Túc Duy An nói với chính mình.
Vừa định quay người, sau lưng truyền đến những giọng nam cười ngả ngớn.
“Hahahahahah, đã lâu không gặp, 5 năm hay 6 năm?”
“Không nhớ nữa, sau khi tốt nghiệp cũng chưa gặp lại, bởi vậy, trong lớp cũng không ai lên tiếng.”
“Bây giờ nghĩ lại, lúc đấy thật trẻ con ah.”
Tất cả những giọng nói đều quen thuộc, Túc Duy An đứng sững ngay tại chỗ.
Cậu cả đời này đều không nghĩ tới sẽ có ngày gặp lại..những người này.
Sau khi xác định mấy người phía sau đã đi tới bồn vệ sinh, Túc Duy An che gần hết mặt, vội vàng chạy ra khỏi WC.
Trở lại phòng, cậu vẫn chưa bỏ tay xuống, cả khuôn mặt tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì,” Đàm Tự lập tức phát hiện ra, kéo tay cậu xuống, “Sau khi từ phòng vệ sinh về mặt liền trắng lên vài độ vậy, cậu đánh phấn nền à?”
Túc Duy An lắc đầu: “Không có.”
Giọng nói run sợ.
Đàm Tự lúc này mới phát hiện ra cả người Túc Duy An đang phát run.
Anh trực tiếp vất mấy thẻ bài đi, cau mày hỏi: “Run thành như thế này, vẫn không sao?”
Nhưng người khác cũng phát hiện điều không đúng, Đặng Văn Thuỵ lập tức đi qua: “Làm sao vậy?”
“…Cháu thực sự không sao.”
Một lúc sau, Túc Duy An dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng trở lên to hơn.
“Em nhìn cậy ấy cũng không có chuyện gì a, ca, anh có phải căng thẳng quá không vậy.” Lăng Nguyên gãi đầu hỏi.
Đàm Tự đáp lại rất nhanh: “Câm miệng.”
Sau nhiều lần xác nhận lại Túc Duy An không sao, Đặng Văn Thuỵ mới về lại chỗ, ván bài tiếp tục.
Lăng Nguyên ra ba lá bài: “Đúng rồi, biểu ca, anh và đối tượng xem mắt như thế nào rồi?”
Túc Duy An sửng sốt, trong tiềm thức vểnh tai lên nghe.
Đối phương vẫn lười biếng như cũ: “Không liên lạc.”
Lặng Nguyên vừa mới nghe Đặng Văn Thuỵ nói qua, cậu ta cười hả hê nói: “Đều trách lão Đặng, phá huỷ nhân duyên.”
“Nói bậy.” Đàm Tự nói.
Đặng Văn Thuỵ: “Ai biết có chuyện gì xảy ra với An An? Đương nhiên phải đi xem xem.”
Túc Duy An lúc này cũng đoán ra.
Đàm Tự ngày hôm đó nói “bữa tối”, thì ra là xem mắt?
Có người tìm đối tượng xem mắt cho anh ấy, cậu càng nên cảm thấy biết ơn Tự ca mới đúng…
Những không hiểu sao, Túc Duy An lại cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Túc Duy An đột nhiên rút tờ giấy ra, xoa mạnh lên trán cậu vài cái.
Đàm Tự ngẩng đầu, giữ lấy tay cậu: “Làm gì vậy, đều đỏ lên rồi.”
Túc Duy An: “...có chút xấu.”
“Mọi người đều như vậy, có gì cái gì mà xấu?” Đàm Tự nhìn tên của mình bị xoá, trong lòng có chút không vui.
Túc Duy An đem giấy bỏ vào thùng rác, không nói gì.
Đánh thêm nửa tiếng nữa thì kết thúc.
Tiểu minh tinh lên xe của quản lý rời khỏi, Đặng Văn Thuỵ đi tới nắm lấy vai của Túc Duy An: “An An, cậu đưa cháu về.”
“Tôi đưa.” Đàm Tự đột nhiên chen giữa hai người.
Đặng Văn Thuỵ còn chưa kịp nói gì, đã bị Lăng Nguyên kéo qua: “Anh về sớm vậy làm gì, dù sao anh nghỉ làm đến ngày kia, chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, mặc cho Đặng Văn Thuỵ phản đối, cứ thế mà kéo đi.
“Từ ca, tôi tự bắt xe.” Túc Duy An nhấc chân đi về phía trạm xe.
