“…Ân.” Túc Duy An ngập ngừng, ngồi cách Đàm Tự một khoảng.
“Xa như vậy làm cái gì?” Đàm Tự lấy điện thoại, “Cho cậu cơ hội để follow tôi trên weiboi.”
Lăng Nguyên và Đặng Văn Thuỵ cũng không có loại đãi ngộ này.
Túc Duy An không hiểu Đàm Tự sao lại muốn follow qua lại, cầm điện thoại di động lên nói: "Từ ca, tôi không chơi Weibo."
Tiểu lừa gạt.
“Không sao, cứ theo dõi trước, nhập tên tôi vào, chữ đầu tiền là.”
Túc Duy An ngoan ngoãn đồng ý, nhanh chóng chuyển sang tài khoản cá nhân của mình, theo dõi Đàm Tự.
Đàm Tự vừa nhìn, 32 fan, 1 theo dõi, mà lại còn là theo dõi Dịch vụ khách hàng Weiboi.
Anh còn định nói gì đó, một cuộc điện thoại gọi đến, là từ người dì giúp việc của ngôi nhà cũ.
Dì giúp việc từ trước đến nay chưa bao giờ gọi cho anh, Đàm Tự nhận điện thoại liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thiếu gia của tôi ơi, cậu mau về nhà đi!” Người dì ngữ khí sốt ruột, “Phu nhân tìm đầu bếp về, nói là muốn lập tức làm thịt Từ Từ.”
“…Tôi lập tức trở về.” Đàm Tự vừa đáp vừa đứng lên, sau khi ngắt điện thoại, liền gọi cho mẹ Đàm.
Mẹ Đàm nhận điện thoại rất nhanh, trước mặt là một âm giọng lạnh lùng.
“Mẹ, lương tay, nó chỉ là một con rùa, mẹ làm gì phải ăn nó.” Đàm Tự chuẩn bị tâm lý, đầu tiên là làm cho mẹ bình tĩnh lại, ngày mai liền đón Từ Từ đi.
“Mẹ không ăn, con ăn.” Mẹ Đàm nói, “Con nói xem hôm này có quá đáng không? Con gái người ta tốt như thế, con lại vứt con bé một mình tại nhà hàng?”
Đàm Tự: “Bạn con xảy ra chút chuyện.”
Cái lý do này Đàm Tự đã dùng vô số lần, mỗi lần nói đến bạn gái, anh đều đưa lý do này ra, thủ đoạn này làm sao qua mắt nổi mẹ Đàm nữa.
Mẹ Đàm bình thản: “Không cần giải thích, cũng đừng nghĩ đến việc cứu nó nữa, con rùa đã bị xử rồi, ngày mai con xem nếu có thời gian thì cho nó một đám tang đi.”
Bíp Bíp, điện thoại bị tắt.
Đàm Tự biểu cảm nghiêm trọng.
Túc Duy An: “Tự ca, làm sao…”
“Túc Duy An.” Đàm Tự đột nhiên dừng cước bộ, quay người nhìn cậu.
Túc Duy An chớp chớp mắt, mặt đầy nghi hoặc: “…Ân?”
“Vì đến cứu cậu, con rùa tôi nuôi 9 năm bị thịt rồi.”
Đàm Tự thuật lại câu chuyện, và để tiết kiệm lời giải thích không cần thiết, anh đã thay “buổi xem mắt” thành “một bữa tối”.
Túc Duy An ngạc nhiên.
“Nuôi rùa?”
“Đúng,” Đàm Tự nhướn lông mày, “Nuôi rùa thì có vấn đề gì sao?”
Xem biểu hiện của Đàm Tự, câu “Có” của Túc Duy An đột ngột nuốt xuống bụng.
Nuôi 9 năm rồi, có rất nhiều tình cảm, Túc Duy An lúc này cũng không biết nên nói cái gì, cậu cúi đầu nhận lỗi: “…Xin lỗi.”
Đàm Tự thực sự có tình cảm với con rùa.
Lúc còn nhỏ bán rùa rất nhiều, Từ Từ leo ra khỏi giỏ hàng rong và đến chân Đàm Tự, cũng coi như là chọn đúng chủ nhân.
Một đêm nọ, khi Đàm Tự đang ngủ say, nó trèo lên giường, sau khi bị nhận một cái tát đột ngột nhưng không chết, Đàm Tự liền giữ lại làm vật cưng, sau khi anh ra nước ngoài thì ném thẳng cho giúp việc ở nhà. Con rùa nhỏ vẫn vậy sống tốt.
Biết chọn chủ nhân, còn biết tranh thủ tình cảm, một con rùa thông minh như thế, nói chết là chết rồi.
Nhưng nhìn khuôn mặt căng thẳng không biết phải làm sao của người trước mắt, Đàm Tự một chút tức giận cũng không thể phát tiết.
Quan trọng chuyện này hình như cũng không phải lỗi của Túc Duy An, muốn tìm phải tìm Đặng Văn Thuỵ.
Từ Từ, là chủ nhân phụ tình, kiếp sau lại bò đến chân, tôi sẽ nuôi em 90 năm.
Đàm Tự nghĩ đến đấy liền nghiêng người sang một bên: "Xin lỗi cũng vô dụng. Nghĩ cách bồi thường đi."
Quả nhiên, Túc Duy An căn bản không nhận ra bản thân thật ra không phải chịu trách nhiệm cho sự việc này.
