Chương 50

10 phút sau, Túc Duy An ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh tự nói với lòng mình.

Đây là lần cuối, lần sau nhất định không làm phiền Tự ca.

Đàm Tự thích hút thuốc, thường để mấy hộp thuốc ở cốp, sau lần bị trộm, ngày thứ hai liền mua lại, vài hộp thuốc lá to đặt ở băng ghế sau, vẫn chưa được chủ xe ném vào trong cốp.

Túc Duy An nhịn một lúc lâu, không chịu được mở miệng: “Tự ca, anh nghiện thuốc lá…rất nặng.”

“Ân” Đàm Tự hỏi cậu, “Hút qua chưa?”

Túc Duy An lắc đầu: “Chưa từng”

Đàm Tự bình thản: “Ân, rất ngoan.”

Qua 5 phút, Túc Duy An lại lên tiếng: “Phổi sẽ đen”

“Cái gì?” Vừa đúng là đèn đỏ, Đàm Tự dừng xe, quay đầu nhìn cậu.

“Hút thuốc nhiều, phổi sẽ bị đen.” Túc Duy An lại lặp lại một lần nữa.

Đàm Tự lúc này mới nghe rõ, nhìn biểu cảm thật thà của cậu nhóc, anh nhịn không được cười: “Cậu là đang khuyên tôi cai thuốc sao?”

Túc Duy An không trả lời anh, tiếp tục nói: “Còn sẽ nhanh già và dễ gây ung thư.”

Lời chưa nói xong, Túc Duy An cảm thấy có một bàn tay to đè lên đầu mình, cuối cùng còn dùng lúc xoa xoa vài cái.

Người dưới tay không có phản ứng, mãi đến khi đèn xanh Đàm Tự mới buông tay: “Cậu là đang đọc sách giáo khoa sao?”



Túc Duy An đỏ mặt, âm giọng thấp đi mấy lấn: “…không có.”

Đến chung cư, Túc Duy An xuống xe liền nhanh chóng tạm biệt: “Giao hàng đang đợi tôi, Tự ca hẹn gặp lại.”

Nói xong không đợi Đàm Tự đáp lại, đóng cửa xe liền đi luôn.

Nghe Đặng Văn Thuỵ nói, người phụ nữ đó vẫn chưa tỉnh, người hàng xóm thì bị giam ở đồn cảnh sát, vì vậy Đàm Tự cũng không quá lo lắng, liền nhấn ga xoay xe rời đi.

Tóc Túc Duy An rất mềm, mặc dù đã tẩy, nhưng chất tóc vẫn rất tốt.

Đưa cậu về nhà, có thể sờ sờ tóc, cũng không tệ.

Kết quả mấy ngày sau, Đàm Tự đều không thể sờ tóc.

Ngày thứ nhất, tới văn phòng bắt người, Túc Duy An đã sớm rời công ty một bước.

Ngày thứ hai, anh có buổi tiệc xã giao, không có cách chặn được người.

Ngày thứ ba, người chặn được rồi.

Túc Duy An ôm balo nhỏ: “Tự ca…hôm nay tôi có chuyện, không vội về nhà.”

“Tan làm không về nhà còn đi đâu?” Đàm Tự hỏi

“Có hẹn với một người bạn.”

Vì thế Đàm Tự chỉ có thể để cho Túc Duy An đi.



Về văn phòng, đứng trước cửa sổ, nhìn Túc Duy An ra khỏi công ty.

Túc Duy An không nói dối, thật sự có một người đàn ông cao gầy đang đợi cậu ở cửa, hai người rời đi bên nhau.

Khi Đặng Văn Thuỵ đi vào, nhìn thấy Đàm Tự đang đứng trước cửa sổ, cau mày.

“Vẫn còn chưa về.” Đặng Văn Thuỵ đem tài liệu đặt trên bàn, “Ký tên, đúng rồi, hôm nay người bạn trong đồn cảnh sát gọi điện cho tôi, nói người hàng xóm của An An được thả ra ngoài rồi.”

Đàm Tự biểu cảm không hài lòng: “Sao lại nhanh như vậy.”

Đặng Văn Thuỵ: “Lừa đảo hôn nhân, loại lừa đảo này cũng không tính là vi phạm pháp luật.” Đặng Văn Thuỵ nói, “Vợ của hắn ta tỉnh rồi, đã cho lời khai. Điều kỳ lạ là cả hai đều không có ý định ly hôn. Tôi phải tìm thời điểm nào đó, bàn bạc với An An về việc thay đổi chỗ ở, ở gần những người hàng xóm nguy hiểm như vậy, lần này là máu gà, biết đâu một ngày nào đó lại là axit.”

Đàm Tự đi qua, ký tên, đột nhiên hỏi: “Ngày đi Nhật là ngày nào?”

“Mùng 4” Đặng Văn Thuỵ nói, “Thẩm định là mùng 5, đến kịp.”

Đàm Tự suy tư hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Thích Như Dịch.

Mặc dù đã hết thời gian làm việc, nhưng Thích Như Dịch vẫn rất nhanh nhận điện thoại.

“Đổi ngày đi Nhật thành mùng 2,” Đàm Tự nói xong, nhấn mạnh, “Ngày kia, đổi vé, thông báo xuống.”

“Được.” Đối phương không có dài dòng, điện thoại liền cúp.

Sau khi cúp điện thoại, Đặng Văn Thuỵ hỏi: “Đi làm gì mà sớm như vậy?”

Nhớ tới dáng vẻ rũ nước mưa trên áo khoác của Túc Duy An, Đàm Tự đứng dậy, mặc áo vest: “Ngâm suối nước nóng”