Về đến văn phòng, Túc Duy An mới nhớ ra chuyện wechat: “Tự ca, nhóm wechat tôi đã mở hết rồi, trực tiệp cho anh vào được không?”
Đàm Tự: “Cho cậu của cậu thì được, đừng cho tôi.”
Túc Duy An thu điện thoại lại: “Ừm…”
“Đợi đã.” Đàm Tự dơ tay ra, “Mở danh sách nhân viên tôi xem.”
Túc Duy An ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Đàm Tự đếm rồi đếm, số lượng trùng khớp với số người của bộ phận thiết kế trong dự án, anh không hài lòng nói: “Làm sao toàn bộ đều thêm vào?”
Không đợi Túc Duy An trả lời, anh lại tiếp tục nói: “Tôi đưa cho cậu một con dao, có phải hay không còn phải dạy cậu cách đâm?”
Túc Duy An cúi đầu: “Rốt cục là gửi thông báo…cái gì.”
Đàm Tự hừ một tiếng, đưa điện thoại trả về.
Hôm nay không có điện thoại làm phiền, Túc Duy An cần mẫn vẽ tranh đến 10 giờ mới kết thúc, vẫn là Đàm Tự đứng lên trước, anh hài lòng đặt bút xuống.
Đàm Tựu đi đến bên cạnh bàn sách, đặt bút vào chỗ cũ, đột nhiện năm lấy đuôi tóc cậu hỏi: “Cậu là đang nuôi bím tóc à?
Tô Duy An vô thức sờ sờ tóc của mình, vô tình chạm vào tay Đàm Tự, sau đó rụt lại: "Không có..."
“Có thời gian đi sửa lại tóc đi,” Đàm Tự cau mày, “Tóc dài rối rắm, không có tin thần.”
Túc Duy An gật đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng.
“Cuối tuần liền đi.” Đàm Tự bổ sung thêm, “Đi đến cho tốt, cắt cho đẹp một chút.”
Túc Duy An lại gật đầu: “Được.”
Đáp ứng quá nhanh, về đến nhà Túc Duy An mới sực nhớ ra, bản thân lấy đâu ra tiền đi sửa tóc? Hôm nay, cậu đã tiêu tốn 20 nhân dân tệ khi tham gia giao thông rải rác, cắt một mái tóc phải mất 50 tệ ... 50 tệ còn lại, tiêu trong 6 ngày? !
Chỉ nghĩ đến đây, điện thoại di động trên bồn rửa mặt đã phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Túc Duy An cúi người lần mò bồn rửa mặt, tấm lưng trắng nõn xen lẫn bọt nước rất bắt mắt.
"Ngân hàng XX: Tài khoản thẻ ghi nợ số đuôi 8810 của bạn được chuyển vào xx mười nghìn tệ, số dư hiện tại là…”
Đang nghi ngờ, một thông báo QQ hiện lên trên đầu màn hình.
Biên tập Hi Nhiên: Vì Phòng Kế toán Quốc khánh sắp nghỉ lễ nên khoản thanh toán của cậu đã được thanh toán trước, vui lòng kiểm tra kịp thời, nhận được vui lòng trả lời.
Quả là cục than nóng trong trời tuyết!
Anan: Tôi nhận được rồi! Cảm ơn chị rất nhiều! QAQ
Sáng sớm thứ bảy, Túc Duy An chuyển mình thành một tiểu phú ông, ngay lập tức khởi hành đến một tiệm cắt tóc trong một cửa hàng bách hóa lớn.
Cậu bình thường chỉ cắt 50 tệ ở “Tiệm cắt tóc Ami” đối diện trung cư, còn bao gồm cả gội sấy, lúc bố mẹ còn sống những việc cắt tóc như này đều do bố mẹ phụ trách, từ trước đến này chưa đến tiệm cắt tóc quy mô lớn như thế này.
Ngay khi Túc Duy An bước vào, không dưới mười thợ làm tóc trong khu nghỉ ngơi cùng quay đầu lại, cười với anh như một con sói đói.
Còn sớm quá, cậu là khách hàng đầu tiên của cửa hàng này.
Hắn bị nhìn chằm chằm toàn thân tê dại, vừa muốn quay người rời đi, nhưng lập tức bị nhân viên lễ tân kéo ống tay áo
“Xin chào anh, xin hỏi anh muốn làm gói nào?” Nhân viên lễ tân cười ngọt ngào, kéo tay áo không cho cậu đi.
Tô Duy An bị ép không còn cắt nào khác: "... cắt, cắt tóc."
“Có nhà tạo mẫu tóc nào mà anh muốn chỉ định không?”
Túc Duy An: "Không có."
"Tôi sẽ sắp xếp cho anh một người", cô lễ tân cười xong cúi người, ra vẫy nhóm làm tóc, "Anh Tony! Vị khách này cắt tóc!"
Một người đàn ông tóc 3 màu lập tức đứng lên: “Hey, đến đây.”
Túc Duy An: “…”
Túc Duy An gần như là bị ấn nằm xuống bàn gội đầu, vị Tony lão sư ở sau đầu cậu nói thao thao bất tuyệt.
“Cậu thật đáng yêu nha, là người bản địa sao?”
“Ân”
“Vẫn còn đi học à?”
“Không có…”
“Lần đầu tiên đến tiệm gội đầu của chúng tôi sao?”
Túc Duy An có chút chịu không nổi: “Ân…”
“Tiệm của chúng tôi gần đây có hoạt động, nhuộm tóc chỉ mất 368, cậu có muốn thử không?”
“…Không cần.”
“Không cần từ chối nhanh như vậy,” Tony lão sư đột nhiên đi lên, “Thử đi, cậu xem xem, thích màu nào trên đỉnh đầu của tôi?”
Túc Duy An nhìn các màu xanh dương, xanh lá, hồng trên đỉnh đầu của anh ta: “…đều không thích.”
“Vậy được rồi.” Gội đầu xong, Tony lão sư lấy một quyển catalogue dày, bên trong mở ra là những chùm tóc màu sắc khác nhau: “Nhìn xem, thích cái nào?”
Cậu không nhuộm, tại sao muốn hỏi cậu cái này?
Túc Duy An suy nghĩ một lúc, chỉ vào một màu: “Cái này…”
“Được rồi,” Tony lão sư cười cất cuốn sổ đi, lấy máy sấy tóc ra giúp cậu sấy tóc, “Nếu cảm thấy mệt mỏi thì có thể ngủ một giấc, tôi hứa khi tỉnh dậy sẽ thấy con người mới"
Túc Duy An vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng máy sấy tóc quá thoải mái, mấy ngày nay cậu bận rộn nên thật sự nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng xen kẽ.
Cậu bị đánh thức bởi một cảm giác mát lạnh trên đầu.
Bất ngờ mở mắt, phát hiện Tony lão sư đang bôi thuốc lên đầu cậu.
Túc Duy An giật mình: "Cái ... cái này là đang làm gì vậy?"
"Chải thuốc nhuộm tóc ah."
“… Nhưng tôi không muốn nhuộm tóc!” Túc Duy An ngồi thẳng người, tròn xoe mắt nhìn.
Tony lão sư đột nhiên trầm mặt: "Thuốc cũng đã chải rồi, cậu sẽ không định từ bỏ chứ ?"
Túc Duy An: "………………"