Túc Duy An phải thử nhiều lần mật khẩu mới vào được cái weboi đó.
Vừa mở trang cá nhân liền bị sốc.
Cậu đã vào Weibo này hai lần, một lần khi nó được tạo và một lần khi cậu đăng chữ V màu vàng để xác minh Weibo, khi đó tài khoản này chỉ có một số lượng nhỏ khoảng mấy trăm fans.
Bây giờ ... có hơn 600.000 người hâm mộ? ?
Trời ơi.
Hơn nữa weiboi đột nhiên có mấy chục bài đăng, mở ra xem, thì ra cái Weiboi này được tag với loạt truyện nhiều kỳ lần trước, hệ thống sẽ chia sẻ liên kết mặc định mỗi khi đăng truyện, dưới mỗi bài đăng weboi ít nhất thì là 4 lượt bình luận, đoạn kết và cao trào của cốt truyện còn vượt qua 10 000.
Những người hâm mộ đều đang nói.
[Theo dõi Đại Đại rất lâu, rất lâu, kết quả là Weibo Đại Đại không đăng gì ngoại trừ cập nhật truyện tranh, thật lạnh lùng, tôi thích.]
[Đại Đại ngay từ đầu là trực tiếp vất bàn phím đi rồi, căn bản không thèm đăng Weiboi được không!]
[Đem chữ V lớn thành fan Zombies rồi]
Túc Duy An nhìn những người hâm mỗ, nghĩ đến bài đăng Weiboi đầu tiên của mình lại là quảng cáo, vô cùng áy náy…
Nhưng áy náy cũng không có ích gì, cậu tuy rằng rất muốn ngay lập tức vẽ vài bức đăng lên làm phúc lợi cho fans, nhưng hạn chế của hợp đồng tương đối phức tạp, cậu vẫn là không dám đăng.
Cậu nghĩ rất lâu, thật thà viết một câu.
[Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^^]
Ngay sau khi đăng Weibo, cửa phòng bị đập dữ dội.
Người gõ cửa rất nôn nóng, tiễng gõ cửa vừa mạnh vừa nhanh, Túc Duy An nghe thấy liền hoảng.
Cậu bước đến trước cửa, nhìn xuống mắt mèo.
Đứng ngoài cửa là người hàng xóm, vẻ mặt hoảng loạn, đầu tóc bù xù, vừa nhìn liền biết vừa mới trải qua một trận hỗn lộn. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chiếc cúc áo phía trước không biết rơi chỗ nào, trên vạt áo bên phải của chiếc áo sơ mi trắng có một vết máu lớn.
Túc Duy An toàn thân đông cứng.
Người hàng xóm sốt ruột cau mày, càng gõ càng lớn: "An An, mở cửa đi, có chuyện gấp!"
Túc Duy An cúi đầu xác nhận cửa đã khóa, lập tức chạy tới bàn máy tính cầm điện thoại lên, run rẩy bấm 110.
Kết quả là cuộc gọi vẫn chưa được thực hiện, cuộc gọi của Đặng Văn Thuỵ đến trước, Túc Duy An không kịp thu hồi nên đã bấm nút trả lời trong vài giây.
Ngay khi điện thoại được kết nối, Đặng Văn Thuỵ nhẹ nhàng hỏi: "An An, ngày mai cậu sẽ về, có muốn đặc sản gì không?"
Đối diện truyền đến đầu tiên là tiếng gõ cửa dữ dội, kèm theo tiếng ồn, như thể đang hét lên "An An".
Sau đó là giọng của đứa cháu: “Cậu, cháu báo cảnh sát trước, tí nữa sẽ gọi lại.”
Tít tít, điện thoại bị treo rồi.
Đặng Văn Thuỵ trợn to mắt: ???
Lúc phản ứng lại thì không dám gọi cho Túc Duy An, sợ làm phiền cậu báo cảnh sát, Đặng Văn Thuỵ quay trái quay phải hồi lâu, túm lấy áo khoác, vội vàng đi ra khỏi khách sạn.
Lên xe, anh mới nhớ ra điều gì đó, gọi điện thoại cho Đàm Tự trước.
Sau một vài tiếng chuông mới nhấc máy, giọng nói của người đàn ông ung dung, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vĩ cầm ở phía sau: "Làm cái gì vậy."
"Cậu đang ở đâu?!" Giọng Đặng Văn Thuỵ lo lắng, “Cậu có rảnh không?"
Đàm Tự đang ăn tối với người phụ nữ mà bà Đàm đã chỉ định, đối phương đang ngượng ngùng nhìn anh.
Đều là dáng vẻ yếu đuối, nhưng nhìn thế nào cũng không thuận mắt bằng cái vật nhỏ ở công ty.
Anh tránh ánh mắt của người phụ nữ: "Cũng bình thường, làm sao."
"Mau tới nhà cháu trai tôi. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn." Đặng Văn Thuỵ khởi động xe quá nhanh, suýt chút nữa đã tông vào xe trước mặt anh, anh không kìm được chửi thề, "Chết tiệt, lái chậm như vậy! "
Đàm Tự vô thức ngồi thẳng: "Nói chi tiết."
“Vừa mới gọi điện thoại cho cậu ấy, bên đó có tiếng đập cửa, còn có người mắng cậu ấy.” Đặng Văn Thuỵ lo lắng, thêm một chút xúc động cá nhân khi nói: ‘Cậu ấy có lẽ gọi cảnh sát rồi, tôi nghe giọng cậu ấy gần như sắp khóc, cậu rảnh thì giúp tôi đến xem trước, tôi hiện tại đang trên đường cao tốc.”
Đàm Tự nhanh chóng đứng lên, xoay người chạy ra khỏi nhà hàng.
“Cậu lái xe từ từ, tôi lập tức qua đó.”
Đặng Văn Thuỵ chưa kịp nói thì bên kia đã cúp máy.
Đàm Tự chân trước vừa nói Đặng Văn Thuỵ chậm lại, chân sau liền lái như giông bão.
Đến dưới tầng dưới của trung cư, anh thậm chí còn không tắt máy, treo phanh tay và vội vàng bước ra khỏi xe.
Xe cảnh sát và xe cấp cứu đã đậu trước cửa căn hộ, anh chạy tới thì thấy một vài y tá khiêng cáng chạy ra, bước chân hoảng loạn.
Nhịp tim đập nhanh, bước lên trước xem, một người phụ nữ đang nằm trên cáng với vài vết máu kinh hoàng trên người — đó là một trong những người phụ nữ mà anh đã nhìn thấy trước thang máy.
Đàm Tự xoay người chạy lên lầu.
Anh cũng không biết bản thân tại sao lại lo lắng như vậy, chỉ cảm thấy trong đầu toàn là dáng vẻ Túc Duy An cúi đầu, vâng dạ gọi anh là Tự ca.