo dục gần hai tiếng đồng hồ.

Đã lâu rồi Túc Duy An không bị mắng nhiều như thế, ngày thứ hai liền thu dọn đồ đạc, ngồi lên xe bus ngoan ngoãn đi đến Thiên Húc.

Được một người nhân viên phụ trách tới đưa đến bộ phận thiết kế, Túc Duy An cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Mọi người bên trong đều đang làm việc, vách ngăn bàn làm việc rất cao, không gian phòng cũng rất lớn, chia làm nhiều khu vực, bên trong chỉ có một phòng làm việc riêng duy nhất.

Một người đàn ông từ phòng đi ra, đến trước mặt bọn họ “Đến đây.”

“Xin chào,” người nhân viên phụ trách đưa Túc Duy An đến đây hướng anh ta gật gật đầu, lại quay qua nói với Túc Duy An, “Đây là giám đốc bộ phận thiết kế, sếp của cậu Lưu Dân Nhiễm.”

Túc Duy An nhìn xuống đất, cúi đầu: “…xin chào”

Lưu Dân Nhiễm là một người to lớn, hôm Túc Duy An phỏng vấn ông ta cũng ở đó, trên người anh ta mặc một bộ thể thao đơn giản, nhìn cậu thiếu niên phía trước, không nói gì: “Ân, đi theo tôi, tôi đưa cậu đến bàn làm việc.”

Trên đường, bắt gặp nhiều ánh nhìn hay cố ý đặt trên người cậu, Túc Duy An tay ôm balo lại càng căng thẳng.

Đến chỗ ngồi mới phát hiện, chỗ của cậu có một bó hoa, được đặt cẩn thận trong một chiếc bình trong suốt, có thể nhìn thấy nước bên trong.

Dưới đáy bình có một tờ giấy, bên trên đó viết: “Cố gắng làm việc, chú sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cháu!”

Lưu Dân Nhiễm ho nhẹ một tiếng: “Đây là chỗ của cậu, máy tính và bảng vẽ tay đều là mới, sau thời gian thử việc dùng không thoải mái có thể đi đăng kí để đổi cái bảng cậu dùng quen.”

Túc Duy An nhận trang bị phía trước, cúi đầu: “Vâng ạ”

“Ân, cậu trước đấy có gửi bản thảo lên trang web hoặc phần mềm nào không?”, Lưu Dân Nhiễm đột nhiên hỏi.

Túc Duy An bất ngờ ngẩng đầu, tâm trạng có chút hoảng loạn.

Lưu Dân Nhiễm cười cười: “Đừng căng thẳng, tác phẩm của cậu rất tuyệt, hơn nữa không có hồ sơ xin việc trước đây, vì vậy tôi đoán cậu chắc đã làm ở chỗ khác, tôi chỉ nhắc nhở cậu, vào trong đây, tất cả các bản vẽ khi cậu việc làm ở đây đều thuộc về Thiên Húc, không được sử dụng cho các mục đích thương mại khác, nó cũng được ghi trong hợp đồng.”

“Tôi…tôi đã sắp xếp xong rồi, ngài yên tâm.” Túc Duy An nói



Sau khi Lưu Dân Nhiễm đi, Túc Duy An thở phào đem đồ trong balo lấy ra ngoài.

Công việc liên quan đến máy tính, vì vậy đồ đem theo không nhiều, trừ tài liệu yêu cầu bên ngoài, chỉ mang dụng cụ vẽ hay dùng, một quyển vẽ và một quyển ghi chú.

Đồ đạc sắp xếp xong, cậu lấy tờ giấy ghi chú dưới đáy bình ra, cất nó cẩn thận vào trong balo.

“Hallo” một giọng từ bên cạnh cậu truyền đến.

