Túc Duy An nhận được thông báo đổi lịch đã là ngày thứ hai, mùng 1 tháng 10, Hà Khoan gửi vé qua cho cậu, hình ảnh đặt khách sạn thành công.
Hà Khoan: Mua rồi, chúng ta mấy giờ gặp nhau, tôi đến nhà tìm cậu, sau đó cùng nhau lên xe?
Anan:…công ty bọn tôi đổi lịch rồi.
Hà Khoan:?
Anan: Đổi thành mùng 2 xuất phát.
Hà Khoan:…
Sau khi nói rõ cho Hà Khoan tình hình, Túc Duy An đóng cửa sổ chat, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Mặc dù lần này đổi lịch tương đối gấp gáp, nhưng vì trong kỳ nghỉ lễ quốc khách nên không có ảnh hưởng gì. Hành lý mang đi không nhiều, rất nhanh liền thu dọn xong.
Chuyến bay lúc 11 giờ 30 phút sáng, để không bị trễ, 10 giờ tối Túc Duy An đã nằm trên giường và đặt báo thức thức lúc 8 giờ sáng.
Vừa nhắm mắt một lúc, thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên.
Đàm Tự: Ngày mai 8 giờ xuống lầu.
Đang trong trạng thái mơ màng, Túc Duy An vẫn chưa load kịp.
Cậu dụi dụi mắt, gửi một dấu chấm hỏi qua.
Đàm Tự: Cùng nhau ra sân bay, đừng trễ.
10 phút sau, Đàm Tự từ phòng tắm đi ra mới nhận được tin nhắn.
Mà Túc Duy An đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, lúc Túc Duy An rời giường, cậu đã sụp đổ khi nhìn thấy tin nhắn hai phút trước được gửi đi của Đàm Tự “Tôi bây giờ đến nhà cậu”.
Cậu tung chăn, vuốt vuốt lại tóc, vội vàng vào nhà vệ sinh. Hai phút sau, lại chạy ra ngoài một tay đánh răng một tay mặc quần áo đã chuẩn bị từ hôm qua.
Mãi đến khi lên xe của Đàm Tự, Túc Duy An mới bình tĩnh thở nhẹ.
Vừa lên xe, Đàm Tự liền đưa qua một phần đồ ăn sáng, bánh cuốn, xương sườn, bánh bao trứng, đầy đủ mùi vị và hương thơm.
“…Cảm ơn” Túc Duy An nhận lấy, nhưng không mở ra.
Đàm Tự: “Tính đến sân bay ăn trước mặt đồng nghiệp?”
Túc Duy An: “Trong xe sẽ có mùi.”
Đàm Tự mở cửa sở, dùng ánh mắt biểu thị có thể ăn rồi.
Vì vậy Túc Duy An chỉ có thể hai tay cầm hộp cơm, lặng lẽ ăn.
“Tự ca, anh ăn chưa?” Cậu ăn được một lúc, nhỏ giọng hỏi.
Đàm Tự: “Ăn rồi.”
Túc Duy An gật đầu, tiếp tục cắn miếng bánh bao.
Lần này đi, bao gồm hai bọn họ có tổng cộng là 9 người.
Lúc đến sân bay, những người khác đã đến rồi, nhìn thấy Túc Duy An và Đàm Tự cùng nhau đến, mấy người đều trao cho nhau anh mắt đã ngầm hiểu.
Lấy vé máy bay, mọi người mới phát hiện vé của Đàm Tự cũng là hạng phổ thông.
Đàm Tự cũng không có biểu cảm gì nhiều, vì sát giờ đổi lịch, vé hạng thương gia đã hết, ngay ca những vé hạng phổ thông cũng phải mua rất khó khăn.
Chỗ ngồi gần nhau, Đàm Tự, Túc Duy An và Trầm Thần ngồi cùng một hàng.
Trầm Thần ngồi giữa.
Vừa lên máy bay, Trầm Thần đã quay sang hỏi Túc Duy An: “An An, chúng ta đổi chỗ được không, chị ngồi ngoài, em ngồi giữa?”
Túc Duy An nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý: “Được ạ.”
Kết quả chưa được năm phút cậu liền hối hận.
Không gian của hạng phổ thông quá hẹp, một nam nhân cao 1m88 như Đàm Tự ngồi thực sự khó chịu, chân quá dài, không thể duỗi thẳng, chỉ có thể gập lại.
Túc Duy An trốn thế nào cũng không tránh khỏi sự tiếp xúc cơ thể.
Tay và chân hai người chạm nhua, mặc dù cách nhau bởi lớp vải, cậu vẫn cảm nhận được địa phương nơi chạm vào đang phát nóng.
“An An, mặt của em sao lại đỏ như vậy?” Trầm Thần quay đầu qua hỏi: “Phát sốt sao?”
Cô vừa nói liền đưa tay ra sờ muốn lên trán của Túc Duy An.
Túc Duy An vừa định nói cái gì, trán liền bị một bàn tay lớn ấn về sau, thân thể của cậu theo lực đạo__trực tiếp dán vào người phía sau.
“Không sốt” Giọng Đàm Tự thấp và trầm: “Mặt của cậu ấy rất dễ đỏ, không cần quá để ý.”
“…À thì ra vậy.” Trầm Thần nhìn hai người bên cạnh, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Túc Duy An nhanh chóng ngồi thẳng người, đầu cúi thấp, không tiếp tục nói nữa.
Máy bay vừa cất cánh được không lâu, nữ tiếp viên hàng không đẩy đồ ăn đến.
Sau khi Túc Duy An nhận đồ ăn, nữ tiếp viên hàng không hỏi người đàn ông ngồi trong cùng: “Xin chào tiên sinh xin hỏi anh muốn ăn mỳ hay ăn cơm?”
Đàm Tự: “Mỳ”
Nữ tiếp viên hàng không lập tức từ trong xe thức ăn lấy ra một phần mỳ đưa qua.
Khoảng cách tương đối xa, Túc Duy An hướng người về trước, nghĩ muốn nhận giúp.
Không nghĩ đến người bên cạnh vì muốn lấy thức ăn, cũng vươn người ra.
Cả mặt củaTúc Duy An đυ.ng phải cánh tay của Đàm Tự.
Đàm Tự hôm nay mặc một chiếc áo khoác và một chiếc áo phông ngắn tay, vừa lên xe anh liền cởϊ áσ khoác, cánh tay trần trụi, Túc Duy An có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ cánh tay của Đàm Tự.
Đàm Tự nhận lấy đồ ăn, một lúc sau đột nhiên thốt ra một câu: “Môi khá mềm.”
Túc Duy An: “…”
Trầm Thần: “…” Vì vậy tại sao cô phải ngồi cùng bọn họ chứ?
Đây là thật sự là giao tiếp đơn thuần giữa ông chủ hay bạn bè sao?
Cô hoàn toàn không thể giải thích được aaa.
Vừa xuống máy bay liền có người đến đón bọn họ.
Bởi vì lịch trình sớm hơn dự kiến, đến đón bọn họ không phải người của bên Qs-7, mà là xe do Thích Như Dịch sắp xếp.