Bị Đàm Tự kéo lại. “Đưa cậu về.”
Vừa dứt lời điện thoại di động trong túi Đàm Tự liền vang lên, anh buông tay, dùng ánh mắt biểu thị Túc Duy An lưu lại, mới ra một bên nghe điện thoại.
Giọng mẹ Đàm bình thản: “Ngày kia về nhà, con trai bác Tần nhập viện rồi. Cả nhà đến thăm.”
Trong kinh doanh mối quan hệ rất quan trọng, nhưng việc nên đi vẫn là nên đi.
“Bệnh gì, có cần phải mua thuốc bổ gì không?” Đàm Tự lúc nói chuyện còn liếc nhìn Túc Duy An, sợ cậu lén lút bỏ đi.
Nhưng là do anh lo lắng phí tâm rồi, Túc Duy An vẫn ngoan ngoãn đứng đó, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh thì nhanh chóng quay đi.
“Ung thư vυ".”
“Ừm, biết…” Đàm Tự dừng lại, “Cái gì?”
“…Ung thư vυ".”
“Không phải là con trai sao?”
“Đàn ông cũng có thể bị ung thư vυ".” Mẹ Đàm nói, “Mấy ngày trước phát hiện có khối u trước ngực lên phải đi kiểm tra.”
Đàm Tự thấy lạ đáp: “...Con biết rồi.”
Trên đường về nhà, Túc Duy An chạm vào điện thoại.
Cậu cảm thấy thế giới này thật là viễn tưởng__quảng cáo trên Weiboi của cậu thật sự nhận được 20 000 tệ.
Túc Duy An gõ bàn phím, chuẩn bị cảm ơn Hà Khoan một tiếng.
Đàm Tự bên cạnh lạnh nhạt nói: “Trên xe không được chơi điện thoại.”
Túc Duy An mím môi biểu thị không đáp ứng, nhưng vẫn lặng lẽ cất điện thoại đi.
Đến chung cư, Túc Duy An xuống xe chuẩn bị nói tạm biệt, Đàm Tự đột nhiên gọi lại: “Đợi đã, cậu đứng lại đừng động.”
Túc Duy An nghi hoặc nhìn Đàm Tự, chỉ thấy đối phương xuống xe, rất nhanh đi về phía trước cậu.
Sau đó đột nhiên kéo áo khoác ngoài của cậu ra, hai tay cách một lớp quần áo nhấn xuống.
Nhấn nhấn bên trái, sờ sờ bên phải.
….
Cảm nhận nhiệt độ bàn tay ấm nóng của Đàm Tự, não bộ của Túc Duy An như bị tê liệt, tốc độ đỏ mặt của cậu cũng chậm hơn nhiều.
Đàm Tự trong quá trình ấn vô tình chậm vào thứ gì đó, tay cũng cứng đờ.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một người tay đặt giữa không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Túc Duy An hung hăng lùi lại một bước.
Mặt cậu đỏ bừng, cảm nhận máu đang chạy dọc cơ thể.
“Anh,anh…không phải….” Túc Duy An nhìn Đàm Tự, kìm nén hồi lâu.
“Anh không phải…có bệnh!”
Sau khi ném lại một câu nói tàn nhẫn, Túc Duy An chạy qua người Đàm Tự vào chung cư.
Đầu ngón tay Đàm Tự khẽ giật giật, đứng yên, trong lòng bàn tay như có cái gì kêu gào muốn nhảy ra.
Một lúc sau, anh quay lại xe, xác nhận rằng đèn trong phòng Túc Duy An đã sáng, liền lái xe rời đi.
Đến đoạn đèn đỏ dừng lại, anh mới đưa tay lên trán, khóe miệng cong lên rốt cuộc không kìm được.
…
Sau khi Túc Duy An về nhà, căn bản không dám dựa gần cửa sổ.
Cậu ngây ngốc ngồi trước bàn máy tính, khoanh chân, hai tay gác lên bàn, cả người như đang trên mây.
Phía trước ngực bị đυ.ng vẫn còn cảm giác ấm nóng.
Phản ứng của có phải hay không quá kích động rồi?
Cậu cũng không phải con gái…Tự ca cũng không biết tính hướng của mình, vì vậy sờ sờ cũng là điều bình thường đi…
Không không không không không, một chút cũng không bình thường aaaa!
Túc Duy An đầu óc hồn loạn.