Cô gái bên cạnh rời chỗ ngồi, tiến lại gần cậu, “Xin chào người mới, tôi sẽ ngồi cạnh cậu trong khoảng thời gian làm việc này, nội dung công việc thử việc của cậu do tôi phụ trách, tôi là Trầm Thần, cậu có thể gọi tôi là Thần Thần.”

Không hiểu giữa hai tên có gì khác biệt, Túc Duy An hít thở sâu vài cái, quay người qua: “...Chào chị, tôi là Túc Duy An.”

Trầm Thần đơ mấy giây, sau đó che miệng cười: “Sao lại dùng “chị” ah, nghe già quá, gọi tôi là Thần Thần được rồi.”

Chào hỏi nhau xong, Trầm Thần đưa cậu một tập tài liệu, cũng gửi qua cho cậu vào email một số dữ liệu.

Hoạ sĩ thử việc, nội dung công việc tất nhiên là vẽ tranh.

Trầm Thần gửi cho cậu là dữ liệu của một nhân vật trong game “Cuộc chiến hậu cung” của Thiên Húc.

Công việc đầu tiên của cậu là vẽ minh hoạ nhân vật này.

Hoạ sĩ nào cũng có khuyết điểm, mặc dù cổ trang không phải khuyết điểm của Túc Duy An, nhưng đối với phong cách cổ trang này cậu không quá quen thuộc, do vậy trước khi đặt bút, cậu trước tiên phải xem qua một lần tính cách của nhân vật trong game.

Cốt truyện lại quá dài, trực tiếp đến giờ nghỉ trưa, Túc Duy An mới đọc xong nội dung, còn viết không ít ghi chú.

Lúc này, Lưu Dân Nhiễm đi đến phòng làm việc: “Có ai đến căngtin ăn cơm không?”

Không người nào trả lời.

Ông ta lại hỏi: “Một người cũng không sao?”

Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Lão đại, hạng mục “Tuyệt Hoạt” vẫn chưa có kết quả, tinh hình này là phải đặt đồ ăn ngoài thôi.”

“Đã ăn ba ngày nay, tôi phát ngán rồi.” Lưu Dân Nhiễm thản nhiên liếc mắt nhìn, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Duy An, cậu có đến căngtin ăn không?”

…..



Dì đầu bếp đem những thực đơn được viết dày đặc dán lên trên mặt kính trước mắt, vừa nấu vừa cùng cậu thanh niên nói chuyện.

“Cậu trai trẻ là người mới à, người của bộ phận nào?”

Túc Duy An ngoan ngoãn gật đầu: “Bộ phận thiết kế.”

“Người của bộ phận các cậu làm sao vậy, gần đây đều không đến phòng ăn, hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?”

“Bọn họ tương đối bận.” Túc Duy An trả lời một cách thành thật.

“Làm trước cho tôi một phần.”

Bên cạnh truyền đến một giọng nam, có chút quen thuộc, sau khi nhân ra, Túc Duy An do dự một chút, không quay đầu lại mà nhích từng bước nhỏ sang một bên.

Dì nấu ăn: “Phó tổng, vẫn giống như cũ chứ?”

“Ân” Đàm Tự đáp một cách lười biếng, quay đầu: “Gặp cấp trên, không chào hỏi sao?”

Hắn vừa đến gần đã nhận ra cái đầu luôn cúi gằm đó.

Túc Duy An quay người sang: “…Phó chủ tịch, ngài khoẻ.”

“Dưới đất có tiền à?”

“…ân?”

“Nếu không cậu cúi đầu xuống làm cái gì.”

Túc Duy An trầm mặc một hồi, lặng lẽ đưa đầu lên 10 độ.

Đàm Tự định nói thêm gì đó thì dì căng tin từ cửa sổ giao hộp cơm cho hắn.

Hắn cầm hộp cơm, nhẹ nhàng nói: “Cho cậu ta thêm một chút thức ăn.”

Túc Duy An vừa định từ chối, lại nghe hắn nói: “Nếu không làm sao có sức để chạy việc vặt.”