“Tôi…tôi đi mua cho anh một con rùa?” Cậu nghĩ một lúc, “Tôi mua cho anh con rùa lớn tuổi.”
Đàm Tự hỏi: “Tôi là đang mở tiệc rùa à?”
Túc Duy An: “Vậy…anh nói phải làm sao.”
“Tôi không thiếu rùa, tôi là thiếu vật nuôi.” Đàm Tự nhấn mạnh.
“Anh thích mèo hay là thích chó?”
“Đều không thích.”
“…Ngày mai chúng ta đi đến tiệm thú cưng.” Lúc này đây là cách tốt nhất Túc Duy An có thể nghĩ ra.
“Không muốn nuôi mới, còn phải đào tạo, phiền phức.”
Túc Duy An: “Tìm nhà khác đã nuôi lâu năm…cũng được.”
Đàm Tự cười giễu cợt: “Người khác nuôi quen rồi, tôi còn phải nuôi làm gì?”
Những cách nghĩ được đều không được, Túc Duy An không nói thêm nữa.
“Hay là như này đi.” Một lúc sau, Đàm Tự mới chầm chậm mở miệng, Túc Duy An lập tức ngẩng đầu, đợi anh nói ra.
Đàm Tự nói ra mục đích: ‘Trước khi tôi không tìm được vật nuôi mới, cậu thay đi.”
“…Ân?”
Túc Duy An chớp chớp mắt, biểu hiện hoàn toàn không hiểu Đàm Tự đang nói gì.
Đàm Tự bình tĩnh ngồi trở lại chỗ cũ, bắt đầu nói những điều vô lý một cách nghiêm túc.
“Tôi là người tương đối cô độc, rất nhiều việc trước đây tôi làm đều cùng với Từ Từ.” Anh dừng lại một lát, “Từ Từ là con rùa bảo bối của tôi.”
Túc Duy An có vẻ hiểu, gật gật đầu.
“Đột nhiên mất đi con rùa, nhiều chuyện sau này chỉ có thể làm một mình, rất cô đơn, đương nhiên, cũng không xem cậu là vật nuôi, chỉ là bình thường bồi tôi đi xung quanh, dạo bộ.” Đàm Tự nói.
Dạo bộ không phải đều là người già mới làm hay sao?
Túc Duy An theo đó ngồi xuống, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà gần đây công việc rất bận…”
Đàm Tự: “Trừ lúc làm việc.”
Ý là như thế, nhưng sau này thường xuyên ở bên cạnh Đàm Tự.
Túc Duy An rất sợ.
Kể từ lần trước…đến nay, cậu đã rất cố gẳng muốn trốn xa Đàm Tự rồi, mặc dù vốn dĩ trốn không được, kết quả bây giờ lại phải tăng cơ hội tiếp xúc…
“Làm sao, không được?” Đàm Tự không để cho cậu nghĩ nhiều, “Không muốn chịu trách nhiệm?”
“…Có trách nhiệm,” Túc Duy An nào dám đội cái mũ không chịu trách nhiệm này.
Vậy coi như xong, Đàm Tự đột nhiên đứng lên, bàn tay đặt lên đầu Túc Duy An, cúi xuống nhìn cậu.
Mặt hai người cách rất gần, Đàm Tự ánh nhìn thâm thuý, gần như khiến người ta chết chìm vào trong đó, anh nhếch miệng cười: “Cứ như vậy đi, tôi về đây.”
Sau khi Đàm Tự đi, Túc Duy An vẫn còn bàng hoàng.
Lúc sau, cậu trực tiếp ngã xuống giường, hai tay che mặt, cố gắng làm dịu nóng rát trên mặt.
Tim cậu đập loạn xạ với những suy nghĩ hỗn loạn.
Thực sự là…làm sao lại có loại người như vậy cơ chứ.
Đến khi ra khỏi chung cư, Đàm Tự vẫn không ngừng cười, căn bản nhìn không ra sự bi thương sau khi vật nuôi 9 năm bị đem đi làm súp.
Đi lên phía trước xe, anh cuối cùng mới hạ khoé miệng.
Vì lúc này cả 4 cửa xe của anh đều mở lớn, đèn trong xe đều bật sáng, bên trong xe lộn xộn.
Đàm Tự mới nhớ ra vội vàng chạy đến, do xuống xe gấp, không kịp khóa, chỉ kéo phanh tay ...
Anh có nên cảm thấy may mắn vì chỉ bị cướp chứ không bị lái đi?
Ngồi lên xe, cẩn thận kiểm tra một lượt, vẫn tốt, anh từ trước đến giờ không để tài liệu máy tính trên xe, cũng không có thói quen đeo balo, chỉ là mất mấy hộp thuốc trong cốp xe.
Anh khởi động xe, chuẩn bị lái xe rời đi, trong xe vang lên tiếng còi báo động.
Hết xăng rồi.
Ngay cả xăng cũng bị trộm?!
Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Đàm Tự nhịn không được chửi thề, lại dần dần bình tĩnh lại.
Anh dừng xe, ngay khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ban công và cửa sổ nhà Túc Duy An.
Đèn bên trong vẫn sáng, không nhìn thấy người, bộ ngủ Doremon treo lơ lủng trong gió.
Đàm Tự nhìn mấy phút sau đó mới quay người rời đi.